Phía sau có một thiếu niên chân thọt vẻ mặt hiền lành, lưng đeo túi lớn, vai giắt phướn gọi hồn “hàng yêu bắt quỷ, trừ ma vệ đạo”. Có lẽ vì số lần thanh tẩy quá nhiều nên vải phướn đã trắng bệch, tám chữ màu mực phai mờ. Còn có một tiểu cô nương mặt tròn khoảng bảy tám tuổi, nhỏ nhỏ gầy gầy, đưa tay dìu lão đạo nhân chẳng biết vì sao vẫn luôn nhắm mắt.
Lão đạo nhân đột nhiên ngẩng đầu “nhìn” về núi lớn xanh đen uốn lượn liên miên, kinh ngạc nói:
- Ồ? Núi này cách đền giang thần của sông Tú Hoa không xa, lại có yêu khí bốc lên cao rõ ràng như vậy, trong này nhất định có ẩn tình. Tuy nói sông núi có ranh giới, không can thiệp lẫn nhau, nhưng nơi này lại rất kỳ lạ.
Tiểu cô nương mặt tròn nghe vậy, ưu sầu lo lắng hỏi:
- Sư phụ, vậy phải làm sao? Lần trước ngài bắt yêu ở núi Tam Chi thất bại, cuối cùng người bỏ tiền thuê chúng ta giận đến mức không cho cả lộ phí. Hôm nay chúng ta thật sự không còn bao nhiêu tiền nữa, hay là đi đường vòng?
Lão đạo nhân hừ lạnh nói:
- Đi đường vòng? Nếu bần đạo không gặp thì thôi, xem như yêu vật quỷ quái kia may mắn, nhưng hôm nay đã bị bần đạo gặp phải, há có thể bỏ qua được! Bốn chữ “trừ ma vệ đạo” viết trên phướn gọi hồn đâu phải chỉ để người khác xem...
Tiểu cô nương thở dài nhắc nhở:
- Sư phụ, nơi này không có người ngoài.
Lão đạo nhân ngượng ngùng cười nói:
- Quen mồm, quen mồm. Sư phụ còn chưa khôi phục lại từ chỗ núi Tam Chi, đứng là đáng giận, chúng ta không có công lao cũng có khổ lao, nhưng cả nửa đồng tiền cũng không muốn cho. Thế gian lại có kẻ mặt dày vô sỉ, làm giàu bất nhân như vậy, đáng kiếp phần mộ tổ tiên của bọn họ bị quỷ núi xâm chiếm, con cháu gặp họa liên miên...
Tiểu cô nương lại nhắc nhở:
- Sư phụ, không phải ngài thường nói, người tu đạo chúng ta phải có tâm giản dị sao?
Trước đó lão đạo nhân còn mặt mày hiền hậu, lúc này lại giận tím mặt, dùng hai ngón tay nhéo cánh tay của tiểu cô nương mặt tròn, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Ai cho ngươi lá gan giáo huấn sư phụ? Còn dám nữa không!
Tiểu cô nương đau đến khóc lớn, vội vàng cầu xin:
- Đau đau đau, sư phụ, không dám nữa, không dám nữa...
Lão đạo nhân cũng không xoay người, đưa tay vỗ mạnh vào lục lạc nơi hông, cười gằn nói:
- Đồ chết tiệt, còn dám nổi sát ý với sư phụ ngươi?
Thiếu niên chân thọt im lặng, nhưng rất nhanh có máu tươi từ tai mũi chảy ra. Hắn vẫn không nói một lời, cũng không hề cử động.
Tiểu cô nương khóc càng thương tâm:
- Sư phụ, ngài hãy tha cho sư huynh đi, huynh ấy chắc chắn không cố ý. Con đáp ứng sư phụ, trong ba ngày kế tiếp sẽ cố gắng cho sư phụ thêm một cân suối bùa.
Lão đạo nhân mặt mày hớn hở, xoa đầu tiểu cô nương, lực lượng không nhẹ khiến thân thể mảnh khảnh của cô bé lắc lư:
- Không phải cố gắng, mà là nhất định.
Cuối cùng lão thu lại bàn tay khô héo như chạc cây già, cười lớn nói:
- Vào núi! Ngựa phải ăn cỏ ban đêm thì mới mập lên, không chừng đó là một khoản tiền bất chính. Còn chưa nói, từ khi có hai đứa tạp chủng các ngươi ở bên cạnh, mặc dù ăn chùa uống chùa, nhưng sư phụ tu đạo cũng an tâm hơn rất nhiều. Nghĩ như thế, sư phụ cảm thấy sau này phải đối xử tốt với các ngươi hơn một chút, ha ha.
