Mục lục
Kiếm Lai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hà từng bước hoàn thành pháp quyết vun đất thành núi kia, nặn ra chữ “Nhạc”, đốt cháy bùa vàng, đạp hai chữ “Khôi Cương” hà hơi, cuối cùng hai ngón tay khép lại, chỉ về ký hiệu dưới đất nhẹ giọng nói:

- Theo luật lệ của Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh, lệnh!

Chu Hà vẫn giữ nguyên tư thế ngón tay chỉ xuống đất, vẻ mặt càng ngày càng lúng túng, bởi vì chữ “Nhạc” trên mặt đất vẫn không có động tĩnh gì. Trán ông ta đổ mồ hôi, cảm thấy không hề sơ suất ở những điểm quan trọng đảm bảo bùa chú linh nghiệm, chẳng hạn như lúc đốt bùa, từ kinh huyệt nào rót vào bùa vàng bao nhiêu chân khí... theo lý việc lớn phải thành công mới đúng.

Theo như giải thích trong sách cổ ố vàng, cái gọi là nặn đất tạo núi trong “Khai Sơn Thiên”, cũng không phải thật sự xuất hiện một ngọn núi, điều này khác với bùa chú nhổ nước miếng qua sông đúng như ý nghĩa trong “Tẩu Thủy Thiên”. Sau khi vun đất, chữ “Nhạc” này sẽ trở thành cầu nối để sơn thần thổ địa rời khỏi động phủ cư trú. Chỉ cần không quá ngang ngược mơ mộng hão huyền, thần linh được mời xuống núi phần lớn sẽ đáp ứng yêu cầu của người đốt bùa. Bởi vì lá bùa giấy vàng kia đã giống như một phần lễ vật, chỉ cần thần linh trấn giữ núi sông một phương xuất hiện, xem như bọn họ đã đồng ý mở cửa đón khách.

Nhưng Chu Hà cảm thấy lần này mình dùng nghi thức mời thần giống như nước đến chân mới nhảy, có lẽ là đã thất bại.

Lúc này lại nghe được những tiếng vang lớn, Chu Hà theo đó nhìn về hướng triền núi, trông thấy cây cối lần lượt sụp đổ. Rõ ràng có thứ gì đó khổng lồ đang leo lên núi thật nhanh, mục tiêu nhắm thẳng vào mọi người trên đỉnh núi bằng phẳng, thanh thế như dời núi lấp biển.

Động tĩnh kinh người vang khắp dãy núi, khiến cho đám người Chu Lộc và Lý Bảo Bình nhanh chóng chạy đến chỗ Chu Hà. Chu Hà quay đầu trầm giọng nói: 

- Lui lại! Các ngươi đứng ở giữa đất bằng, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Tiếp theo bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được tùy tiện đến gần chỗ ta.

Lý Hòe nhỏ tuổi nhất sắc mặt tái nhợt, kéo kéo tay áo Lý Bảo Bình bên cạnh:

- Không phải là yêu quái ăn thịt người đấy chứ? Hay là sơn thần quấy phá? Lúc trước Trần Bình An bảo A Lương đừng tùy tiện ngồi lên gốc cây, nói đó là ghế của sơn thần lão gia, không ngồi được...

Lý Bảo Bình khoanh tay trước ngực, nói như đã tính trước: 

- Chúng ta không nên tự rối loạn trận thế, cho dù Chu thúc thúc không ngăn được thứ kia, tiểu sư thúc và A Lương cũng sẽ nhanh chóng chạy tới giúp đỡ.

Có điều đôi bàn tay trắng nõn của tiểu cô nương lại nổi lên gân xanh, hiển nhiên cũng không trấn định thản nhiên như bề ngoài.

Lâm Thủ Nhất lại là người bình tĩnh nhất, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ mong đợi.

Chu Lộc nhìn bóng lưng của cha mình, thực ra cô còn lo lắng hơn Lý Hòe.

Chu Hà đột nhiên cúi đầu, trông thấy một ông lão thấp bé cao không tới eo mình, tóc trắng râu bạc lôi thôi lếch thếch, cầm một cây gậy bằng trúc xanh đánh mạnh vào cẳng chân mình, giống như một tên vô lại đang la lối trút giận. Đợi đến khi Chu Hà cúi đầu, ông lão nhìn đối phương một lúc, hậm hực thu tay lại, lui về sau mấy bước, nói với giọng khàn khàn: 

- Có biết ngôn ngữ thông dụng của Đông Bảo Bình Châu không?

Chu Hà ngơ ngác gật đầu.

Ông lão lại hỏi:

- Vậy còn tiếng phổ thông Đại Ly?

Chu Hà lại gật đầu, vẫn chưa khôi phục tinh thần sau kinh ngạc.

Ông lão nhảy lên cầm cây gậy xanh lá đập vào vai Chu Hà một cái. Chu Hà không có cảm giác gì, nhưng sau khi ông lão đáp xuống lại lảo đảo thiếu chút nữa té ngã. Ông ta vội vàng đưa tay đỡ lấy eo già, thở hổn hển dùng tiếng phổ thông Đại Ly trách mắng: 

- Tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Bản lĩnh không lớn bằng cái rắm, nhưng khả năng hại người thì xem như ngươi lợi hại nhất rồi. Ông đây giống như con chuột đáng thương rúc đầu, trốn tránh đám súc sinh kia mấy trăm năm. Vốn tưởng rằng cứ tiếp tục kéo dài hơi tàn như vậy, có thể đợi đến cơ hội trở mình ngàn năm khó gặp. Chỉ chờ triều đình Đại Ly sắc phong thần núi sông chính thức, thời kỳ cực khổ sẽ qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới, ông đây có thể từ thổ địa thăng lên làm sơn thần, sau này không cần phải chịu uất ức như vậy nữa. Cho dù không đấu lại bọn chúng cũng có thể miễn cưỡng ăn no...

Ông lão vừa chửi bởi vừa đưa tay lau nước mắt, bi phẫn tuyệt vọng, cuối cùng dùng gậy trúc gõ mạnh xuống đất:

- Có bản lĩnh thì tự mình chém giết với đám súc sinh kia đi, đồ khốn kiếp, tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Dùng một lá bùa rách nát khiến ông đây bị kéo ra, muốn trốn cũng không được, kết quả phải vùi thây trong bụng rắn với bọn người đáng chém ngàn dao các ngươi, tự sát cho có đôi có cặp à? Ông đây là gái mười tám đôi mươi, hay là phụ nữ trung niên quyến rũ, chẳng lẽ ngươi thích khẩu vị như ta? Hả? Nói lớn lên xem! Tổ tông nhà ngươi...

Ông lão cầm gậy trúc xanh đột nhiên giống như bị người ta nắm lấy cổ, không thốt ra được chữ nào.

Chu Hà quay đầu nhìn, lập tức sởn tóc gáy.

Một chiếc đầu đen kịt lớn như lu nước từ triền núi chậm rãi ngẩng lên, cuối cùng xuất hiện đầy đủ trong tầm mắt mọi người trên đỉnh núi bằng phẳng.

Cặp mắt màu bạc, cái lưỡi đỏ tươi dài như cây lớn lắc lư thật nhanh, kêu lên xì xì.

Con rắn đen này lớn đến mức kinh hãi thế tục, nửa thân thể chậm rãi di chuyển lên trên đất bằng, đầu và lưng đều có vảy lớn đối xứng, toàn thân đen kịt như mực, dưới ánh tà dương chiếu rọi hiện ra hào quang lấp lánh.

Tuy là thú vật nhưng ánh mắt của nó lại rất giống người, tinh quái nhìn ông lão áo trắng râu tóc rối tung như gai, giống như đang nói mèo đuổi chuột nhiều năm như vậy, cuối cùng đã bắt được ngươi rồi.

Ông lão dường như đã cam chịu, đặt mông ngồi xuống đất, ném cây gậy trúc bầu bạn kia đi, đấm ngực đạp chân gào khóc:

- Đáng thương, đường đường là thổ địa lão gia một núi, kết quả lại bị súc sinh khi dễ như vậy, làm sao sống nổi đây...

Con rắn đen chậm rãi thẳng người ngẩng đầu lên, phần bụng lộ ra một đôi chân nhỏ, giống như hình thêu bốn vuốt trên mãng phục của phiên vương vương triều thế tục, chứ không phải năm vuốt như trên long bào của đế vương.

Nhưng đối với mọi người trên đỉnh núi và ông lão thấp bé tự xưng là thổ địa, chênh lệch một vuốt này cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Con ngươi ông lão đột nhiên xoay tròn, lập tức đứng lên, ngẩng đầu nhìn về con rắn đen kia, vui mừng nói:

- Da thịt của võ nhân lỗ m.ãng này chắc chắn rất thô. Ngươi tới là vì đám nhóc da trơn thịt mềm phía sau, bởi vì bọn chúng đầy đủ linh khí đúng không?

Ông lão càng nói càng hưng phấn, nước bọt tung tóe, cười lớn nói: 

- Ăn ăn ăn, cứ việc ăn đi, ăn no rồi ngươi cuối cùng có thể thành tựu chân thân giao đen, không cần nhớ đến thân xác thối tha này của ta nữa. Đến lúc đó lão già ta làm sơn thần núi Kỳ Đôn Đại Ly, còn ngươi thì tranh thủ làm rồng qua sông. Trước khi qua sông thì ngươi vẫn là đại vương ở núi này, có thể khạc nhổ lên đầu lão già ta. Cho nên bây giờ ngươi ăn ta cũng không có ý nghĩa gì, mặc dù có thể tăng trưởng một chút tu vi, nhưng lão già ta dù sao cũng là một trong số thổ địa thần linh, sau này khi ngươi qua sông vào biển thành rồng sẽ gặp trở ngại. Bởi vì đám thần sông hồ chính thức kia nhất định sẽ cùng chung kẻ thù, trên đường đi không ngừng ngáng chân ngươi...

Chiếc mồm lớn của con rắn đen kia hơi nứt ra một khe hở, giống như đang cười nhạo, đầu của nó nhìn về sau người ông lão gật gật.

Ông lão lại ngây người như phỗng, chán nản đặt mông ngồi xuống đất, lần này không có lệ già đầy mặt, chỉ gào khan:

- Một trống một mái đều muốn chứng đạo. Ngươi ăn đám nhóc Nho gia giống như linh đan diệu dược kia để đặt nền móng qua sông hóa rồng, còn vợ ngươi ăn ta để thuận lợi cướp ngôi trở thành sơn thần đời kế tiếp. Tính giỏi, tính giỏi, ta thừa nhận mình xui xẻo, lão già ta gặp xui xẻo rồi...

Ông lão áo trắng lam lũ đờ mắt ra, lẩm bẩm nói:

- Đại đạo khó lường, chẳng qua là vậy.

Trong năm tháng rất xa xưa, từng có hai vị tiên nhân đắc đạo nắm tay nhau cưỡi mây đạp gió, đột nhiên nổi hứng đáp xuống núi này, đánh cờ trên đỉnh núi. Một người phất tay áo gọt ngọn núi đi, dùng ngón tay làm kiếm vẽ ra mười chín đường ngang dọc. Người kia nặn linh hồn đất làm cờ đen, bắt rễ mây làm cờ trắng. Hai bên đánh cờ hơn một tháng, mỗi lần hạ cờ xuống, quân cờ lập tức mọc rễ hóa thành sinh linh trời đất. Cờ đen là rắn đen, cờ trắng là mãng xà trắng, chiếm giữ bàn cờ trên đỉnh núi không hề nhúc nhích, cờ trắng vừa mất lập tức bị rắn đen gần đó nuốt vào bụng, ngược lại cũng như vậy.

Ván cờ kia thế cục tương đương, hai vị tiên nhân pháp thuật phi thường không đợi phân ra thắng bại đã thỏa mãn rời đi. Lúc rời khỏi núi, trên đỉnh núi vẫn còn dư lại hơn một trăm con rắn và mãng xà đen trắng. Sau đó trong năm tháng dài đằng đẵng, rắn đen và mãng xà trắng giết chóc lẫn nhau, điên cuồng cắn nuốt đối phương. Cuối cùng chỉ còn lại một con rắn đen có hi vọng lột xác thành giao đen, cùng với một con mãng xà trắng có linh tính mọc ra đôi cánh bên hông. Chẳng biết tại sao đôi rắn đen và mãng xà trắng này lại không cắn giết nhau mà trở thành một đôi bạn lữ.

Bọn chúng cực kỳ gian xảo, lúc đầu không tùy tiện trêu chọc những tu sĩ có thể tạo thành uy hiếp, chỉ lựa chọn những lữ khách thương nhân đi một mình để ra tay, hơn nữa số lần không thường xuyên, phần nhiều chỉ giết người trong mưa to tuyết lớn. Mấy trăm năm qua bọn chúng dựa vào tuổi thọ lâu dài trời sinh, tích góp lực lượng thân thể từng chút một, kiên nhẫn chờ đợi cơ duyên chứng đạo. Nhiều lần bắt giết mục tiêu một cách chuẩn xác, bọn chúng cũng bắt đầu lựa chọn những võ nhân và luyện khí sĩ vừa sức để ra tay, khiến cho thực lực của chúng gia tăng càng lúc càng nhanh, đến nỗi ngay cả thổ địa một núi cũng trở thành thức ăn mong ước. Thực ra lúc đầu hai bên sống rất yên ổn với nhau, thổ địa không thể ngăn cản bọn chúng gây họa một phương, bọn chúng cũng không bắt được ông lão thổ địa trơn như cá chạch.

Lý Hòe thật sự không nhịn được nữa, mắng lớn:

- Loại người như ngươi mà cũng xứng làm thổ địa sơn thần sao? Ông trời đâu có bị mù!

Ông lão quay lưng về phía đám trẻ kia, dùng gậy trúc đập mạnh xuống đất bằng, lười chấp nhặt với bọn chúng, chỉ chán nản nhỏ giọng nói: 

- Có lẽ là mù thật rồi.

Thực ra Chu Lộc là người tức giận nhất, nhưng khi nhìn thấy con rắn đen kia, cả người thiếu nữ lại bất giác run rẩy. Cô là cảnh giới thứ hai đỉnh cao, nhưng lại phát hiện mình không có can đảm đối diện với loại quái vật kia, không thể bước ra dù chỉ một bước.

Chu Hà dù sao cũng là võ nhân cảnh giới thứ năm, dũng khí đầy đủ, hơn nữa tình thế cũng không cho phép ông ta lùi nửa bước. Phía sau là tiểu thư nhà mình, còn có con gái của mình, cho nên ông ta không dám tự tiện xoay người, cố gắng hét to nhắc nhở: 

- Chu Lộc! Cẩn thận sườn dốc sau người, còn có một con súc sinh khác đang ẩn nấp!

Thiếu nữ chỉ có thể mấp máy môi, dường như muốn bảo cha mình không cần lo lắng, nhưng giọng nói lại nhỏ như muỗi kêu.

Võ nhân Chu Hà không có thời gian quan tâm đến những chuyện này, con rắn đen đang thong thả đung đưa chiếc đầu trước mắt cũng đã gây cho ông ta cảm giác uy hiếp gần như nghẹt thở.

Giữa không trung bên ngoài vách đá dựng đứng bỗng vang lên tiếng ong ong chói tai.

Đám người Chu Lộc và Lý Bảo Bình kinh hãi quay đầu.

Một con mãng xà trắng như tuyết thân hình hơi mảnh khảnh đang dừng lại trên cao cách vách núi không xa. Nó cũng không có bốn chân, nhưng lại có một đôi cánh gần như trong suốt đang đập rất nhanh. Đôi mắt âm trầm của nó nhìn chắm chằm vào thiếu nữ Chu Lộc, liên tục lè lưỡi, không ngừng có nước bọt màu trắng sền sệt chảy xuống, giống như đang thèm thuồng món ăn ngon.

Nó quan sát tư thái của thiếu nữ thanh tú, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt kia.

Bị con súc sinh này nhìn chằm chằm, Chu Lộc chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, cả người vô lực, mặc dù không ngã xuống nhưng hô hấp đã trở nên khó khăn. Trong lòng thiếu nữ biết rõ, đừng nói là xuất quyền đánh lui địch, cho dù muốn động một ngón tay cũng đã là hi vọng xa vời.

Cô thậm chí không biết, gương mặt bình thường rất kiêu ngạo của mình đã sớm đầy nước mắt.

Từ ngày đầu tiên tập võ thiếu nữ đã tràn đầy khao khát với giang hồ, vào lúc này lại tràn đầy đau khổ và hối hận.

Cô không nên chết ở đây, cô làm sao có thể chết ở đây.

Cặp mắt mùa thu ngấn lệ của thiếu nữ đầy vẻ khẩn cầu.

Con mãng xà trắng hoàn toàn thờ ơ trước ánh mắt đáng thương của thiếu nữ, chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt nhu nhược đáng yêu, nước miếng càng chảy ra ba thước, giống như sau phút chốc gương mặt này sẽ biến thành dung nhan của nó.

Ông lão thổ địa nhìn như ủ rũ cúi đầu, thực ra con ngươi không hề dừng lại, khóe mắt vẫn luôn liếc về phía chữ “Nhạc” nặn bằng đất kia, được bao phủ bởi tro tàn sau khi đốt bùa vàng. Nếu như có tác dụng thì lão chỉ muốn nằm xuống đất, phồng má thổi những tro tàn trên chữ “Nhạc” kia đi, đáng tiếc lão biết làm như vậy chỉ tốn công vô ích.

Lâm Thủ Nhất bắt đầu hơi lo lắng, nhìn ra chung quanh.

Ngược lại Lý Hòe nhếch nhếch khóe miệng, muốn khóc nhưng không khóc ra được, ngồi xổm xuống dựa lưng vào hòm trúc nhỏ màu xanh lá bên chân Lý Bảo Bình, hai tay ôm lấy đầu gối. Sau lưng truyền đến từng cơn mát lạnh, đứa trẻ lại nhớ đến tiếng mắng chửi từ sáng đến tối của mẹ, tiếng ngáy như sấm vào mỗi buổi tối của cha.

Chỉ có Lý Bảo Bình ánh mắt càng lúc càng kiên định, mặc dù đầu đổ mồ hôi nhưng vẫn hất cằm lên cao, không hề sợ hãi.

Con rắn đen đột nhiên dùng đầu húc vào Chu Hà.

Chu Hà vẫn luôn nín thở tập trung cẩn thận lấy sức, một chân lui ra sau, một chân đạp lên trước, dùng một quyền chính diện nghênh đón chiếc đầu to lớn của con rắn đen kia.

Quyền của ông ta kiên cường dũng mãnh, đánh cho chiếc đầu kia kêu vang rền.

Dưới xung kích dữ dội, chiếc đầu rắn đen chao đảo, nửa thân trên to lớn dựng thẳng cũng theo đó ngửa về phía sau.

Cánh tay Chu Hà tê dại, cắn răng một cái, hai chân đã lõm xuống nửa thước nhanh chóng rút lên khỏi đất bằng, thân hình không lùi mà bước nhanh tới trước, mỗi bước đều đạp ra dấu chân thật sâu trên đỉnh núi.

Vừa rồi lấy cứng chọi cứng, Chu Hà cảm thấy mình vẫn có sức chiến một trận.

Con rắn đen lại dùng đầu húc thẳng đến một cách thô bạo. Khí tức trong cơ thể Chu Hà lưu chuyển như sông lớn vỡ đê, huyết khí bỗng nhiên dâng trào, bắp thịt trên cánh tay phồng lên như muốn xé tan tay áo, quát lớn một tiếng, một quyền mạnh mẽ đánh vào giữa đầu con nghiệt súc kia.

Một kích toàn lực thế lớn lực trầm, bộc phát ra thanh thế hùng hồn giống như chùy sắt đập vào chuông lớn.

Đầu rắn lớn như lu nước bị một quyền đập xuống đất bằng, bắn lên vô số bụi đất.

Chu Hà chiếm được ưu thế đang muốn thừa thắng truy kích, ông lão thổ địa phía sau cách đó không xa lại khẽ thở dài.

Có một vật quét ngang đến, tốc độ hơn xa hai lần rắn đen húc đầu trước đó, trong nháy mắt đập vào bên hông Chu Hà, cả người bị quét ra ngoài hơn mười trượng. Mặc dù chưa bị một kích chí mạng nhưng Chu Hà đã trầy da sứt thịt, gương mặt đầy máu, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ. Ông ta lăn mấy vòng dưới đất, miễn cưỡng ngừng lại thế lui, cố gắng lấy hơi nuốt xuống ngụm máu tươi đã tràn đến cổ họng. Ông ta cũng bất chấp bị thương đến phủ tạng, lại muốn tiếp tục xông tới liều mạng với con nghiệt súc kia.

Hóa ra hai lần trước con rắn đen cố ý tỏ ra yếu thế, chỉ là để làm nền cho cú quét đuôi nhanh như chớp này.

Chu Hà trợn to hai mắt, cực kỳ tức giận.

Khóe mắt ông ta liếc thấy con mãng xà trắng kia đã cong người lại, đột nhiên phát lực tấn công con gái Chu Lộc của mình, cái miệng to như chậu máu khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Vào giây phút này, một thân hình gầy gò dọc theo sống lưng con rắn đen chạy như bay đến, cuối cùng giẫm lên đầu nó tung người nhảy một cái, cầm dao chẻ củi lao về phía con mãng xà trắng kia.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một dao của thiếu niên giày cỏ vừa lúc chém đứt cánh bên trái của con mãng xà trắng.

Nhưng thiếu niên cũng bị thân thể nghiêng qua của con mãng xà trắng đụng mạnh bay ngược ra ngoài.

- --------

Ở một nơi nào đó bên triền núi dưới bãi đất bằng, người đàn ông đội nón ngồi trên một nhánh tùng già vắt ngang ra vách núi, uống từng hớp rượu nhỏ, mặt không cảm xúc.

Ông ta nhấc nón, cười một tiếng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK