Xung quanh đài cao có những thiếu nữ váy xanh duyên dáng yêu kiều, phần lớn đang tuổi dậy thì, tư sắc xuất chúng, đang chỉ rõ phương hướng cho hành khách.
Lầu các nơi Trần Bình An ở có tên là “Dư Ấm sơn lầu”, cao ba tầng. Lúc trước mua ngọc bài, đối phương đề nghị Trần Bình An có thể ở chung với mấy người, như vậy sẽ tiết kiệm được một số tiền lớn. Nhưng Trần Bình An suy nghĩ một phen, vẫn khéo léo từ chối.
Bên phía thuyền cá voi Thôn Bảo cũng không hấy lạ, người tu đạo thích đi lại một mình cũng là chuyện bình thường. Có điều nếu là tu sĩ sông núi kiếm tiền không dễ, đã quen tính toán chi li, thường sẽ chịu ở chung với người lạ, không chừng còn có thể làm quen. Trên đại đạo có nhiều bằng hữu, cho dù chỉ là quen sơ bèo nước gặp nhau cũng không phải chuyện xấu, không chừng còn là một cơ duyên lớn.
Sau khi hỏi thăm thị nữ váy xanh ở hồ Bích Thủy, Trần Bình An đi xuống đài giữa hồ, men theo một con đường nhỏ trên hồ chậm rãi đi về phía trước. Hai bên hoặc là trên đỉnh đầu của hắn, thỉnh thoảng có tiên sư ngự kiếm ngự gió bay đi. Trần Bình An mới đi không lâu, sau người lại có một vị “mỹ nhân” vén váy chạy chầm chậm đến, bước chân nhỏ nhưng nhanh nhẹn, xinh đẹp hồn nhiên.
Trần Bình An là một người không sợ phiền phức. Lúc ở lò gốm hắn là học đồ nhẫn nhục chịu khó, sau đó hộ tống bọn Lý Bảo Bình, Lý Hòe đến thư viện Đại Tùy, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ đều do hắn quan tâm chiếu cố. Tuy hắn không sợ loại phiền phức như vậy, nhưng lại rất sợ một loại phiền phức hư ảo khác, chẳng hạn như thuật sĩ Âm Dương gia tên Lục Đài này.
Mặc dù trực giác của Trần Bình An không cảm thấy khó chịu với đối phương, không có loại đè nén và âm trầm như đối diện với Phù Nam Hoa hay Thôi Sàm, nhưng khi chưa xác định một chuyện là tốt hay xấu, hắn đã quen phải đảm bảo khiến nó “không xấu”.
Lục Đài và Trần Bình An sánh vai bước đi. Lục Đài quay đầu nhìn bên mặt Trần Bình An, duyên dáng cười nói:
- Giận rồi à? Đàn ông sao lại hẹp hòi như vậy? Rộng lượng một chút, lòng dạ lớn mới có thể chứa nhiều phúc duyên hơn. Nho gia có câu “quân tử không phải khí cụ”, chắc đã nghe rồi đúng không?
Trần Bình An dừng bước, quay đầu nhìn cái gã kỳ quái này:
- Ngươi đi theo bên cạnh ta, rốt cuộc có mưu đồ gì? Quẻ đại cát của ngươi cũng không liên quan gì đến ta...
Lục Đài cười híp mắt nói:
- Sao lại không, ta đã dùng đồng tiền cốc vũ mà ngươi cho để tính quẻ, liên quan rất nhiều đến ngươi. Trong ván cờ cơ duyên này ngươi chính là một...
Lần này đến phiên Trần Bình An ngắt lời hắn:
- Tiền cốc vũ không phải cho, mà là mượn.
Lục Đài nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn quyến rũ, dụng tâm suy nghĩ, ôn nhu hỏi:
- Dù sao nhắc đến tiền cũng tổn thương tình cảm, không bằng chúng ta làm một vụ mua bán nhỏ. Ta sẽ dùng pháp bảo yêu thích đổi một ít tiền cốc vũ của ngươi, được không?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Vẫn cho thiếu trước đi.
Lục Đài tủi thân nói:
- Sao ngươi lại sợ ta như thế, xem ta cứ như thú dữ hay nước lũ vậy? Ngươi nghĩ xem, trên đường tu hành, gặp nhau hợp ý, nắm tay du lịch, nhìn khắp núi sông, đó là chuyện tốt đẹp biết bao?
Trần Bình An cảm thấy nhức đầu, hóa ra trên đời thật có đạo lý nói không thông. Hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Trần Bình An yên lặng đi về phía trước. Lục Đài nhìn xung quanh, thản nhiên nói:
- Bí cảnh này từng là một phần của động tiên nhỏ Thùy Hoa, bị chiếm giữ bởi một vị nữ tiên nhân thích thu gom nước suối trên thế gian. Chỉ tiếc cuối cùng cô ta phi thăng thất bại, chẳng những thân chết đạo tan, còn bị thiên đạo phản kích, liên lụy cả động tiên nhỏ Thùy Hoa tan vỡ, phần lớn tiêu tan giữa trời đất.
- Hồ Bích Thủy này xem như là một bí cảnh khá nổi tiếng, bởi vì ba trăm dặm nước hồ đều do nữ tiên nhân năm xưa thu gom từ những con suối nổi danh. Trong đó có những mạch nước nhỏ bé hội tụ tinh hoa nước suối, rất thích hợp để nấu trà.
Trần Bình An không nói lời nào. Sau khi đi bốn năm dặm đường, hắn đã nhìn thấy tòa Dư Ấm sơn lầu ba tầng kia. Xung quanh lầu là hành lang nằm dưới mái hiên, có lan can bạch ngọc vây quanh. Còn có một bến thuyền nhỏ, cùng với hai chiếc thuyền nhỏ đang đậu ở đó. Gần Dư Ấm sơn lầu có một mảng hoa sen lớn, có cô gái hái hoa sen chèo thuyền qua lại bên trong, ngâm nga làn điệu thôn quê, mỏng manh động lòng người.
Trần Bình An dừng bước, lên tiếng nhắc nhở:
- Ta đến nơi rồi.
Lục Đài gật gật đầu. Trần Bình An thấy hắn giả ngốc, đành phải dứt khoát hỏi:
- Hôm nay ta sẽ không mời ngươi vào trong, nếu rảnh thì ta sẽ đến tìm ngươi. Ngươi ở lầu nào?
Lục Đài đưa tay chỉ chỉ vào Dư Ấm sơn lầu.
Trần Bình An cười khổ nói:
- Lục công tử đừng nói đùa nữa.
Lục Đài giơ hai tay lên, cầm một nắm tiền tiểu thử:
- Vừa rồi trên đài giữa hồ, ta buộc phải tìm kế sinh nhai. Nghĩ đến quan hệ của hai ta tốt như vậy, chắc ngươi sẽ cho ta một chỗ đặt chân. Vì vậy ta đã bán chỗ ở của mình cho một vị thần tiên giàu có rồi.
Sắc mặt Trần Bình An hơi khó coi.
Lục Đài vội vàng nói:
- Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi tu hành. Ngươi cứ cho ta mượn một chiếc thuyền nhỏ là được, mỗi ngày ta sẽ ngủ trên đó, nếu không có chuyện quan trọng thì ta sẽ không đi vào Dư Ấm sơn lầu. Ta có mang theo một ít thức ăn, ngươi không cần quan tâm đến ta. Người sống trên đời, tu sĩ thế hệ của ta, có nơi nào không phải là lữ quán. Ngươi không cần áy náy, chịu khổ cũng là một loại tu hành...
Mặt Trần Bình An đã tối sầm lại. Trên đời sao lại có loại người mặt dày như vậy?
Lục Đài bỗng nhiên cười nói:
- Được rồi, được rồi, ta sẽ nói thẳng với ngươi. Ngoại trừ tính được chuyến đi đến Đồng Diệp châu này là quẻ thượng thượng “phong hầu”, ta còn tính được lần cơ duyên này không nằm ở bảo vật, mà là năm chữ “lên dương đài xem đạo”. Đồng hành với ngươi, mượn tâm cảnh của ngươi, dù tốt hay xấu, cao hay thấp, đều có thể rèn luyện đạo tâm của ta. Đây gọi là mượn đá ở núi khác dể mài ngọc...