Tiểu cô nương dìu đạo sĩ mắt mù bắt đầu lên núi. Thiếu niên chân thọt thì yên lặng lau máu tươi, giống như đã quen rồi.
Tiểu cô nương lén quay đầu cười một cái. Thiếu niên cũng nhếch miệng, ra hiệu mình không sao.
Sau khi ba thầy trò vào núi thì lại đi lòng vòng, không thể tìm được chuẩn xác nguồn gốc của yêu khí. Lão đạo nhân có thể cảm nhận được yêu khí nhỏ bé tràn ngập cây cỏ phụ cận, nhưng vẫn không tìm được đầu mối. Trong lòng lão biết đạo hạnh của đại yêu kia chắc chắn không yếu, nếu không cũng không thể thi triển ra trận pháp che mắt như vậy. Có điều lão không muốn bỏ cuộc, bèn bảo thiếu niên chân thọt đeo phướn gọi hồn đi dò đường, còn mình thì dẫn theo tiểu cô nương mặt tròn nghỉ ngơi ở gần đường núi, thỉnh thoảng quan sát một chiếc la bàn bằng gỗ trong tay. Thứ này thường được gọi là “la bàn điên đảo”, là vật chuyên dùng của tu sĩ Đạo môn và Âm Dương thuật sĩ, không hề đặc biệt. Có điều cây kim nhỏ đỏ thẫm thỉnh thoảng lại tỏa ra ánh sáng vàng, nói lên trong la bàn này có ẩn giấu huyền cơ.
Sắc trời âm u, sương mù tràn ngập, tùy thời có thể mưa xuống. Lúc này lão đạo nhân ngồi ở bên đường, cúi đầu “nhìn chăm chú” vào la bàn, thần thần bí bí nói:
- Điên điên đảo, hai mươi bốn núi có núi vàng núi bạc. Đảo đảo điên, hai mươi bốn núi có đầm rồng hang hổ.
Sau đó lão cắt la bàn vào, quay đầu nhìn về đường núi phía xa, nhẹ giọng cười nói:
- Tiền tài đã đến. Trời không tuyệt đường người, xem ra đến huyện Uyển Bình có thể uống mấy chén rồi.
Tiểu nha đầu mặt tròn nhìn theo ánh mắt của lão đạo nhân, trông thấy một nhóm người đang chậm rãi đi tới. Cô gắng sức mở to mắt, theo những người kia càng lúc càng gần, cô phát hiện người cầm đầu là một thiếu niên giày cỏ vác cái gùi lớn, cầm dao chẻ củi, thỉnh thoảng lại chặt đứt những nhánh cây bên cạnh đường núi nhỏ hẹp, đề phòng gai góc đâm rách áo quần. Phía sau còn có ba người tuổi tác không lớn, một tiểu cô nương mặc áo bông đỏ, một đứa bé trai lấm la lấm lét, cùng với một thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng. Ba người này đều đeo hòm sách nhỏ màu xanh lá rất dễ thương.
Cuối cùng còn có một con lừa trắng chở hành lý.
Tiểu cô nương thấp giọng nói:
- Sư phụ, không giống như người có tiền, hay là bỏ qua đi?
Lão đạo nhân nhướng mày:
- Chân muỗi cũng là thịt. Ngươi xem như là nửa quản gia rồi, trong túi còn lại bao nhiêu tiền chẳng lẽ không biết đếm? Chỉ với cái bụng tham ăn của sư huynh ngươi, đã ăn hết bao nhiêu bạc của sư phụ rồi? Nếu không phải sư phụ thương hại các ngươi, các ngươi nghĩ rằng thế đạo này có thể cho các ngươi sống được mấy ngày...
Tiểu cô nương hiểu chuyện vội vàng bóp vai cho lão đạo nhân, tươi cười cảm ơn:
- Cho nên con và anh trai làm trâu làm ngựa cho sư phụ, chưa từng oán trách. Nhưng sau này nếu sư phụ tức giận, có thể giáo huấn con lúc anh trai không có mặt được không? Như vậy anh trai sẽ không tức giận, sư phụ cũng không cần dùng sư môn gia pháp trừng phạt anh ấy.
Lão đạo nhân chậm rãi đứng lên. Tiểu cô nương lập tức khoanh tay đứng một bên.
Nhóm người kia chính là bọn Trần Bình An đang trên đường đến Dã Phu quan ở biên cảnh Đại Ly. Thực ra Trần Bình An đã sớm nhìn thấy lão đạo nhân cười ha hả và tiểu cô nương thận trọng kia rồi.
Đợi nhóm người Trần Bình An tới gần, lão đạo nhân vuốt râu cười, dùng tiếng phổ thông Đại Ly hơi trúc trắc nói ra những lời kinh người:
- Nếu bần đạo không nhìn sai, chuyến này chư vị đi xa đã từng gặp phải tai nạn đổ máu. Nhưng đừng tưởng rằng đại nạn không chết nhất định sẽ có hậu phúc. Theo như bần đạo thấy, kế tiếp các ngươi sẽ còn gặp một tai họa nữa, vượt qua cửa ải này mới có hậu phúc thật sự.
Trong lòng Trần Bình An nặng nề, nhưng ngoài mặt không lộ tâm tình.
Lý Bảo Bình quan sát tiểu cô nương sắc mặt hơi trắng. Tiểu cô nương kia ngượng ngùng cười cười, Lý Bảo Bình cũng cười theo, hai người lập tức cảm thấy thích nhau.
Lý Hòe thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra câu: “Không phải đạo sĩ ông là người mù à, làm sao nhìn được cái này cái kia”. Nhưng cơn sóng gió trên thuyền sông Tú Hoa đã khiến hắn khắc ghi torng lòng, lập tức che miệng lại, kiên quyết không gây chuyện nữa.
Lão đạo nhân giống như phát giác được tâm tư của Lý Hòe, cười ha hả nói:
- Các ngươi có điều không biết. Đạo môn ta có mười đại thần thông, trong đó bao gồm “tâm nhãn mở rộng, trời đất sáng trong, ma quỷ tránh lui”. Bần đạo vừa lúc nắm giữ môn thần thông này, không dám khoe khoang là đã thành thạo, lại cũng xem như có chút thành tựu, nhìn người không cần dùng mắt nhìn x.ác thịt, chỉ cần dùng tâm quan sát tình hình của các vị là được.
Sắc mặt Lâm Thủ Nhất hờ hững nói:
- Thánh nhân Nho môn có dạy, bèo nước gặp nhau, không nói những chuyện kỳ quái.
Lão đạo nhân hơi kinh ngạc, rất nhanh lại thở dài nói:
- Bỏ đi, bỏ đi, Phật gia không độ kẻ vô duyên, Đạo môn cũng không cứu kẻ mê muội. Đi đi, hi vọng trên đường các ngươi tự cẩn thận là được. Một khi gặp phiền phức thì đừng ngại kêu lớn, nếu bần đạo may mắn nghe được nhất định sẽ quay lại trợ giúp. Nhưng nếu khoảng cách xa xôi, bần đạo cho dù có lòng cũng không có sức.
Nói xong những lời này, lão đạo nhân liền nghiêng người nhường đường.
Trần Bình An cười nói:
- Chúng tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn đạo trưởng đã nhắc nhở.
Hai bên đi sát qua nhau. Lý Bảo Bình vẫy tay với tiểu cô nương mặt tròn gầy ốm, tiểu cô nương cũng rụt rè giơ tay nhỏ lên ngực khẽ lắc lư, xem như từ biệt.
Đợi khi bóng dáng đám người Trần Bình An biến mất trên đường núi, lão đạo nhân mới nhỏ giọng nói:
- Trên đường đi tới, người Đại Ly nếu là võ phu t.hô tục hoặc dân chúng vô tri, bần đạo thử trăm lần đều không sai, sao hôm nay lại mất tác dụng rồi? Xui xẻo, xui xẻo, mọi chuyện không như ý. Xem ra lần này hàng yêu càng không thể thất bại, đại yêu rừng núi nhất định có vốn liếng hùng hậu...
Mí mắt của lão khẽ run lên, lập tức ngừng nói, vỗ đầu tiểu cô nương bên cạnh đang lưu luyến nhìn về đường núi, hoà nhã nói:
- Tửu nhi, chỉ cần chuyện này thành công, lôi pháp tu hành của sư phụ sẽ được bảo đảm, không cần lo lắng về tiền tài nữa. Như vậy sau này sư phụ nhất định sẽ đối xử với anh em các ngươi tốt hơn.
Tiểu cô nương ngẩng đầu cười nói:
- Chỉ cần sau này sư phụ đừng thường xuyên vỗ vào lục lạc nữa là được rồi.
