Thanh đao róc xương danh động thiên hạ của Lưu Tông, dùng cả đời cũng chưa từng sứt mẻ. Trong trận chiến hôm nay, còn chưa sờ tới được góc áo của Du Chân Ý, đã bị phi kiếm chém vỡ mấy chỗ. Nhưng lão hoàn toàn không có thời gian đau lòng, bởi vì một khi phân tâm sẽ chết.
Phi kiếm sắc bén, tốc độ cực nhanh, kình khí tràn ngập phạm vi mười mấy trượng. Lưu Tông thân ở trong đó, khó tránh khỏi bó tay bó chân.
Du Chân Ý không hổ là thần tiên thật sự, ít nhất có thể chống lại hai Lưu Tông, có thể còn chống được hai Chủng Thu.
Du Chân Ý đã đáp xuống đất, hai tay vẫn đặt sau người, mặc cho Chủng Thu từng quyền đánh tới, nhưng không một quyền nào có thể hoàn toàn phá vỡ kình khí vô hình của hắn. Chỉ có lác đác mấy quyền, thiếu hơn một tấc là có thể chạm đến gương mặt Du Chân Ý. Lông mày của hắn hơi xao động, tóc mai nhẹ bay, nhưng chỉ thế mà thôi.
Chủng Thu liên tục xuất quyền, mỗi lần đều không có hiệu quả, nhưng sắc mặt vẫn như thường, ánh mắt sáng ngời, cũng không có vẻ sa sút nản chí. Nhưng càng như thế càng khiến người ta xót xa, cảm thấy thế đạo không nên như vậy, dễ khiến người ta sinh ra cảm giác uất ức căm phẫn.
Chủng Thu chỉ xuất quyền. Du Chân Ý thì giống như tản bộ, vẫn luôn tùy ý đi về phía trước, nhiều nhất là vòng qua chiến trường giữa Lưu Tông và phi kiếm. Hắn lần lượt đi qua những cửa tiệm san sát bên đường, ngẩng đầu nhìn những tấm biển trên cửa, nhìn những câu đối đã chịu đựng qua mưa xuân năm nay.
Du Chân Ý cười hỏi:
- Có phải hối hận vì năm xưa không cầm lấy thanh tiên kiếm kia không? Con đường mà ngươi lựa chọn chỉ thích hợp đi ở nhân gian, còn nếu lên núi, ngươi không thể đi tới cao nhất. Có cho ngươi thêm ba mươi năm, sau khi lên đến đỉnh cao, ngươi cũng sẽ không còn đường để đi, đến lúc đó sẽ càng hối hận hơn.
- Chủng Thu, từ nhỏ đến lớn, ngươi chỉ quan tâm đến những chuyện mà thế nhân không quan tâm. Theo ta thấy, đây không phải là hạc đứng giữa bầy gà, mà phải gọi là ngu ngốc.
Chủng Thu không nói lời nào.
Du Chân Ý đã rẽ vào con đường rộng rãi dành cho đế vương, nếu tiếp tục đi tới, đầu cuối chính là hoàng thành nước Nam Uyển. Còn có đại điện to lớn nguy nga hơn cả hoàng cung nước Tùng Lại, trên tám bờ mái đều có mười tượng tiên nhân và thú vật hình dáng kỳ quái. Cầm đầu là một vị tiên nhân cưỡi phượng, sau đó theo thứ tự là rồng, phượng, sư tử, thiên mã, hải mã, con nghê, áp ngư, giải trại, đẩu ngưu và hành thập (những con vật trong thần thoại Trung Quốc).
Có một số đế vương tướng soái quyền cao chức trọng có thể nhìn thấy vật thật, có một số bọn họ cũng không thấy được.
Du Chân Ý đưa tay chỉ về phía trước:
- Nhớ lúc chúng ta còn trẻ, ngươi đọc được trong sách miêu tả về mười vật trang trí trên bờ mái kia, cũng rất hiếu kỳ, nói sau này nhất định phải chính mắt nhìn thấy. Thế là cuối cùng ngươi đã ở bên ngoài hoàng cung mấy chục năm, còn chưa nhìn đủ sao?
Chủng Thu cuối cùng lên tiếng:
- Du Chân Ý, không nên cảm thấy mình tài giỏi thế nào, tu tiên rồi lại không coi mình là người nữa, cái gì cũng từ trên cao nhìn xuống, người và chuyện gì cũng là hồi ức tưởng nhớ. Phải nhìn nhiều hơn vui buồn ly hợp của nhân gian trước mắt... Đương nhiên ngươi đã không nghe lọt những lời này.
Du Chân Ý gật đầu:
- Chỉ là cách nhìn của người phàm. Ngồi ở đâu thì tận chức vụ ở đó, tu hành cũng như vậy. Chủng Thu, không phải đạo lý của ngươi không đúng, chỉ là chưa đủ cao, bởi vì ngươi đứng quá thấp rồi.
Trong mắt Chủng Thu hiện lên vẻ thương cảm, dừng xuất quyền, nhìn về hoàng cung.
Du Chân Ý cũng dừng bước, cười nói:
- Nắm tay nhẹ như vậy, Chủng Thu, chẳng lẽ ngươi mấy ngày không ăn cơm rồi? Hay là ta ở đây chờ ngươi nửa canh giờ, ngươi trước tiên ăn uống no say rồi lại tới?
Lần đầu tiên Chủng Thu cất giọng t.hô tục:
- Ông đây chỉ sợ một quyền đánh cho ngươi rớt phân!
Chủng Thu quả nhiên vẫn là Chủng Thu, có đọc nhiều sách đến mấy, lúc nóng nảy không phải vẫn là gã chân đất của huyện thành Thu Lan quận Trác nước Tùng Lại sao?
Du Chân Ý vỗ bụng một cái, cười ha hả nói:
- Lật sách trên trời, học thuật thần tiên, đi cầu trường sinh, tu pháp vô thượng. Sau khi bế quan, không ăn uống nhiều năm, thật sự không còn phân nữa.
Chủng Thu thở dài:
- Thật ra ngươi đang đợi trận chiến bên kia phân thắng bại?
Du Chân Ý gật đầu nói:
- Nhìn thấu chân tướng thì sao, ngươi cũng không phá được kình khí của ta.
Sau đó hắn lại lắc đầu:
- Không phải phân thắng bại gì, mà là chờ người trẻ tuổi tên Trần Bình An kia chết.
Chủng Thu đột nhiên quay đầu sang, cúi đầu nhìn hảo hữu năm xưa hình dáng như đứa trẻ, nở một nụ cười kỳ quái.
Du Chân Ý ngẩng đầu lên, hỏi:
- Thế nào?
Chủng Thu nói:
- Còn nhớ năm xưa ở ngoài tường dinh thự của Mã huyện lệnh không?
Du Chân Ý ngẫm nghĩ, vẻ mặt bừng tỉnh:
- Nếu như ngươi không nói, còn thật không nhớ nổi.
Năm xưa ở quê nhà huyện thành Thu Lan, Du Chân Ý là con trai của một tư lại nho nhỏ, còn không được xếp vào phẩm cấp triều đình. Gia đình của Chủng Thu còn kém hơn. Từ nhỏ hai người đã trở thành bạn bè thân thiết. Du Chân Ý hướng về giang hồ, còn Chủng Thu thì ngưỡng mộ người đọc sách, trong lòng cả hai đều không an phận.
Tuổi trẻ bốc đồng, Chủng Thu ái mộ thiên kim của quan phụ mẫu Mã huyện lệnh. Du Chân Ý lại giúp nghĩ ra một đống biện pháp tệ hại. Cô gái kia vốn đã không thích Chủng Thu, sau đó càng chán ghét hắn hơn.
Có lần đêm khuya say rượu, hai người lại đi tiểu ở bức tường hậu viện huyện nha. Không ngờ cô gái kia vừa lúc cùng tỳ nữ lén lút ra cửa, hẹn hò với một thư sinh xứ khác đeo hòm sách du học, kết quả vừa mở cửa viện lại gặp phải cảnh này.
Thiên kim huyện lệnh vốn là một người da mặt mỏng. Tỳ nữ lại là một người hung hăng, còn liếc nhìn đ.ũng quần Du Chân Ý và Chủng Thu, vẻ mặt chán ghét bỏ lại một câu:
- Hai con giun nhỏ, hơn nửa đêm lắc lư cái gì?
Sau lần đó, Chủng Thu và Du Chân Ý cũng không đến gần huyện nha nữa.
Được Chủng Thu nhắc nhở, Du Chân Ý mới nhớ tới những chuyện này, nhưng không cảm thấy thú vị. Chỉ là không biết vì sao Chủng Thu lại nhắc đến chúng, chẳng lẽ có thâm ý gì?
Chủng Thu mỉm cười nói:
- Du lão thần tiên, hôm nay ngươi còn không bằng con giun nhỏ.
Sắc mặt Du Chân Ý không thay đổi, ánh mắt lại nghiêm túc:
- Chủng quốc sư, chuyện cũ kết thúc rồi, hay là chúng ta so chiêu đi?
Chủng Thu cười trừ.
Du Chân Ý cười nhạt:
- Không ngại thì chúng ta đánh cược một phen. Nếu Lưu Tông có thể sống sót, liệu có chủ động xin chết giống như ngươi hay không?
Chủng Thu gật đầu nói:
- Được, vậy ta đánh cược hắn sẽ không rời đi một mình.
Du Chân Ý giơ tay muốn điều khiển thanh tiên kiếm lưu ly kia bay trở về, nhưng rất nhanh lại để tay xuống, mỉm cười nói:
- Ta lại không muốn cho Lưu Tông cơ hội sống này.
Chủng Thu không nói gì thêm. Hai người đứng sánh vai, vẫn chỉ là Chủng quốc sư nước Nam Uyển và Du chưởng môn phái Hồ Sơn.
Du Chân Ý đột nhiên nói:
- Ngươi sai rồi, sát lực của ta vốn không nằm ở thanh kiếm kia. Chỉ là lúc trước cảm thấy ngươi còn có đường cứu vãn, cho nên mới cố ý nhường ngươi. Giống như năm xưa, từ nhỏ đến lớn cái gì ta cũng nhường ngươi, còn phải quan tâm đến cảm nhận của ngươi.
Chủng Thu lại nói một câu kỳ quái lạc đề ngàn dặm, quay đầu nhìn về tường thành phía nam, nhẹ giọng nói:
- Du Chân Ý, vị trí của ngươi là khó xử nhất, đã không phải là mặt trời chói chang, cũng không phải là trăng sáng. Thiên hạ này thiếu đi ngươi, vẫn là thiên hạ hoàn chỉnh kia.
- --------
Cô bé gầy gò xách ghế đẩu nhỏ, đi tới hộ gia đình cửa viện mở rộng, nhìn thấy Tào Tình Lãng đang ôm đầu khóc lóc. Cô gõ gõ cửa viện, bước thẳng qua ngưỡng cửa, cố ý hỏi:
- Này này này, có ai không? Không có thì ta đi vào nhé.
Tào Tình Lãng ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảnh giác. Cô bé tiện tay ném ghế đẩu nhỏ xuống đất, nhìn xung quanh, thờ ơ nói:
- Là của nhà ngươi đúng không? Ta tới trả đồ.
Tào Tình Lãng lập tức cầm lấy dao chẻ củi dưới đất, che ở trước người:
- Ngươi là ai?
Cô bé gầy gò còn đang nhìn quanh, tức giận nói:
- Ta cùng một nhóm với cái gã có tiền mặc áo bào trắng kia, không phải cùng một nhóm với cái gã trên đầu đội mũ hoa.
Cô nhìn thấy gian phòng bên kia, thế là quay đầu nói với Tào Tình Lãng:
- Ban nãy ta nhìn thấy một đôi cẩu nam nữ xách bốn cái đầu ra cửa, ném ở trên đường, lăn lóc máu rơi đầy đất. Ta có lòng tốt gom những cái đầu kia lại, chúng có quan hệ với ngươi đúng không? Ngươi không đi xem thử à?
