Mục lục
Kiếm Lai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đại chiến cần phải nghỉ ngơi, đây là lẽ thường. Bởi vì đại quân triều đình đã không còn uy hiếp, sơn trang lại có Tống Phượng Sơn trấn giữ, Tống Vũ Thiêu cũng không vội trở về. Ông ta đang chờ Sở Hào tỉnh lại lần nữa, muốn hỏi một số chuyện.

Một võ phu thuần túy tiến dần từng bước, chỉ cần không bị thương đến nền móng thân thể và nguyên khí thần hồn, trải qua một thời gian nghỉ ngơi lấy sức, sẽ có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh cao. Thời gian dài ngắn mỗi người một khác.

“Cảnh giới Võ Thần” mà Tống Vũ Thiêu lầm tưởng, cũng chính là cảnh giới Kim Thân mà Trần Bình An nói, cùng với cảnh giới Vũ Hóa và Sơn Điên, nghe đồn võ phu ba cảnh giới này có thể trong nháy mắt chuyển đổi chân khí cũ và mới. Người ngoài vốn không biết rõ chân tướng, đương nhiên sẽ không có sơ hở. Lúc trước trên chiến trường Thanh Trúc kiếm tiên ôm cây đợi thỏ, nhưng cũng không thể tìm được thời cơ.

Cho nên giang hồ trung bộ Bảo Bình Châu vẫn luôn lưu truyền một câu nói rất bá khí, đó là “trước khi võ thần chiến tử đều là đỉnh cao”. Có điều Tống Vũ Thiêu chỉ nghe lời truyền miệng. Trần Bình An thì chỉ biết phân chia cảnh giới, vẫn rất mơ hồ về quang cảnh đỉnh cao võ đạo của ba cảnh giới luyện thần.

Tống Vũ Thiêu thấy sắc mặt Trần Bình An không tốt lắm, chuyện này hơi lạ lùng. Theo lý mà nói, sau khi võ phu rời khỏi chiến trường, tình trạng thân thể phải ổn định hơn mới đúng. Nhưng lúc này Trần Bình An lại hơi tỏ ra mỏi mệt.

Tống Vũ Thiêu dừng bước, không nhịn được hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Bị nội thương à?

Trần Bình An trước tiên xem xét Sở Hào một chút, thấy hô hấp của đối phương chậm rãi ổn định, giống như tạm thời không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng hắn cũng không chần chừ, cổ tay rung lên, hoàn toàn đánh ngất đại tướng quân nước Sơ Thủy.

Sở Hào vốn cho rằng đã ẩn giấu rất sâu, trong lòng gào thét, hai mắt tối sầm, không còn tri giác. Gặp phải một kiếm tiên khốn khiếp không nói đạo nghĩa giang hồ như vậy, hắn đúng là không có cách nào.

Lúc này Trần Bình An mới giải thích với Tống Vũ Thiêu:

- Bởi vì không phải kiếm tu trên núi, cho nên tôi điều khiển hai thanh phi kiếm phải hao tốn không ít thần ý. Mặc dù sau khi rời khỏi hồ lô nuôi kiếm, bọn chúng có thể tự động giết địch, nhưng vẫn cần tôi phân ra một chút thần ý trên phi kiếm, tương tự vỏ kiếm của bọn chúng vậy. Nếu không bọn chúng sẽ không thể dừng lại quá lâu bên ngoài kinh huyệt hoặc hồ lô nuôi kiếm. Hơn nữa đã dùng hơi nhiều bùa rút đất, cộng thêm hai lần lấy hơi có phần vội vàng, hiện giờ cảm thấy khó chịu một chút. Nhưng không sao, chỉ cần sắp tới không có đại chiến, có thể dựa vào hô hấp thổ nạp để khôi phục từ từ.

Tống Vũ Thiêu giống như trút được gánh nặng, đi lại giữa núi rừng, bóng cây và ánh mặt trời xen kẽ với nhau. Ông lão vui vẻ thoải mái, một phần là do nút thắt đã được tháo gỡ, càng vì quen biết một người bạn nhỏ vong niên có thể giao phó tính mạng, đồng thời hi vọng đối với giang hồ cũng được thắp lên. Cho dù lòng người không còn chất phác như xưa, nhưng giang hồ vẫn còn đó.

Ông ta đột nhiên cười nói:

- Trần Bình An, tuy ngươi có một cái hồ lô nuôi kiếm, cũng không giống như kiếm tiên, sau mỗi lần xuất thủ đều phải hao phí thiên tài địa bảo nhất định, dùng để tu bổ tì vết của phi kiếm bản mệnh, thế nhưng việc nào ra việc đó. Sở Hào lại mời tên Thanh Trúc kiếm tiên nước Tùng Khê kia áp trận, lần này nếu không có ngươi ra tay tương trợ, ta chắc chắn đã ngã xuống trong đại quân rồi. Cho nên trở về sơn trang, ta sẽ dùng tất cả tiền tiểu tuyết để báo đáp. Số lượng không nhiều, bao năm qua chỉ tích góp được không tới hai ngàn đồng. Phượng Sơn đến bến thuyền tiên gia mua Thương Thủy, lại dùng mất nửa số. Cho nên chỉ có thể cho ngươi tám chín trăm đồng tiền tiểu tuyết thôi.