Lão đạo nhân không trả lời, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngón tay bấm quyết, vẻ mặt không kinh sợ mà còn vui mừng:
- Thay đổi rồi! Yêu khí thật nặng, lại có thể khiến cho khí hậu núi sông ở đây biến đổi! Tốt tốt tốt, cuối cùng đã dẫn rắn rời hang rồi. Tửu nhi, chuẩn bị theo sư phụ trừ ma vệ đạo!
Tiểu cô nương gật đầu, dù sắp đối diện với yêu ma quỷ quái mà dân chúng dưới núi nghe tin đều biến sắc nhưng lại không hề sợ hãi.
Cô lấy ra một con dao nhỏ màu bạc chỉ dài hơn một tấc, vén tay áo lên, chuẩn bị dùng dao cắt vào cánh tay, hỏi:
- Sư phụ, bây giờ cần suối bùa sao?
Đạo sĩ gật đầu nói:
- Mặc dù sư phụ vẫn còn một ít, nhưng để cẩn thận thì cứ chuẩn bị trước. Tránh bị yêu vật đánh cho không kịp trở tay, đến lúc đó lại làm hại huynh muội các ngươi.
Tiểu cô nương hít thở sâu một hơi, dùng dao nhỏ vạch lên cánh tay một đường, máu tươi lập tức chảy ra. Cô vội vàng giơ cánh tay lên:
- Sư phụ, được rồi.
Lão đạo nhân thành thạo vươn một ngón tay phải ra, tay trái mở rộng, nhanh chóng dùng ngón tay chấm máu vẽ bùa lên lòng bàn tay. Sau đó ngón tay và bàn tay đổi chỗ, tiếp tục vẽ bùa lên lòng bàn tay phải.
Tiểu cô nương sắc mặt càng tái nhợt vẫn nghiêm túc hỏi:
- Sư phụ, có đủ không?
Đạo sĩ cười ha hả nói:
- Tạm thời đủ rồi, bây giơ sư phụ sẽ cho đại yêu chiếm cứ núi này nếm thử tư vị sét đánh!
Cách hai thầy trò khoảng một dặm đường núi, Trần Bình An đột nhiên dừng bước, giơ dao chẻ củi ra hiệu cho ba người phía sau chú ý.
Chỉ thấy nơi xa có một thiếu niên cầm phướn gọi hồn kỳ quái, thân hình cường tráng như một con vượn hoang, từ sâu trong rừng rậm nhảy ra, quay lưng về phía bọn Trần Bình An. Thiếu niên đứng giữa đường núi, gắng sức rung phướn gọi hồn mấy lần, sau đó muốn chạy nhanh theo đường núi hội họp với lão đạo nhân. Kết quả hắn vừa xoay người, lại nhìn thấy trên đường núi có thêm nhóm người Trần Bình An. Thiếu niên mồ hôi đầm đìa hơi gấp gáp, suy nghĩ một chút, liền cắn răng thay đổi chủ ý, lựa chọn đi đường vòng rút lui, tiếp tục chạy thục mạng xuống dưới núi, đồng thời không quên ra hiệu cho bọn Trần Bình An đi mau.
Lý Hòe trợn mắt há mồm:
- Hắn đang làm gì vậy?
Lâm Thủ Nhất nhíu mày nói:
- Chắc là có quỷ quái đang đuổi theo hắn. Ta cảm giác được có khí tức âm tà.
Quả nhiên một bóng dáng mơ hồ mang theo khói đen cuồn cuộn xuất hiện, nhìn thấy nhóm người Trần Bình An thì dừng lại một chút, tỏa ra khí tức âm u nồng nặc, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo thiếu niên chân thọt cầm phướn gọi hồn kia.
Trần Bình An nói với Lâm Thủ Nhất:
- Hỏi âm thần tiền bối xem thế nào.
Một lúc sau Lâm Thủ Nhất trả lời:
- Âm thần tiền bối bảo chúng ta cứ tiếp tục đi tới, không nên ở lại, ngài ấy sẽ tùy cơ ứng biến. Nhưng ngài ấy cũng nói, mình chỉ hộ tống chúng ta đến biên cảnh Đại Ly, nhắc nhở chúng ta mục đích chuyến này là đi xa nhập học, chứ không phải làm đại thiện nhân bắt yêu trừ ma. Ngài ấy hi vọng chúng ta sẽ không chủ động gây chuyện thị phi.