Nói đến đây, Lục Đài lại cười ha hả, đổi giọng nói:
- Sai rồi, sai rồi, là mượn ngọc ở núi khác để mài đá.
Trần Bình An cũng không để ý tới từ ngữ của Lục Đài. Khi Lục Đài nói ra hai chữ “xem đạo”, Trần Bình An vừa yên tâm vừa lo lắng. Yên tâm là Lục Đài có lẽ không nói hươu nói vượn, đây không phải là âm mưu cố ý nhằm vào Trần Bình An hắn. Lo lắng là mình tìm kiếm tòa Quan đạo quán và lão đạo nhân kia, bên cạnh lại có một Lục Đài thân thế không rõ, chẳng phải là gây thêm rắc rối sao?
Lục Đài do dự một thoáng, dường như đã có một quyết định trọng đại, cắn răng nói:
- Nếu ngươi cứ đề phòng ta như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến thời cơ “xem đạo phong hầu” của ta. Ta có thể nghiêm túc giúp ngươi tính một quẻ, chỉ cần đừng dính dáng đến đại nhân vật quá lợi hại, ta xem như còn tính chuẩn. Nhưng nếu liên quan đến thần tiên năm cảnh giới cao, ta sẽ phải chịu khổ rồi, còn khổ hơn ngủ trên thuyền nhỏ gấp trăm ngàn lần. Trần Bình An, cơ hội hiếm hoi, không nên bỏ lỡ.
Dường như sợ Trần Bình An không tin, Lục Đài lại nhìn chằm chằm vào hắn:
- Không lừa ngươi đâu.
Trần Bình An thở dài, xua xua tay, từ chối đề nghị của Lục Đài, nói:
- Ngươi ở lại Dư Ấm sơn lầu đi. Nhưng sau này ngươi và ta từng người tu hành, nước giếng không phạm nước sông.
Vẻ mặt Lục Đài kỳ quái, nhìn bóng lưng của Trần Bình An, ngây ra một hồi. Hắn đột nhiên khôi phục tinh thần, giống như trút được gánh nặng, bước nhanh đuổi theo.
Trần Bình An ở tầng trệt, Lục Đài thì chọn tầng ba, giữa hai người cách một tầng hai.
Lục Đài thoải mái nằm trên giường nhỏ ở tầng ba, cười cười, gương mặt lười nhác thỏa mãn.
Nếu đã đến thì cứ an tâm mà ở, Trần Bình An cũng không quan tâm đến gã con cháu Âm Dương gia bí ẩn kia nữa. Ngoại trừ trường kiếm trên lưng và hồ lô nuôi kiếm bên hông, hắn không còn ngoại vật nào khác, một thân một mình rất nhẹ nhõm. Vết sạn duy nhất đương nhiên là bên cạnh có thêm một Lục Đài quái lạ.
Trần Bình An ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ, từ trong vật một tấc Mười Lăm lấy ra một chồng sách. Sách thần tiên “Sơn Hải Chí”, hai quyển sách giới thiệu ngôn ngữ thông dụng Trung Thổ Thần Châu và Đồng Diệp châu, còn có mấy quyển du ký núi sông lấy được ở nước Thải Y. Hắn đặt những sách này chỉnh tề lên bàn, sau đó lấy ra một số thẻ trúc quý giá đến từ núi Thanh Thần động tiên Trúc Hải, dự định lúc đọc sách sẽ tiện tay khắc chữ.
Sáng sớm mỗi ngày luyện tập Hám Sơn quyền, buổi chiều luyện tập “Kiếm Thuật Chính Kinh”, buổi tối lại đọc sách, học tập ngôn ngữ thông dụng của hai châu.
Rất kỳ quái, rõ ràng chỉ là bí cảnh tan vỡ, nhưng hồ Bích Thủy vẫn có cảnh tượng kỳ lạ mặt trời mặt trăng lên xuống nước hồ, vì vậy cũng phân chia ngày đêm. Không biết là pháp thuật che mắt thượng thừa của tiên nhân, hay là quy tắc đặc biệt sau khi động tiên đất lành tan vỡ.
Trần Bình An luyện quyền đi thế, vòng quanh hành lang của Dư Ấm sơn lầu.
Gió mát hiu hiu, mùi hương hoa sen từ từ thổi đến, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ca của cô gái hái hoa sen. Thiếu niên áo trắng khoan thai xuất quyền.
Buổi chiều Trần Bình An chỉ luyện kiếm ở tầng trệt rộng rãi, không đi ra hành lang ngoài lầu, vẫn nắm hờ giống như đang cầm kiếm.
Bởi vì lưng đeo trường kiếm có thể rèn luyện hồn phách, cũng là tu hành, cho nên đến buổi tối đi ngủ Trần Bình An cũng không lấy trường kiếm xuống, mà chọn tư thế ngủ nghiêng người.
Hồ lô nuôi kiếm treo cao trước giường, hôm nay đã không còn thường xuyên uống rượu, cũng không cần luôn đeo nó bên hông. Trên đường đi hắn và hai vị tiểu tổ tông Mùng Một Mười Lăm sớm chiều chung sống, càng ngày càng ý hợp tâm đầu, giao lưu cũng trôi chảy hơn. Dường như linh trí của hai thanh phi kiếm bản mệnh cũng càng ngày càng trưởng thành.
Sau khi Trần Bình An ngủ, lại nhờ bọn chúng bảo vệ canh giữ. Mùng Một không đáp ứng, nhưng cũng không từ chối, còn Mười Lăm dễ bảo hơn thì ở trong hồ lô nuôi kiếm vui vẻ “gật đầu”.
Buổi tối đọc sách, Trần Bình An sẽ từ trong vật một tấc lấy ra quyển “Đan Thư Chân Tích” kia. Sau khi bước vào cảnh giới võ đạo thứ tư, hắn phát hiện mình có thể vẽ thêm hai loại bùa chú. Loại thứ nhất là bùa núi sông kiếm sắc, đây là một loại bùa hộ mạng. Núi là núi của Tam Sơn, nhưng Tam Sơn là gì thì trong sách cũng không giới thiệu kỹ càng. Còn chữ “sông” của bùa này cũng được chú thích rất sơ lược hàm hồ, chỉ nói từng có thần tiên trấn giữ sông lớn, phụ trách “chém tà diệt hung”, thích “nuốt chửng vạn quỷ”.
Loại thứ hai là bùa cầu mưa, có thể khiến “trời đất mù mịt, mưa to trút xuống”. Bùa này tên như ý nghĩa, thuộc loại bùa tế lễ, phần nhiều là sở trường của thầy pháp Đạo môn. Trần Bình An không cảm thấy hứng thú lắm.
So với bùa dương khí khêu đèn, bùa gột bẩn rửa bụi và bùa bảo tháp trấn yêu, hai lá bùa mới này cấp bậc cao hơn một chút. Trần Bình An rất để tâm tới bùa kiếm sắc, liền dùng giấy bùa vàng bình thường nhất vẽ một lá, có hơi miễn cưỡng. Sau khi bước vào cảnh giới luyện khí của võ phu, hồn phách của hắn càng ổn định vững vàng. Bình thường hắn có thể nghe được tiếng giọt nước tí tách trong xa xăm, lúc ba hồn đi qua hồ nước nội tâm.
Thời gian mười ngày, thỉnh thoảng Trần Bình An lại nghe được tiếng bước chân khe khẽ ở tầng hai, nhưng số lần không nhiều. Lục Đài không hề xuống lầu quấy rầy, Trần Bình An cũng hơi an lòng.
Một duyên phận bỗng dưng chạy đến bên cạnh mình, chỉ cần không phải nghiệt duyên là được, không cần phải cố gắng theo đuổi thiện duyên.
Buổi tối hôm nay, Trần Bình An vẽ xong lá bùa kiếm sắc thứ hai, vẫn không hài lòng lắm.
Chẳng lẽ thật sự phải tìm được một di chỉ chiến trường cổ, không ngừng chém giết với anh linh âm hồn trên chiến trường, mới có thể khiến cảnh giới võ đạo thứ tư đến gần viên mãn? Sau đó mới có thể thành thạo điều khiển loại bùa kiếm sắc này?
Trần Bình An nhíu mày trầm tư, đột nhiên quay đầu sang. Chỉ thấy Lục Đài đã đi xuống thang lầu, đưa tay gõ gõ vào tường giống như khách gõ cửa. Sau đó hắn mỉm cười ngồi trên bậc thang, cũng không đi xuống tầng trệt.
Trần Bình An vừa định dùng quyển “Sơn Hải Chí” kia che đậy lá bùa kiếm sắc, Lục Đài đã phì cười nói:
- Che che giấu giấu làm gì. Một lá bùa thượng cổ thất truyền, cấp bậc không cao, chỉ được cái không màu mè mà thôi. Vừa rồi ta không cẩn thận liếc nhìn một cái, trong lòng đau đến run rẩy, bây giờ còn đang đau đây.
Trần Bình An hỏi:
- Nghĩa là sao?
Lục Đài chỉ vào lá bùa kiếm sắc trên bàn:
- Lá bùa hộ mạng này xưa lắm rồi. Trong đám người trẻ tuổi của Lục gia giống như ta, có lẽ không tìm được người thứ hai nhận ra lai lịch của nó. Sở dĩ ta đau lòng, thứ nhất ngươi là một võ phu thuần túy, vẽ ra bùa cổ tệ hại như vậy đúng là mất mặt...
Trần Bình An không nhịn được xen vào:
- Võ phu vẽ bùa, không hợp lý sao?
Lục Đài nhếch miệng:
- Hả? Như vậy à? Xem ra sách cất giữ ở Lục gia chúng ta ghi chép sai lầm, nếu không thì do ta kiến thức nông cạn rồi.
Hắn cũng không muốn đi sâu vào chủ đề này, tiếp tục nói:
- Thứ hai, ngươi vẽ bùa phần nhiều là dựa vào cây bút kia, cũng không phải ngươi có nghiên cứu và ngộ tính sâu sắc với đạo vẽ bùa. Ừm, có thể ngươi đã thấy được quang cảnh chính xác, nhưng tuyến đường mà ngươi đi đến quang cảnh đó lại xiêu xiêu vẹo vẹo. Cho nên bùa chú vẽ ra có thể sử dụng, nhưng không có tác dụng lớn.
- Thứ ba, giấy bùa phẩm chất tốt lại bị ngươi đem ra thử nghiệm, đúng là phung phí của trời. Nếu để cao nhân phái bùa chú Đạo gia nhìn thấy, có lẽ bọn họ chỉ muốn dùng một quyền đánh chết ngươi.
Lông mày Trần Bình An nhíu chặt, cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của Lục Đài, trước tiên phân biệt thật giả, sau đó mới xác định tốt xấu.
Lục Đài cười hỏi:
- Có thể cầm lá bùa kia lên, để ta nhìn chất liệu kỹ càng một chút không? Ban nãy chỉ nhìn thoáng qua, không chắc chắn lắm.
Trần Bình An hơi do dự, vẫn nhón lá bùa kiếm sắc kia lên, nhưng chỉ cho Lục Đài nhìn mặt sau.
Lục Đài khẽ mỉm cười, không để tâm đến sự cẩn thận của Trần Bình An. Hắn nhìn một lát, sau đó gật đầu nói:
- Quả nhiên là bùa hồi xuân chất liệu quý giá, vẽ bùa lên đó sẽ có thể sử dụng nhiều lần. Giấy bùa tốt xấu, sẽ liên quan trực tiếp đến phẩm chất cao thấp và uy lực lớn nhỏ của lá bùa. Bùa chú thật sự tốt trên thế gian, ngoại trừ những loại theo đuổi uy lực cực đoan, phần lớn đều có thể sử dụng nhiều lần. Ngươi à, dựa theo cách nói hài hước của một vị lão tổ phái bùa chú, gọi là “thanh xuân trôi đi hoa héo tàn”, ừ, suy cho cùng chính là “không giữ được”.
- Trần Bình An, ngươi nói xem có đáng tiếc không? Giấy bùa rất đắt tiền, nhất là bùa hồi xuân. Ài, xem như là ta đau lòng thay ngươi. Dù sao Trần Bình An ngươi gia lớn nghiệp lớn, không quan tâm chút tiền lẻ này.
Trần Bình An nhìn Lục Đài, lại nhìn bùa kiếm sắc đã đặt xuống bàn.
Lục Đài hơi tò mò, hai tay nâng cằm, nhìn thiếu niên có vẻ phiền muộn bên cạnh bàn, cười hỏi:
- Người tặng cho ngươi giấy bùa quý giá, không nói những chuyện này sao? Người dẫn đường dạy ngươi vẽ bùa, chẳng lẽ cũng không nói thầy bùa non nớt như ngươi cần phải tiết kiệm?
Trần Bình An thở dài một tiếng.
Lục Đài cười trên nỗi đau của người khác:
- Võ phu thuần túy cảnh giới bảy tám chín, đại khái chỉ cần dựa vào một hơi chân khí, có thể liền mạch lưu loát vẽ ra lá bùa không tệ. Đáng tiếc võ phu đến cấp bậc này rồi, từng bước đi l.ên đỉnh núi, tâm chí đã sớm cứng như sắt, ai lại chạy đi vẽ bùa?
- Ngươi cũng xem như may mắn, có giấy bùa và bút bùa quý hiếm như vậy, mới có thể vẽ ra bùa chú không tệ. Người thường mỗi lần vẽ một lá bùa, giống như đốt một xấp ngân phiếu vậy. Ừm, ngươi thì tốt hơn một chút, chỉ xem như đốt nửa xấp ngân phiếu.
Trần Bình An trừng mắt nhìn cái kẻ vừa rắc muối vào vết thương của mình.
Lục Đài cười ha hả nói:
- Trần Bình An, ngươi cũng thật thú vị. Võ phu vẽ bùa, còn có hồ lô nuôi kiếm và phi kiếm, quá đáng nhất là mỗi ngày còn cần cù đọc sách? Ngươi không sợ lan man quá nhiều, làm chậm trễ tu hành võ đạo, rơi vào cảnh dở dở ương ương, không còn hi vọng sao?
Trần Bình An không để ý tới lời châm chọc của hắn, cất bùa kiếm sắc, bắt đầu lật xem quyển “Sơn Hải Chí” kia. Lục Đài lặng lẽ đứng dậy, trở về tầng ba.
Sau đó Lục Đài thường xuyên rời khỏi Dư Ấm sơn lầu, chèo thuyền dạo chơi hồ Bích Thủy, hoặc là đi tham quan kho báu mà mỗi con cá voi Thôn Bảo đều có.
Sở dĩ cá voi Thôn Bảo có tên như vậy, là vì trong năm tháng dài đằng đẵng, nó sẽ nuốt những thuyền lớn gặp nạn chìm dưới đáy biển vào bụng. Mà thuyền có thể vượt châu, thường xứng với danh hiệu “thuyền báu”. Cho nên trong bụng một con cá voi Thôn Bảo trưởng thành, thường sẽ có vô số đồ vật quý hiếm, thậm chí có thể ẩn chứa kim thân mà tiên nhân lưu lại nhân gian sau khi binh giải.
Một ngày vào buổi chiều, Lục Đài từ trong vật một tấc lấy ra một bộ đồ trà, nhìn có vẻ sử dụng rất phức tạp. Hắn dùng bí thuật thu lấy tinh hoa nước suối của hồ Bích Thủy, bắt đầu nhàn nhã nấu trà ở hành lang tầng trệt.
Hương trà khiến người ta vui vẻ.
Trần Bình An không đi xin một chén trà uống, chỉ ở trong phòng luyện tập kiếm thuật.
Sau đó mỗi ngày Lục Đài đều nấu trà, một mình uống trà ngắm cảnh, thông thường mỗi lần ngồi xuống là cả buổi chiều.
Có ngày gần đến buổi trưa, Trần Bình An đi thế luyện quyền sắp xong, lại thấy Lục Đài chèo thuyền nhỏ từ xa trở về. Sau khi cột thuyền, Lục Đài nhảy lên hành lang, đứng yên tại chỗ. Lúc Trần Bình An luyện quyền đi qua bên cạnh, Lục Đài lại giơ tay lên cao, lòng bàn tay có mấy hộp phấn son, có lẽ là đang khoe khoang với Trần Bình An thu hoạch hôm nay của mình.
Cách đài giữa hồ Bích Thủy không xa, có mấy ngôi lầu là chốn tiêu tiền chuyên kinh doanh hàng hóa. Trần Bình An chỉ đi qua một lần, cảm thấy bọn họ quá nham hiểm. Hắn lựa chọn mấy món vật phẩm tương tự, phát hiện giá cả còn khoa trương hơn núi Đảo Huyền, liền không muốn mua đồ nữa.
Mũi chân Lục Đài nhún một cái, nhẹ nhàng nhảy về phía sau, ngồi trên lan can bạch ngọc. Hắn mở một hộp son phấn trong đó, lấy ra gương đồng nhỏ, bắt đầu nhấp miệng. Sau đó còn nhấc một ngón tay vuốt qua lông mày dài, động tác nhẹ nhàng tỉ mỉ.
Trần Bình An tiếp tục luyện quyền dọc theo hành lang, từ đầu đến cuối mắt vẫn nhìn thẳng.
Khi Trần Bình An một lần nữa đi qua bên cạnh, Lục Đài ngồi trên lan can cẩn thận vẽ lông mày, hơi dịch gương đồng nhỏ ra, cười hỏi:
- Có đẹp không?
Trần Bình An không nhìn Lục Đài, cũng không trả lời.
Sau đó mỗi lần Trần Bình An đi thế ngang qua, Lục Đài đều hỏi những vấn đề khác nhau.
- Trần Bình An, ngươi có cảm thấy phấn hơi dày không?
- Lông mày chỗ này, có phải nên kẻ nhỏ lại một chút không?
- Dùng đầu trâm nhỏ khều son trong hộp, quả nhiên sẽ đều đặn tự nhiên hơn một chút, ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Bình An chỉ yên lặng đi thế theo kế hoạch ban đầu, đến hết giờ mới dừng luyện quyền.
Lần cuối cùng Lục Đài không hỏi Trần Bình An, chỉ đặt gương đồng nhỏ, cây trâm và mấy hộp son phấn xuống lan can bên cạnh. Hắn quay đầu nhìn một mảng lá sen, dung nhân trang điểm tinh tế, ánh mắt mơ màng.
Trần Bình An đang định đi tới cửa chính tầng trệt, Lục Đài không dời mắt đi, lại hỏi:
- Có phải ngươi cảm thấy nam nhân như ta rất... buồn cười? Thậm chí còn có phần buồn nôn?
Trần Bình An dừng bước, xoay người đi đến chỗ Lục Đài, cách đối phương khoảng năm sáu bước. Hắn cũng ngồi lên lan can, nhìn về nước hồ, quay lưng về phía hành lang.
Lục Đài không nhận được câu trả lời, cũng không tức giận, chỉ cười duyên dáng. Hắn lựa ra một hộp son phấn, cảm thấy chất lượng của nó không tốt, hữu danh vô thực, liền muốn tiện tay ném vào hồ Bích Thủy.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Hộp son phấn này bán bao nhiêu tiền?
Lục Đài hơi sững sốt, cũng xoay người nhìn về nước hồ, cười nói:
- Không tính quá đắt, mỗi hộp một đồng tiền tiểu thử. Hộp này mới ra năm nay, danh tiếng rất lớn, rất nhiều tiên tử nổi danh ở Trung Thổ Thần Châu đều thích dùng nó. Ài, có lẽ là mánh khóe của đám con cháu thương gia vô lương tâm kia, ta bị bọn chúng hùa nhau lừa gạt rồi.
Trần Bình An cảm khái nói:
- Một đồng tiền tiểu thử, chính là một trăm đồng tiền hoa tuyết, mười vạn lượng bạc. Ta cảm thấy...
Hắn dừng lại một lúc, để gió mát thổi vào mặt, nhẹ giọng nói:
- Ngàn vàng khó mua được hạnh phúc, ngươi mua nó không tính là đắt. Nhưng có một số người, sau khi nghe được cái giá nhất định sẽ há hốc mồm. Có đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin trên đời có son phấn tốt như vậy.
Lục Đài tỏ ra nghi hoặc:
- Hử?
Trần Bình An im lặng một lúc, trên người mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, hai tay đặt chồng lên đầu gối, kể cho Lục Đài nghe cố sự của gã đàn ông ẻo lả ở lò gốm quê nhà. Hắn nói không nặng nề, giọng điệu không nặng nề, sắc mặt không nặng nề, kể cho nam tử bên cạnh nghe về cuộc đời đáng thương của một người đã chết.
Lục Đài ngồi bên cạnh hắn, hông cột lụa màu, thần thái rạng rỡ giống như thần tiên, còn tuyệt sắc hơn những cô gái trên thế gian. Mà gã đàn ông ở quê nhà, chỉ có vóc người hơi gầy gò, thậm chí còn có râu ngắn, dáng vẻ còn không đẹp bằng đám phu nhân quê mùa.
Cho dù buổi sáng mỗi ngày hắn đều sửa soạn rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng đến khi kết thúc công việc, móng tay vẫn sẽ dính đầy bùn đất. Cho nên khi gã đàn ông kia xếp tay hoa (ngón tay xếp thành hình hoa lan), chẳng hề có vẻ động lòng người. Hơn nữa hắn vốn không biết cách trang điểm, cũng không phân biệt được các loại son phấn để tô môi vẽ lông mày.
Trần Bình An nhìn về phương xa, có phần thương cảm:
- Cho tới bây giờ, ta vẫn cảm thấy hắn là một người rất kỳ quái. Rõ ràng là đàn ông, vì sao lại thích trang điểm giống như nữ nhân. Nhưng ngày đó trước khi dùng mảnh sứ tự sát, hắn đã cầu xin ta một chuyện. Ta không chấp nhận, đến hôm nay vẫn rất hối hận. Nếu biết hắn sẽ làm như vậy, ta nhất định sẽ đáp ứng.
- Ngày đó hắn đã trò chuyện với ta rất nhiều, cuối cùng cười nói, hắn dự định sẽ không trang điểm giống như nữ nhân nữa. Cho nên hi vọng ta có thể giúp hắn bảo quản hộp son phấn kia, tránh cho hắn lại không kìm lòng được.
- Khi đó ta làm sao đáp ứng chuyện này, có chết cũng không đồng ý. Hắn khuyên ta mấy lần, sau đó không khuyên nữa.
- Sau khi hắn chết, cũng không ai nhìn thấy hộp son phấn kia, thực ra cũng không ai quan tâm.
Trần Bình An quay đầu sang, mỉm cười nhìn Lục Đài giống như mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành:
- Son phấn đắt tiền như vậy, vứt đi làm gì?
Lục Đài nghiêng đầu, cây trâm ngọc tinh xảo kia cũng nghiêng theo, mỉm cười nói:
- Hay là tặng cho ngươi nhé? Sau này về đến quê nhà, ngươi cầm hộp này đi đến mộ của gã kia, nói cho hắn biết trên đời có son phấn tốt như vậy. Để hắn đời sau đầu thai tốt, làm một cô nương nhà giàu, cố gắng bôi lên mặt mình, bôi cả mấy cân cũng không phải tiếc tiền nữa.
Trần Bình An quay đầu đi, nhìn về phương xa, khẽ lắc đầu:
- Ta còn không biết mộ hắn ở đâu, làm sao cho hắn xem thứ này? Làm sao nói với hắn những lời này?
Thiếu niên áo trắng mặt mày thanh tú, hai tay ôm sau đầu, không tiếng cũng không lời.