Nói đến chuyện này, ông lão hơi xấu hổ, tự giễu nói:

- Không ngờ một cái mạng của kiếm thánh nước Sơ Thủy Tống Vũ Thiêu, giá trị còn không đến ngàn đồng tiền tiểu tuyết.

Trần Bình An ngẫm nghĩ, gật đầu nói:

- Tống lão tiền bối, tôi chỉ cần ba bốn trăm đồng tiền tiểu tuyết là đủ rồi. Không cần cho tôi hết, sau này chắc chắn Tống Phượng Sơn còn dùng tới.

Trong vật một tấc phi kiếm Mười Lăm, có chứa một đống tiền tiểu tuyết mà lúc trước thằng bé áo xanh dùng để mua đá mật rắn bình thường, còn có tám đồng tiền tiểu thử quý giá hơn, không tính là ít. Thế nhưng được Ngụy Bách giới thiệu, Trần Bình An đã chính mắt nhìn thấy cảnh tượng của Bao Phục Trai núi Ngưu Giác. Hắn lo lắng sau này đến bến thuyền tiên gia kia, một khi gặp phải đồ vật trên núi mà mình yêu thích, sẽ bỏ lỡ một cách tiếc nuối.

Còn về Tống lão tiền bối và Kiếm Thủy sơn trang, Trần Bình An tin tưởng lời nói của ông lão, non xanh không đổi, nước biếc còn dài.

Trần Bình An lựa chọn lấy tiền nhưng lại không lấy hết, điều này nằm ngoài dự liệu của Tống Vũ Thiêu. Ông lão phì cười nói:

- Ngươi lại khách sáo... cũng không khách sáo. Có biết người giang hồ thế hệ trước sẽ nói thế nào không? Sẽ vỗ ngực nói một câu: “Giữa huynh đệ, nhắc đến tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm. Nếu coi ta là huynh đệ thì đừng bàn chuyện này nữa, nếu không thì sẽ không còn là huynh đệ”.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Thiếu nhân tình còn khó chịu hơn thiếu tiền, ít nhất tôi là như vậy.

Tống Vũ Thiêu có nhận thức sâu sắc với chuyện này, gật đầu nói:

- Đúng là như vậy.

Ông ta ngẫm nghĩ, lại bổ sung:

- Nên là như vậy.

Giữa rừng núi gió hiu hiu, lá xanh đu đưa, bóng cây mát mẻ. Bởi vì quan tâm đến trạng thái thân thể của Trần Bình An, Tống Vũ Thiêu đi không nhanh, xem như là ngắm cảnh dọc đường. Ông ta chỉ nhắc nhở Trần Bình An một tiếng, lần sau Sở Hào tỉnh lại thì đừng đánh ngất, ông ta còn có lời muốn hỏi.

Trần Bình An không có dị nghị gì với chuyện này. Sau khi xác định tu vi võ đạo đại khái của Sở Hào, hắn vốn bản tính cẩn thận cũng yên lòng. Hắn không muốn cõng Sở Hào đi lại giữa núi non, nhưng cứ xách cổ người ta như vậy cũng không ổn. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn dứt khoát kéo một chân của Sở Hào, giống một vị vua núi tuần tra địa bàn, dùng chổi “quét dọn” cành khô lá rụng trong sân nhà mình.

- --------

Thanh Trúc kiếm tiên cũng không sợ Tống Vũ Thiêu và thiếu niên truy sát mình, dọc theo đường lớn thong thả trở về châu thành. Đột nhiên hắn đứng lại, quay đầu nhìn về rừng núi bên đường phía xa, đưa tay cầm lấy đoạn trúc xanh đeo bên hông.

Từ trong rừng núi có một người quen của Thanh Trúc kiếm tiên chậm rãi đi ra, tuổi tác bảy mươi, gương mặt góc cạnh rõ ràng, vừa nhìn đã biết là người trong giang hồ không dễ chung sống. Bội kiếm bên hông lão dùng sợi tơ màu xanh lá không rõ chất liệu quấn quanh vỏ kiếm, chiều dài hơn xa trường kiếm của kiếm khách bình thường, cực kỳ nổi bật.

Thanh Trúc kiếm tiên rời khỏi đường lớn, đi thẳng về phía lão kiếm khách nước Cổ Du có duyên gặp mặt vài lần kia. Hai người không hẹn mà cùng dừng lại, cách nhau hai mươi bước.

Lão kiếm khách mỉm cười nói:

- Tô Lang, lần trước từ biệt ở bờ sông, đã năm sáu năm rồi đúng không?

Thanh Trúc kiếm tiên hờ hững nói:

- Lâm Cô Sơn, tìm ta có chuyện gì? Có lời cứ nói thẳng, hiện giờ tâm tình của ta không tốt lắm.