Trần Bình An gật đầu:
- Nói với âm thần tiền bối một tiếng, chúng ta sẽ xem tình hình mà hành động, nếu có thể giúp được thì giúp, không giúp được thì cũng không cưỡng cầu. Còn nữa, Lâm Thủ Nhất, ngươi hãy chuẩn bị ba lá bùa kia, sau đó đi trước dẫn đường, ta sẽ đi sau cùng. Bảo Bình, Lý Hòe hãy nhớ kỹ, nếu thật sự gặp phải yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết thì cũng đừng sợ, càng không nên hoảng loạn, nhất định đừng giống như... bỏ đi, chúng ta lên đường!
Trần Bình An vốn định nói, đừng giống như Chu Lộc trên đất bằng núi Kỳ Đôn, rõ ràng có tu vi võ đạo cảnh giới thứ hai đỉnh cao, nhưng gặp phải yêu vật mãng xà trắng lại không dám ra tay. Có điều nghĩ đến câu nói của A Lương, “kẻ nói thị phi sau lưng người khác nhất định là kẻ thị phi”, Trần Bình An liền nuốt lại vào bụng.
Vẻ mặt Lâm Thủ Nhất vẫn bình tĩnh. Trong xấp bùa chú quý giá của họ Lý ở trấn nhỏ, hôm nay hắn đã có thể miễn cưỡng điều khiển ba lá cấp bậc thấp nhất. Một lá là bùa nước “Bàn Trung Châu”, một lá là bùa lửa “Hỏa Vũ”, còn có một lá “Ngũ Nhạc Phá Chướng” thuộc phạm trù bùa núi.
Nhưng chỗ dựa thật sự của hắn không phải là ba lá bùa không biết uy lực lớn nhỏ này, mà là bản thân, cùng với lôi pháp bí truyền trong bộ “Vân Thượng Lang Lang Thư” kia. Có điều hắn đương nhiên sẽ không vì muốn nghiệm chứng uy lực của lôi pháp này mà tự tìm phiền toái, khiến tất cả mọi người lâm vào hiểm cảnh.
Nhóm người đi nhanh tới trước. Lý Hòe vừa đi vừa giơ tay lên, nghi hoặc nói:
- Trời mưa rồi à? Cũng không báo trước một tiếng.
Mưa dầm liên tục, không lớn nhưng lại khiến cho khí lạnh giữa rừng núi dày đặc hơn rất nhiều.
Trần Bình An từ trong gùi lấy ra bốn chiếc nón rộng vành, đều mua ở trấn Hồng Chúc, dùng để lên đường nhanh trong thời tiết mưa gió này.
Mỗi người đội một chiếc nón lên, bước chân không ngừng. Trần Bình An thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn quanh.
Nơi xa, lão đạo nhân thấy thiếu niên chân thọt chạy như điên về phía mình, cười lớn nói:
- Làm rất tốt! Quỷ quái nho nhỏ, tự tìm đường chết! Chết đi cho bần đạo!
Đạo sĩ chân đạp Bắc Đẩu, lòng bàn tay vẽ bùa đánh ra một chưởng, sau đó mới nhắc nhở thiếu niên chân thọt:
- Nằm xuống!
Thiếu niên nhào tới trước một cái, lăn lộn trên đường núi bùn lầy.
Lòng bàn tay của đạo sĩ hào quang lấp lánh, mỗi nét của bùa chú đều tỏa ra ánh sáng vàng, loáng thoáng vang lên tiếng sấm.
Trong vùng hoang dã mưa gió mịt mù, vệt ánh sáng lấp lánh này rất dễ gây chú ý.
Đoàn khói đen sau người thiếu niên đột nhiên dừng lại, vừa định chạy trốn thì đã bị ánh sáng vàng quét trúng, giống như một tấm lưới lớn màu vàng bao phủ toàn thân, kêu lên xì xì. Bóng đen không ngừng kêu gào, nhanh chóng tan thành mây khói.
Thiếu niên khom lưng chạy đến sau người đạo sĩ, thở hồng hộc, cắm phướn gọi hồn xuống đất. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của tiểu cô nương, hắn liền nhếch miệng lắc đầu, ra hiệu mình không sao.
Một chưởng đánh chết thứ âm tà kia, đạo sĩ vui vẻ cười lớn:
- Âm vật nhỏ bé sinh ra từ xương khô, cũng dám thò đầu ra trước mặt bần đạo?
Một luồng khói xám giống như bị người ta kéo vào phướn gọi hồn kia. Lão đạo nhân lại bay lên không, xoay người tung ra một chưởng:
- Tới tới tới, cứ việc tới, toàn bộ hóa thành công đức vô lượng của bần đạo!
Có một âm vật đang ở phía sau thiếu niên và tiểu cô nương, lại bị lôi pháp từ lòng bàn tay đạo sĩ đánh tan, nhanh chóng hóa thành một luồng khói xám bay vào phướn gọi hồn.
Trên đường núi, thân hình lão đạo nhân liên tục xê dịch, hai tay nhanh chóng hoán đổi tung chưởng, ánh sáng vàng bừng lên, tiếng sấm ầm ầm, thanh thế kinh người.
Lão sảng khoái cười lớn, trong khí trời mưa dầm, ánh chớp chiếu rọi gương mặt già nua, khí thế ép người. Xem ra lão đạo nhân này quả thật có mấy phần bản lĩnh trảm yêu trừ ma, mấy chiêu thuận lợi, hào khí ngất trời:
- Lôi pháp của bần đạo rộng lớn biết bao, há phải những âm vật các ngươi có thể chống lại. Đại yêu lén lút trốn ở sau màn kia, còn muốn để đám lâu la này tới tìm chết sao? Mau bó tay chịu trói, giao ra một nửa của cải, không chừng bần đạo thương xót sẽ tha cho ngươi một mạng!
Ngàn năm tới nay, lôi pháp vẫn luôn chiếm địa vị cao trong vạn pháp của Đạo gia, một khi thi triển thì uy lực rất lớn, thế không thể cản. Nhưng cái gọi là “Ngũ Lôi chính pháp”, Đông Bảo Bình Châu ngoại trừ tông môn Đạo gia hiếm hoi có thể lĩnh hội được tinh túy của nó, còn lại rất nhiều truyền thừa đều không hoàn chỉnh, hoặc là chỉ có hình thức chứ không có thần ý. Như vậy đối với người làm phép sẽ có cắn trả, năm này tháng nọ sinh cơ suy kiệt, trở thành nguyên nhân chết yểu.
Cho nên lão đạo sĩ này mắt mù, chưa chắc đã là bẩm sinh.
Trong rừng cây chung quanh đường núi, những luồng khói đen cuồn cuộn bay nhanh đã từ từ giảm bớt, những tiếng kêu gào, nức nở, gầm thét hội tụ với nhau cũng trở nên yên tĩnh.
Tiểu cô nương nhẹ giọng nói:
- Sư phụ, phía sau có rất nhiều đèn lồng treo lên.
Lão đạo nhân quay đầu “nhìn”, cảm giác được từng chiếc đèn lồng giấy trắng đột nhiên xuất hiện ở phía bắc đường núi, sau đó sáng lên, giống như một con rồng lửa dài đến trăm ngàn trượng chậm rãi đi giữa núi rừng đầm lớn.
Vẻ mặt lão nghiêm túc, chà xát lòng bàn tay, thấy bùa chú dùng máu tươi của nữ đồ đệ làm mực đã tiêu hao gần hết. Lão đưa tay rút kiếm gỗ đào sau lưng ra, giống như lâm đại địch.
Một cô gái mặc áo cưới đỏ tươi khoan thai đi đến, cầm một chiếc ô bằng giấy dầu, rõ ràng môi không cử động, nhưng lại có giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên bên tai ba thầy trò:
- Vị đạo trưởng này cứ tiếp tục vẽ bùa, vẽ đầy cả người cũng không sao, thiếp thân có thể chờ. Sau đó thiếp thân sẽ mời ba vị đến phủ làm khách, tự mình giúp ba vị rửa mặt, rút gân, đục tim.
Nữ quỷ áo đỏ cầm ô giấy dường như cảm thấy hứng thú với tiểu cô nương mặt tròn kia nhất, đưa tay che gương mặt nhỏ trắng như tuyết của mình, giọng nói khàn khàn tiếp tục vang lên:
- Chẳng hạn như rửa mặt là thế này.
Sau phút chốc, tiểu cô nương mặt tròn sợ đến mức vội vàng nhắm mắt lại.
Hóa ra sau khi nữ quỷ áo đỏ kia giơ tay che kín dung nhan, lại nhẹ nhàng kéo xuống một cái, giống như cả lớp da mặt đều bị “rửa” đi, lộ ra một gương mặt khủ.ng bố máu tươi đầm đìa.