Trong thoáng chốc nước mắt của Tào Tình Lãng trào ra vành mắt, ba chân bốn cẳng chạy ra cửa viện.
Cô bé gầy gò đột nhiên ngăn hắn lại, trợn mắt nhìn:
- Đứng lại!
Tào Tình Lãng hơi ngỡ ngàng. Cô bé gầy gò hỏi:
- Ngươi không cảm ơn ta sao?
Tào Tình Lãng ngẩn người, muốn nói lại thôi, mặt đầy nước mắt chạy ra ngoài.
Cô bé gầy gò cũng không dám cản một kẻ tay cầm dao chẻ củi, bĩu môi nhường đường, nhỏ giọng nói:
- Đồ chết tiệt vô lương tâm, đáng kiếp bị biến thành cô nhi.
Cô đẩy cửa phòng ra, chính là chỗ ở của Trần Bình An. Trên giường đệm chăn chỉnh tề, sách vở trên bàn cũng ngay ngắn, còn có một vỏ kiếm trống rỗng.
Không tìm được đồ ăn, cũng không tìm được tiền đồng và bạc vụn. Cô bé gầy gò giận đến mức đi tới trước bàn, đẩy chồng sách kia rơi xuống.
Đột nhiên ánh mắt của cô sáng lên, sách cũng có thể bán được chút tiền. Sau đó cô nhìn chằm chằm vào vỏ kiếm kia, thở dài một tiếng. Hay là bỏ qua đi, lén lút bán sách, cái gã mặc áo bào trắng kia có lẽ sẽ không làm gì mình. Nhưng nếu bán vỏ kiếm, hắn quá nửa sẽ trừng trị mình một cách tàn nhẫn, đến lúc đó cho dù mình nhỏ tuổi cũng vô dụng.
Cô ôm lấy mớ sách kia chạy ra ngoài, thầm hạ quyết tâm, sau khi đổi chúng thành tiền đồng phải nhanh chóng tiêu hết. Chỉ có biến thành thức ăn vào bụng, chúng mới sẽ không quay lại.
- --------
Chu Phì xách vai Chu Sĩ và Nha Nhi, một lần nữa tìm được Lục Phảng vẫn đang uống rượu trong quán kia. Không chỉ có quán rượu ở góc đường trống không, cả con đường lớn cũng như vậy. Có lẽ triều đình nước Nam Uyển đã sớm hạ lệnh cấm, một khi có chiến đấu giữa tông sư, sẽ giới nghiêm đường xá ở đó. Theo như lệnh cấm đi lại ban đêm trong lịch sử, đây nhất định là quy tắc của quốc sư Chủng Thu.
Vị phu nhân xinh đẹp từng là đồng môn với Lục Phảng, lúc này đang mềm nhũn nằm trên bàn rượu. Chiếc đầu của Tiếu Kiểm Nhi Tiền Đường và bội kiếm Đại Xuân của Lục Phảng thì đặt trên một cái bàn gần đó.
Chu Phì buông tay bỏ hai người ra, sải bước vào trong, sau đó ngồi xuống, vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ngươi chỉ chuốc say người ta thôi à?
Lục Phảng rót cho hắn một chén rượu:
- Nếu không thì sao?
Chu Phì quan sát Lục Phảng:
- Cuối cùng cũng không uổng phí khổ tâm của ta, vẫn có một chút hiệu quả như vậy.
So với lần trước gặp mặt hồn bay phách lạc, lúc này Lục Phảng đã trở lại bình thường, hơn nữa còn có thêm những tia tinh khí thần ngưng tụ như thực chất, chỉ thiếu xoắn lại kết thành dây thừng. Như vậy đủ khiến Lục Phảng sống thêm sáu mươi năm ở đất lành Ngẫu Hoa, không chừng còn có cơ hội dùng thân thể phi thăng, xem như nhân họa được phúc.
Còn như hai nơi đất lành Ngẫu Hoa và thế giới Hạo Nhiên, tốc độ trôi qua của dòng thời gian rất thú vị, phải xem tâm tình của người kia. Nếu người nọ cảm thấy hứng thú, sáu mươi năm ở đất lành Ngẫu Hoa chỉ là năm sáu năm ở thế giới Hạo Nhiên. Nhưng nếu y cảm thấy nhàm chán, vậy thì phải gặp họa rồi.
Lần hại người nhất trong lịch sử, đó là có người trải qua trăm cay ngàn đắng nơi đất lành, vất vả phi thăng, cuối cùng phát hiện khi mình trở lại thế giới Hạo Nhiên đã là ba trăm năm sau, thiếu chút nữa đạo tâm thất thủ ngay tại chỗ. Cho dù là người tu hành trên núi, ba trăm năm cũng đủ vật còn người mất. Người muốn gặp có thể đã sớm không còn ở nhân thế, kẻ muốn giết thì đã hưởng hết vinh hoa phú quý chết đi rồi.
Chu Sĩ và Nha Nhi chọn một cái bàn ngồi xuống, mỗi người đều có tâm tư. Chu Sĩ đi lục lọi ra một vò rượu bã trúc đặc sản của nước Nam Uyển. Vừa sống sót sau tai nạn, nên cùng với cô gái ngưỡng mộ trong lòng uống rượu thoả thích một phen.
Trước đó hắn đã ước hẹn sáu mươi năm, lập chí bước vào mười người đứng đầu thiên hạ, thậm chí là trước ba. Dù sao Chu Sĩ cũng là con trai của Chu Phì, cộng thêm cung Xuân Triều vốn nằm trên đỉnh núi của đất lành Ngẫu Hoa, hắn cũng không thiếu phần chí khí này. Hắn có lòng tin sáu mươi năm sau sẽ trùng phùng với nàng, lại nắm tay nhau đi đến quê nhà của phụ thân.
Chu Sĩ không biết Nha Nhi nghĩ thế nào, nhưng cũng không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn rất tin tưởng vào thủ đoạn và nội tình của phụ thân. Nhất là sau khi phi thăng, chính là giao long vào nước hổ về núi. Nên biết đất lành Ngẫu Hoa chỉ là đất lành bậc trung, còn đất lành Vân Quật của họ Khương Ngọc Khuê tông, cũng do phụ thân “Chu Phì” của hắn nắm giữ, lại là đất lành lớn hàng đầu trong thế giới kia.
Chu Sĩ vẫn luôn không học được công phu rèn luyện, dạy dỗ và thuần phục nữ nhân của cha mình. Chu Phì từng cười bảo đó gọi là “thân giả lòng thật”, là một môn thần thông tiên gia. Chu Sĩ chỉ có thể học được một chút da lông cũng bình thường, nhưng đã đủ cho hắn rong ruổi khóm hoa rồi.
Lục Phảng hỏi:
- Bên kia thế nào rồi?
Chu Phì nhấc chén rượu lên cụng với hảo hữu một cái, nhấp một ngụm rượu, mùi vị thật sự là rất tệ. Hắn vội vàng để chén xuống, kể lại:
- Đánh rất hỗn loạn. Phùng Thanh Bạch bị bạn tốt của mình là Đường Thiết Ý g.iết chết. Trình Nguyên Sơn thì chưa đánh rắm cái nào đã bỏ chạy. Chủng Thu tính toán thiệt hơn, cũng không đánh nhau sống chết với Trần Bình An. Sau khi phân ra quyền pháp cao thấp, lại giống như so tài một trận, giúp Trần Bình An củng cố cảnh giới.
- Bởi vì võ đạo của tên kia hơi kỳ lạ, thiếu chút nữa đã một hơi vọt tới giới hạn cảnh giới thứ sáu. Chủng Thu nhìn ra một chút đầu mối, từng quyền đánh cho cảnh giới võ đạo của Trần Bình An trở về cảnh giới thứ năm. Trong quá trình giao thủ, Chủng Thu cũng dựa vào những thế quyền của đối phương để nghiệm chứng một số suy nghĩ võ học. Nếu người này có thể rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một võ phu cảnh giới thứ chín.
Chu Phì bất giác cầm chén rượu lên, nhưng nghĩ đến mùi vị kia lại than vãn một tiếng, đành phải cố gắng uống một hớp:
- Sau đó Đinh Anh và Du Chân Ý lộ diện, một người chặn đường Trần Bình An, một người chặn đường Chủng Thu. Ta thấy hai trận này mới là nguy hiểm nhất, chắc chắn sẽ phân sống chết.
Lục Phảng tiện tay chỉ vào Chu Sĩ và Nha Nhi ngồi ở bàn phía sau:
- Thực ra Trần Bình An không hề động sát tâm với Phấn Kim Cương Mã Tuyên và phi tử tỳ bà, còn có... Tiếu Kiểm Nhi Tiền Đường. Nhưng chỉ cần có cơ hội, tin rằng hắn nhất định sẽ giết chết hai đứa nhóc này. Ài, tính cách như vậy, còn giống một vị du hiệp nhiệt tình hơn cả Phùng Thanh Bạch.
- Không nói đến ngươi và Đồng Thanh Thanh, nhân vật trong thiên hạ này, người có thể lọt vào mắt ta chỉ có Đinh Anh và Du Chân Ý. Còn lại cũng chỉ như vậy, ngay cả Chủng Thu, cho hắn thêm bốn năm chục năm, bước vào cảnh giới võ phu thứ chín thì thế nào?
Chu Phì xua tay:
- Ta không quan tâm. Lần này ngồi ở đây, chờ tiếng trống thứ hai vang lên ở núi Cổ Ngưu, ta chỉ dẫn theo cô ả tên là Nha Nhi phía sau ngươi. Cho nên sáu mươi năm tới, thằng nhóc Chu Sĩ không nên thân này phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn.
Lục Phảng gật đầu đáp ứng, tò mò hỏi:
- Ngươi không định mời chào Du Chân Ý sao? Sáu mươi năm cắm rễ ở đây, dù sao cũng nhiều hơn một chút tiên cơ so với Đồng Diệp tông. Hơn nữa theo những gì ngươi nói, ngươi xếp sau cùng, chỉ có thể dẫn theo một người, chính là Ma giáo Nha Nhi này. Còn Du Chân Ý có thể mang theo ít nhất ba người. Ngụy Tiện, Lư Bạch Tượng, Tùy Hữu Biên, Chu Liễm, có ai không phải là quái thai tài hoa kinh người?
- Động tiên Ly Châu ở Đông Bảo Bình Châu, hạt giống thích hợp tu đạo tầng tầng lớp lớp. Còn mảnh đất lành Ngẫu Hoa này lại sinh ra nhiều thiên tài võ đạo. Ngươi lôi kéo được Du Chân Ý, giống như dưới trướng họ Khương có thêm ba Chủng Thu vậy.
Chu Phì vươn ngón tay ấn vào Lục Phảng:
- Lương tâm của Lục Phảng ngươi cuối cùng cũng không bị chó ăn hết, còn biết suy nghĩ một ít chuyện cho ta.
Nha Nhi lần đầu tiên chủ động lên tiếng, rụt rè hỏi:
- Chu cung chủ, Lục kiếm tiên, Đồng Thanh Thanh rốt cuộc là ai?
Chu Phì và Lục Phảng đều ngoảnh mặt làm ngơ. Bởi vì Nha Nhi vốn không biết phân lượng của gia chủ họ Khương Ngọc Khuê tông, chủ nhân của đất lành Vân Quật, cùng với một kiếm tu có khả năng bước vào cảnh giới thứ mười một. Nếu Nha Nhi bước vào hàng ngũ mười người ở đất lành Ngẫu Hoa, may ra còn có vài phần tư cách nói chuyện với bọn họ.
Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan đến tính cách lạnh nhạt của Chu Phì và Lục Phảng. Nếu đổi thành trích tiên nhân như Phùng Thanh Bạch, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy khó gần như vậy.
- --------
Trên đầu thành, sau một kiếm của Trần Bình An, ở đầu phía tây con đường phi ngựa thẳng tắp này, trường bào trước người Đinh Anh đã rách một lỗ lớn, lộ ra một vết thương máu tươi đầm đìa.
Lão lại có một động tác ngoài dự đoán, đó là giơ tay lên, lấy chiếc mũ hoa sen kia xuống, tiện tay ném ở bên cạnh. Còn như thanh phi kiếm kia có thoát khỏi giam cầm, trở lại bên cạnh chủ nhân, khiến kẻ địch mạnh hơn hay không, Đinh Anh không hề quan tâm. Kể cả trong đại chiến lực lượng ngang nhau, không còn sự bảo vệ của chiếc mũ đạo tiên nhân này, sẽ thiếu đi một thủ đoạn để chiến thắng, lão cũng không thèm để ý.
Lão xắn tay áo lên, động tác từ tốn cẩn thận. Lão ngẫm nghĩ, cúi đầu liếc nhìn chiếc mũ hoa sen vốn là một trong số át chủ bài, vung tay áo ném nó đến con đường đế vương xa xa trong kinh thành nước Nam Uyển. Sau đó lão chậm rãi đi tới trước, bước chân không khác gì với người bình thường, không còn khí tức thần tiên như núi cao, tay không đi về phía Trần Bình An.
Đinh Anh cảm thấy cả người nhẹ nhõm, trạng thái chưa bao giờ đỉnh cao như vậy.
Đánh nhau với người khác nên như vậy. Đánh thắng người thứ hai trong thiên hạ, dĩ nhiên sẽ là người đứng đầu thiên hạ, đạo lý rất đơn giản. Nhưng đạo lý như vậy, bất kể người ngoài coi trọng thế nào, xa xôi đến đâu, Đinh Anh vẫn cảm thấy quá nhỏ quá nhẹ, rất là chướng mắt.
Dùng sức lực một người, thắng được chín người còn lại hợp sức, đó mới là vô địch mà Đinh Anh mong muốn. Cho nên trong năm tháng dài đằng đẵng, Đinh lão ma chỉ có tịch mịch làm bạn, mới đi nghiên cứu sở trường của các nhà, nâng cao võ học của các đại tông sư.
Cũng không phải lão muốn dùng chúng làm bùa hộ mạng, mà là lão đã sớm chuẩn bị, muốn dùng một chiêu mà mình tiện tay lấy được, ung dung phá vỡ thủ đoạn mạnh nhất của những đại tông sư như Du Chân Ý, Chủng Thu, Lưu Tông.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một bất ngờ rất lớn, Đinh Anh cảm thấy như vậy mới đúng. Vừa lúc không cần những chiêu số màu mè kia nữa, vẫn quá chậm. Trên đường đi tới, không có đối thủ đủ mạnh. Cho dù lão đứng yên chờ đợi, quay đầu nhìn lại, vẫn không thấy bóng dáng của người thứ hai. Càng không một ai có thể đuổi theo lão, đứng sánh vai với lão, cho nên cũng chỉ có trời đất tịch mịch, một mình lão tranh đấu với trời.
Trích tiên nhân tên là Trần Bình An kia làm rất tốt, có khối đá kê chân này, Đinh Anh ta sẽ càng gần trời hơn.
Đinh Anh bước nhanh tới trước, vui sướng cười lớn.
Trần Bình An cầm trường kiếm trong tay, lòng bàn tay nóng lên, nhưng không bị kiếm khí đốt phỏng.
Hắn cảm thấy kiếm thứ hai này có thể nhanh hơn.
Trên đầu thành phía nam nước Nam Uyển, từ một lỗ thủng to lớn trên tường thành đến cuối phía tây, cả con đường phi ngựa đều tràn ngập dòng lũ kiếm khí trắng như tuyết, cuồn cuộn chảy về phía trước.
Mà đầu thành phía tây có Đinh Anh đánh ra từng quyền, giống như thần linh thiên đình đang đánh núi cao, đánh cho kiếm khí tràn đến trước mặt bắn ra tung tóe. Lão cứ ngược dòng đi tới trước, mạnh như vũ bão.