Nhìn thấy một vãn bối giang hồ vênh váo hung hăng, lão kiếm khách cũng không để bụng, nói thẳng vào vấn đề:

- Lần này ta được quốc sư nhờ cậy, tới đây chặn giết Trần Bình An. Lúc trước chúng ta đã giao thủ với Trần Bình An, một tên luyện khí sĩ cung phụng của hoàng thất và Xà Hạt phu nhân đã lần lượt chết dưới tay hắn. Hôm nay chỉ còn lại ta và lầu chủ lầu Mãi Độc không muốn từ bỏ. Ban nãy ở trong núi đã nhìn thấy cảnh tượng thần tiên phá trận đặc sắc, cho nên nghĩ xem liệu có thể bắt tay với ngươi, cùng nhau truy sát Trần Bình An và Tống Vũ Thiêu hay không. Sau khi thành công, dù sống hay chết, Tống Vũ Thiêu sẽ do ngươi xử lý, còn Trần Bình An giao cho chúng ta mang về nước Cổ Du.

Tô Lang liếc nhìn núi non rừng rậm, hỏi hai vấn đề:

- Còn kịp không? Có phần thắng không?

Kiếm tôn nước Cổ Du Lâm Cô Sơn gật đầu nói:

- Lầu chủ lầu Mãi Độc sở trường ám sát, hắn sẽ ra tay trước, tiến hành tập kích, trì hoãn bước chân của bọn chúng. Còn như phần thắng, ta chỉ có thể nói là tùy vào nỗ lực. Cho dù ba người chúng ta hợp sức, Lâm Cô Sơn ta cũng không dám đảm bảo cuối cùng còn sống được mấy người.

Tô Lang cười nói:

- Nếu Lâm tiền bối nói là phần thắng rất lớn, ta sẽ không gật đầu.

Lâm Cô Sơn hỏi:

- Vậy xem như là đồng ý rồi?

Tô Lang gật đầu nói:

- Ngài trước tiên đi chi viện cho lầu chủ lầu Mãi Độc. Ta muốn quay về đường cũ, tìm phó tướng kỵ binh họ Sở và hai tên luyện khí sĩ cung phụng nước Sơ Thủy kia. Các người chỉ cần ngăn cản Tống Vũ Thiêu và Trần Bình An, ta có thể khiến phần thắng trở nên lớn hơn.

Lâm Cô Sơn hơi do dự.

Tô Lang mỉm cười nói:

- Lần này vội vàng liên thủ, có lợi thì tụ, không lợi thì tan. Ngài không tin Tô Lang ta là chuyện bình thường, nhưng cũng phải tin tự tay chém xuống cái đầu của lão kiếm thánh nước Sơ Thủy, có dụ hoặc lớn thế nào đối với một tên kiếm tiên nước Tùng Khê.

Lâm Cô Sơn cười nhạt nói:

- Có phải cũng tiện tay chém xuống cái đầu của kiếm tôn nước Cổ Du không? Đến lúc đó giang hồ mười mấy nước, chỉ có kiếm tiên ngươi một mình đứng đầu kiếm đạo, chẳng phải càng tốt hơn.

Tô Lang dùng hai ngón tay vuốt chùm tóc đen buông xuống thái dương, tay kia gập ngón gõ nhẹ vào đoạn trúc xanh, tỏ ra rất hờ hững:

- Kiếm của Lâm Cô Sơn ngài, trước giờ chưa từng lọt vào mắt ta.

Lâm Cô Sơn danh tiếng giang hồ rất kém nheo mắt lại, giả vờ cười nói:

- Giọng điệu thật lớn.

Vẻ mặt Tô Lang vẫn thản nhiên:

- Lời thật luôn không dễ nghe lắm.

Lâm Cô Sơn cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói:

- Cho dù thế nào, hôm nay hai người Tống Trần mới là đại địch của chúng ta. Ta và lầu chủ lầu Mãi Độc sẽ chờ tin tốt. Nếu các ngươi tới chậm, ta không dám nói lầu chủ lầu Mãi Độc kia có trả thù Tô Lang ngươi hay không, nhưng Lâm Cô Sơn ta nhất định sẽ đòi công đạo từ ngươi và hoàng thất nước Tùng Khê.

Tô Lang vươn tay ra hiệu cho Lâm Cô Sơn đi trước. Tên kiếm tôn kia liền lướt đi. Tô Lang cũng xoay người chạy về phía đường lớn.

Giữa đường Tô Lang đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy phía trước có một thiếu nữ ngây thơ động lòng người, mặc một bộ váy vàng nhạt, toàn thân không nhiễm hạt bụi. Hắn chậm rãi đi về phía trước.

Thiếu nữ từ trong tay áo lấy ra một bức mật thư, phía trên có niêm phong màu đỏ thẫm, cười híp mắt nói:

- Tống Phượng Sơn bảo ta giao cho ngươi, nói là ngươi mở thư ra xem sẽ biết. Tên kia còn nói nếu ngươi đáp ứng, chỉ cần gật đầu ngay trước mặt ta. Tống Phượng Sơn hứa hẹn, sáu mươi năm tới trong giang hồ mười mấy nước, Tô Lang ngươi sẽ dùng thân phận kiếm tiên vững vàng chiếm cứ nửa giang sơn.

Tô Lang suy nghĩ một lúc, từ trong tay áo lấy ra một đôi găng tay làm bằng sợi tơ trắng như tuyết. Hắn đeo găng vào, sau đó vẫy tay nói:

- Ném qua đây!

Thiếu nữ chính là “bà mẹ” ở chùa cổ, một trong tứ sát nước Sơ Thủy. Lần này cô rời khỏi Kiếm Thủy sơn trang, ngoại trừ trông chừng Tống Vũ Thiêu đề phòng bất trắc, quan trọng hơn vẫn là tìm cơ hội tự tay giao bức mật thư này cho Tô Lang.

Tên Thanh Trúc kiếm tiên nổi danh trên giang hồ này, thực ra còn là hoàng thân quốc thích của nước Tùng Khê. Chỉ là huyết thống bất chính, đã sớm không có cơ hội thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Tô Lang cẩn thận gỡ niêm phong, mở bức thư ra, nhanh chóng xem lướt qua nội dung trong thư một lần. Khóe miệng của hắn nhếch lên một đường cong, sau đó cổ tay rung lên chấn vỡ lá thư. Hắn tháo găng tay ra cất vào trong tay áo, gật đầu nói:

- Cô nương có thể báo cáo với Tống Phượng Sơn, nếu Kiếm Thủy sơn trang đã có thành ý như vậy, Tô Lang ta cũng có qua có lại. Cô nương hãy nói với Tống Phượng Sơn, rất nhanh sẽ có một tin tức tốt không lớn không nhỏ, liên quan đến lão kiếm thánh. Chuyện trong thư, ta hi vọng Tống Phượng Sơn nói được làm được.

Hai tay thiếu nữ đặt sau người, mười ngón tay đan xen, cười rất mê người:

- Mặc dù Tống Phượng Sơn không hiểu phong tình, nhưng làm việc vẫn rất thận trọng, còn lão luyện hơn những ma đầu đã sống trăm năm hay mấy trăm năm như chúng ta. Cho nên Tô Lang ngươi có thể yên tâm, sau này ngươi chính là quân chủ giang hồ của mười mấy nước, còn cao hơn ngồi ghế rồng.

Tô Lang cười nói:

- Vậy thì mượn lời chúc lành của cô nương.

- Sau này nếu Tô đại kiếm tiên thiếu người bên gối, cứ gọi một tiếng, nô gia sẽ đến ngay.

Thiếu nữ ném một ánh mắt quyến rũ về phía nam tử tuấn tú tiêu sái, phát ra tiếng cười như chuông bạc, sau đó hóa thành một luồng khói xanh cuồn cuộn bay lên, nhanh chóng biến mất giữa không trung.

Tô Lang tiếp tục đi về phía trước, bắt đầu cân nhắc thiệt hơn. Nên tập trung vào trước mắt, sớm bỏ lợi ích vào trong túi cho yên ổn, hay là bắt tay với Tống Phượng Sơn, để hắn đẩy mình lên địa vị quân vương giang hồ?

Tô Lang đột nhiên bật cười. Trong mật thư có một đề nghị rất thú vị, Tống Phượng Sơn hứa hẹn, cứ khoảng mười năm sẽ có một lần tạo thế giang hồ hoành tráng, hai người sẽ tiến hành một trận chiến đỉnh cao. Đến lúc đó Tống Phượng Sơn hắn sẽ thừa kế chức vị kiếm thánh của Kiếm Thủy sơn trang, lấy thân phận kiếm thánh, tiến hành một trận chiến sinh tử với Tô Lang độc chiếm danh hiệu kiếm tiên. Thực ra chỉ là diễn kịch cho người trong giang hồ xem mà thôi.

Trong thư Tống Phượng Sơn thậm chí đã chọn xong ba địa điểm chiến đấu. Lần đầu tiên là Tống Phượng Sơn hắn khiêu chiến Tô Lang, địa điểm trên nóc đại điện hoàng cung nước Tùng Khê, Tô Lang đại thắng. Lần thứ hai là trên đỉnh thác nước Kiếm Thủy sơn trang, Tống Phượng Sơn thắng một chiêu. Lần thứ ba là ở bãi tha ma quận Yên Chi nước Thải Y, Tô Lang chiến thắng.

Tô Lang cảm thấy rất thú vị, cho nên hắn quyết định lấy chiếc đầu của kiếm tôn nước Cổ Du và lầu chủ lầu Mãi Độc, dùng làm quà tặng có qua có lại.

Rất nhanh hắn đã nhìn thấy bóng dáng binh mã triều đình nước Sơ Thủy, trong đầu vẫn là những mưu đồ xâu chuỗi của Tống Phượng Sơn, lẩm bẩm nói:

- Giang hồ còn có thể chơi như vậy à?

Cuối cùng tên kiếm tiên nước Tùng Khê này không đi thẳng vào trong đại quân, lại đột nhiên chuyển hướng, một mình lướt vào rừng núi.

Vẫn là ba đấu hai, nhưng ba này là Tống Vũ Thiêu, Trần Bình An cộng thêm Tô Lang hắn.

Sau khi tiến vào đường núi giữa rừng, Tô Lang bắt đầu đi chậm lại, cười nói:

- Giang hồ hiểm ác.

- --------

Tại một ngôi nhà yên tĩnh trong châu thành, nằm ở một nơi không nổi bật, có khách quý kinh thành trú ngụ ở đây. Mặc dù ngôi nhà không xem là hào hoa khí phái, nhưng bên trong rất sạch sẽ, đủ loại đồ trang trí, đầy vẻ trang nhã của gia đình trí thức. Hơn nữa còn giữ được sự thanh tĩnh trong một khu vực náo nhiệt, hiển nhiên đã tốn rất nhiều tâm tư.

Có một phu nhân ăn sung mặc sướng đứng trong sân, mặc dù tuổi tác không còn trẻ nhưng được bảo dưỡng khéo léo, vẫn còn quyến rũ. Nếu không nhìn kỹ nếp nhăn nơi khóe mắt, sẽ giống như thiếu phụ chừng ba mươi tuổi. Lúc này cô ta đang khom lưng, ném thức ăn cho cá vào một bể lớn. Bên trong nuôi mười mấy con cá vàng hình dáng lung linh, còn trồng rong bèo xanh tươi, hai màu vàng xanh hòa trộn càng thêm rực rỡ.

Ngoại trừ phu nhân kinh thành dáng vẻ cao quý này, trong sân chỉ có một tỳ nữ khỏe mạnh đeo đao. Nhưng xung quanh ngôi nhà này lại ẩn giấu huyền cơ, chẳng những có binh sĩ hộ vệ trong quân, còn có mấy tên cao thủ võ đạo ẩn nấp trong ngõ. Một số bổ khoái lão luyện trong phủ đệ thứ sử, đã sớm đến chỗ này âm thầm giới nghiêm. Từ đó có thể thấy, vị khách kinh thành này dĩ nhiên lai lịch rất lớn.

Nhưng trong vòng bảo vệ chồng chất này, tỳ nữ đeo đao còn vạm vỡ hơn cả nam nhân, đột nhiên lại ngã xuống đất. Sau người tỳ nữ xuất hiện một công tử tuấn tú tay cầm quạt xếp, phe phẩy từng cơn gió mát, tóc mai khẽ phất phơ. Hắn mỉm cười nhìn phu nhân vẫn đang cúi người ném thức ăn, vóc dáng đẫy đà đều hiện rõ, cảm thấy cảnh sắc rất nhu hòa xinh đẹp, đúng là không uổng chuyến này.

Phu nhân thẳng người lên, quay đầu yên lặng nhìn người trẻ tuổi này.

Người trẻ tuổi mỉm cười nói:

- Phu nhân, trước kia chúng ta đã gặp nhau ở kinh thành rồi.

Vẻ mặt phu nhân trấn định, chế giễu nói:

- Từ lúc nào con cháu họ Hàn núi Tiểu Trọng, lại có gan đối địch với một vị đại tướng quân?

Công tử trẻ tuổi cất quạt xếp, dùng hai tay che mặt, chậm rãi vuốt xuống dưới, cuối cùng lộ ra một gương mặt mà phu nhân quen thuộc. Hắn mỉm cười nói với giọng mà phu nhân cũng rất quen thuộc:

- Bây giờ thì sao? Phu nhân tốt của ta?

Trước khi phu nhân kinh ngạc thốt lên, con cháu họ Hàn núi Tiểu Trọng Hàn Nguyên Thiện vươn một ngón tay ra, khẽ thở dài một tiếng:

- Phu nhân yên tâm. Trước giờ Hàn Nguyên Thiện ta chỉ thích trộm trái tim, không thích trộm thân thể của nữ nhân. Nhưng tin rằng một ngày nào đó, phu nhân sẽ tự nguyện đến bên giường, cùng ta...

Lúc này Hàn Nguyên Thiện xuất hiện với gương mặt của Sở Hào, đưa tay chỉ vào bể cá, dừng lại một thoáng, sau đó nói tiếp:

- Quyến luyến lẫn nhau, cá nước vui vầy.

- --------

Quận Yên Chi nước Thải Y, có một nho sĩ lớn tuổi bên hông đeo ngọc bội, đứng trên đầu thành, vẻ mặt nghiêm túc.

Kinh thành nước Thải Y, trong ngự thư phòng của hoàng cung, cũng có một nho sĩ tuổi bảy mươi, hai tay đặt sau người, bên hông đeo ngọc bội. Ông lão đứng ở cửa sổ, không nói lời nào. Hoàng đế nước Thải Y thì nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh, không dám ngồi xuống.

Nước Cổ Du, cũng có một nho sĩ áo xanh ba mươi tuổi, vẫn đeo ngọc bội hình dáng giống hệt, ngồi trong một chiếc xe ngựa tồi tàn được thuê. Trên đường người đánh xe liên tục càu nhàu, nhưng khi đến đường lớn chỉ con cách nước Cổ Du hai mươi dặm, lại bị dọa cho há hốc mồm.

Ánh mắt của hắn không tệ, nhìn thấy bên kia có trăm ngàn kỵ binh tinh nhuệ vây quanh, có một đám công khanh vàng tím đang đứng, còn có một người đàn ông mặc áo bào màu vàng khoanh tay đứng bên cạnh đường lớn, giống như đang chờ đợi ai đó.

Người đọc sách trong toa xe để sách xuống, nói với hắn:

- Đến trạm dịch thì dừng lại. Yên tâm, bọn họ đang đợi ta. Ngoại trừ tiền cọc lúc trước đã đưa, phần thưởng mà triều đình nước Cổ Du lén cho ngươi, xem như là chi phí còn lại của ta.

Nói xong những lời này, nho sĩ áo xanh vừa thu dọn hòm sách vừa cười nói:

- Vất vả ra ngoài một chuyến, đến nước Sơ Thủy rồi, ngươi cũng đừng bực bội với sơn chủ chúng ta nữa.

Tại Kiếm Thủy sơn trang, đại điển minh chủ võ lâm sắp bắt đầu. Trong đại sảnh đã thiếu đi vài gương mặt lúc trước xuất hiện ở tiệc rượu, nhưng cũng có thêm rất nhiều lão đại giang hồ thanh danh hiển hách. Hai đạo hắc bạch đều có, hơn một nửa hào kiệt giang hồ nước Sơ Thủy đã tề tụ ở đây.

Tống Phượng Sơn ngồi trên ghế chủ nhân, nhìn những nhân vật phong vân này, tâm tình lại không dao động quá lớn.

Trong đó không thiếu những người chân thành quy phục, những kẻ rắp tâm hại người, cũng có người đang xem xét tình hình để đánh cược, càng có người trong triều đình tự cho rằng sắp nhìn thấy một trò cười thật lớn.

Bên cạnh Tống Phượng Sơn không xa là thê tử của hắn. Cô ăn mặc lộng lẫy, phong thái ung dung, không thua gì đám nương nương trong cung.

Tống Phượng Sơn đương nhiên đã tính trước mọi việc. Bên dưới cũng có kẻ cho rằng đã nắm chắc phần thắng. Nhưng hai bên đều không nghĩ tới, đột nhiên lại xuất hiện một vị khách không mời, đã phá vỡ mưu đồ mà bọn họ dụng tâm nhiều năm.

Không có người gác cổng bẩm báo, cũng không có đệ tử Kiếm Thủy sơn trang ra tay ngăn cản. Sau khi nghe người kia tự báo danh hiệu, gần như tất cả mọi người đều bất giác chắp tay thi lễ, dùng lễ nghi Nho gia tiếp khách.

Mà nam tử trẻ tuổi người mặc áo nho, trên đầu vấn khăn, bên hông đeo một miếng ngọc bội, dùng một loại bước chân và tiết tấu không thể nói rõ, không nhanh không chậm đi vào trong đại sảnh Kiếm Thủy sơn trang nơi quần hùng tụ tập. Hắn vượt qua ngưỡng cửa, nhìn xung quanh, một lần nữa tự báo thân phận:

- Thư viện Quan Hồ, hiền nhân Chu Cự.

Trong đại sảnh, gần như tất cả mọi người đều lần lượt đứng lên, chắp tay thi lễ với người này. Người trẻ tuổi cũng chắp tay đáp lễ, sau đó đi về phía trước mấy bước, nhìn thiếu trang chủ Kiếm Thủy sơn trang trên ghế chủ nhân.

Sắc mặt Tống Phượng Sơn âm trầm. Phu nhân trẻ tuổi ngồi gần đó dùng ánh mắt ra hiệu, bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Hiền nhân trẻ tuổi của thư viện Quan Hồ bình thản nói:

- Con cháu họ Hàn núi Tiểu Trọng Hàn Nguyên Thiện, có ở sơn trang không?

Tống Phượng Sơn kìm nén cơn giận trong lòng, nhếch miệng chậm rãi nói:

- Thật không may, hôm qua Hàn Nguyên Thiện còn ở sơn trang, nhưng hôm nay đã không còn nữa. Hắn nói là nhất thời nổi hứng, muốn đi tham quan non sông xinh đẹp. Không biết vị tiên sinh thư viện này tìm hắn có chuyện gì? Nếu như không vội, ta có thể giúp chuyển lời cho Hàn Nguyên Thiện.

Hiền nhân trẻ tuổi cười cười:

- Hàn Nguyên Thiện thân là tiến sĩ nước Sơ Thủy, là môn sinh Nho gia ta, nhưng lại tu luyện công phu ma đạo, mưu mô khó lường, gây họa cho xã tắc một nước. Ta muốn dẫn hắn đến thư viện Quan Hồ tiếp nhận trừng phạt. Còn xử lý như thế nào, đến thư viện rồi sẽ tự có định luận. Tống Phượng Sơn, ta không dùng thân phận hiền nhân thư viện áp bức ngươi. Chu Cự ta chỉ muốn khuyên ngươi một câu, kìm cương ngựa bên bờ vực, mất bò mới lo làm chuồng cũng không muộn.

Khuỷu tay Tống Phượng Sơn chống lên tay vịn của ghế, một tay nâng cằm, cứ như vậy nghiêng đầu mìm cười nhìn vị hiền nhân thư viện Quan Hồ này, bắt đầu ung dung đánh giá.

Nghe đồn những phu tử tiên sinh cực kỳ cao quý này, mỗi lần rời khỏi thư viện phụng mệnh làm việc, bên hông đều sẽ đeo một miếng ngọc bội do thánh nhân thư viện ban cho. Có thể ghi chép kiến thức và thái độ của bản thân trên đường, để biểu thị lời nói và việc làm quang minh lỗi lạc.

Kiểu dáng của ngọc bội là lệnh bài bình an trang nhã đơn giản nhất. Hiền nhân quân tử khác nhau, văn tự khắc trên ngọc bội cũng sẽ khác nhau. Nhưng chúng đều có ý nghĩa sâu xa, thường ẩn chứa kỳ vọng và chỉ điểm của thánh nhân thư viện đối với người này.

Tống Phượng Sơn rất vô lễ, không có ý trả lời. Phu nhân trẻ tuổi đứng dậy hành lễ với vị hiền nhân thư viện kia, sau đó mỉm cười nói:

- Nếu Hàn Nguyên Thiện thật sự như vậy, Kiếm Thủy sơn trang ta không thể chối từ, nhất định sẽ làm việc công bằng, toàn lực trợ giúp thư viện bắt giữ người này.

Chu Cự nhìn phu nhân, trầm giọng nói:

- Ngươi đã sớm bị gãy cầu trường sinh, mới có thể đứng ở đây nói khoác mà không biết ngượng, nếu không kết cục của ngươi sẽ không tốt hơn Hàn Nguyên Thiện đâu. Người trong ma đạo làm mưa làm gió trên giang hồ, sẽ có nhân sĩ hiệp nghĩa trừ ma vệ đạo. Nhưng nếu dám quấy nhiễu non sông xã tắc một nước, thư viện ta quyết không khoan dung.

Tống Phượng Sơn ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào Chu Cự:

- Nói chuyện với thê tử của ta, ngươi tốt nhất nên khách sáo một chút.

- Phượng Sơn!

Phu nhân trẻ tuổi quay đầu sang, thấp giọng gọi một tiếng. Tống Phượng Sơn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, trong lòng thở dài, ngả người về phía sau dựa vào ghế, không nói gì thêm.

Lúc này Đậu Dương tự phong là giáo chủ ma giáo, uống một hớp rượu, sau đó đặt mạnh ly rượu xuống bàn, cười lạnh một tiếng.

Hiền nhân trẻ tuổi quay đầu nhìn tên luyện khí sĩ này, nói:

- Chờ ta làm xong việc chính của thư viện, sẽ lấy ngọc bội bên hông xuống, hi vọng đến lúc đó Đậu Dương ngươi vẫn còn cười được.

Đậu Dương liếc nhìn phu tử thư viện chắc còn chưa tới ba mươi tuổi, cười nói:

- Người khác sợ hãi danh tiếng của thư viện Quan Hồ ngươi, Đậu Dương ta cũng sợ. Nhưng ta biết quy củ của thư viện các ngươi, cho nên không đến mức thấp thỏm bất an. Ngưỡng cửa của hiền nhân Nho gia thế nào, giới hạn ra sao, chênh lệch với quân tử đại khái lớn đến đâu, ta đều biết rõ, vì vậy Chu Cự ngươi không cần dùng lời áp bức ta. Nói một câu khó nghe, ngươi lấy ngọc bài xuống, ta còn sẽ kiêng dè thư viện các ngươi, không dám mạnh tay đánh một trận. Nhưng nếu Chu Cự ngươi có bản lĩnh lấy cả áo nho khăn vấn xuống, hành động như người giang hồ, vậy Đậu Dương ta không đánh ngươi ra phân thì sẽ theo họ ngươi.

Những lời này của ma đầu Đậu Dương rất bá khí, hơn nữa còn hả giận. Ngay cả một số lão đại bạch đạo, cũng cảm thấy người này mặc dù làm nhiều việc ác, nhưng có thể nói những lời như vậy ngay trước mặt một hiền nhân thư viện Quan Hồ, thật sự không thẹn với hai chữ “giang hồ”. Giang hồ nước Sơ Thủy có một cự phách ma đạo như vậy, có thể xem là đè ép giang hồ nước Thải Y và nước Cổ Du hay không?

Hiền nhân Chu Cự khẽ cười.

Hắn cúi đầu nhỏ giọng nói với miếng ngọc bội kia:

- Tiên sinh, ngài nghe xem, như vậy con còn có thể nhịn được sao? Nhịn không đánh những hiền nhân thư viện kia thì thôi, chẳng lẽ đi ra bên ngoài cách thư viện ngàn vạn dặm, còn phải nhịn một tên luyện khí sĩ ma đạo? Được rồi, ngài nhất định sẽ nói cứ tiếp tục nhịn, nhịn được sẽ có thể trở lại làm quân tử, thế nhưng... con thật sự không nhịn được... Cái gì, tiên sinh ngài muốn nói gì... này này này, có nghe con nói không? Ôi chao, ngọc bội sao lại xảy ra vấn đề rồi? Tiên sinh, ngài nhất định phải dạy dỗ đám người chế tạo của thư viện... Cứ như vậy đi, không nói chuyện nữa. Chờ trở về thư viện, tiên sinh ngài hãy giúp con đổi một miếng ngọc bội khác...

Đến cuối cùng, mọi người chỉ thấy phu tử thư viện trẻ tuổi nói hưu nói vượn kia, đưa tay nắm chặt ngọc bội giống như tự rung động, ra sức lắc lư. Sau đó hai ngón tay bấm quyết, nhẹ nhàng chuyển động. Có gió mát quấn quanh miếng ngọc bội kia, bọc nó lại giống như một kén tằm. Lúc này hiền nhân trẻ tuổi mới mỉm cười tháo ngọc bội xuống, cất vào trong tay áo.

Thừa lúc không ai chú ý, phu nhân trẻ tuổi đi đến bên cạnh Tống Phượng Sơn, cười khổ nói:

- Phượng Sơn, thiếp nhớ ra rồi. Người này là một trong số đệ tử đích truyền của vị thánh nhân thư viện Quan Hồ kia. Trong số đệ tử, người này nhỏ tuổi nhất, tính tình kém nhất, bản lĩnh... cho dù không cao nhất, nhưng chắc chắn có thể xếp vào trước hai. Lúc hai mươi tuổi hắn đã lấy được thân phận quân tử, khi đó cực kỳ vang động. Hắn còn được khen là nhân tuyển “chính nhân” quân tử tốt nhất sau Thôi Minh Hoàng, rất có thể sẽ được thánh nhân học cung tự mình khảo nghiệm sát hạch, cho nên thư viện Quan Hồ bảo vệ hắn rất kỹ. Theo như tình báo của chúng ta, người này tên là “Chu Cự Nhiên”, chứ không phải “Chu Cự”.

Đậu Dương ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, nuốt một ngụm nước bọt. Mặc dù hắn không biết Chu Cự chính là Chu Cự Nhiên, nhưng những câu như “đánh hiền nhân”, “trở lại làm quân tử”, vẫn khiến hắn nắm được đầu mối. Cho nên hắn đứng lên, muốn xin lỗi Chu Cự. Nhận lỗi chịu thua một vị quân tử Nho gia cũng không mất mặt.

Nhưng Chu Cự tạm thời dùng thân phận hiền nhân rời khỏi thư viện lại vươn một tay ra, hai ngón tay chỉ vào ma đầu Đậu Dương nước Sơ Thủy ngông cuồng tự cao, mỉm cười nói:

- Tiên hiền Nho gia ta từng có bài thơ hùng tráng hỏi hậu nhân: “Ngài không thấy, đá to như đấu chật dòng sông, theo gió lăn lóc nằm lung tung?” Đời sau Chu Cự trả lời: “Ta đã thấy”.

Dùng Đậu Dương làm trung tâm, trong một trượng gió mạnh cuốn lên, kình phong mạnh mẽ như một vòi rồng trên đất liền, điên cuồng xoay quanh cự phách ma đạo này.

Kết cục của Đậu Dương là còn da bọc xương đúng như ý nghĩa.

Gió mạnh tiêu tan, xương khô ngã xuống. Chu Cự cũng không thèm nhìn Đậu Dương chỉ còn lại một bộ xương trắng, khẽ ngẩng đầu nhìn Tống Phượng Sơn, hỏi:

- Bây giờ có phải đã biết, lúc trước ta nói chuyện với thê tử ngươi, đã xem như rất khách sáo rồi?

Tống Phượng Sơn giận đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, nhưng lại bị phu nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh ra sức đè tay xuống. Phu nhân mỉm cười nói:

- Hai vợ chồng chúng tôi đương nhiên biết ý tốt của Chu phu tử.

Chu Cự cười cười:

- Nếu Hàn Nguyên Thiện đã không có ở đây, vậy ta không quấy rầy đại điển minh chủ của các ngươi nữa. Ta đi tìm hắn, các ngươi cứ tiếp tục.

Hắn tiêu sái xoay người, đi về phía cửa lớn. Vừa lúc bên ngoài có một già một trẻ trở lại Kiếm Thủy sơn trang, kề vai đi về hướng đại sảnh. Bọn họ giống như vừa trải qua đại chiến nguy hiểm, trên người đều dính vết máu.

Hai bên không dừng bước, cũng không lên tiếng, lúc bước qua ngưỡng cửa lại đi sát qua vai.

Chu Cự vẫn nhìn chằm chằm vào thiếu niên đeo kiếm kia. Thiếu niên cảm thấy khó hiểu, liền nhìn lại hắn, ánh mắt hai người giao nhau. Cho dù thiếu niên đã bước vào đại sảnh, không còn đối diện với hắn, hiền nhân trẻ tuổi từng là quân tử của thư viện Quan Hồ, vẫn luôn quay đầu nhìn về đối phương. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK