Trần Bình An nhìn rất cẩn thận, giống như một vị lão sư đang nghiên cứu học vấn, khiến cho Lục Đài buồn nôn. Lục Đài nghĩ thầm, gia tộc họ Lục cũng ngầm cung phụng một số tông sư võ đạo, lúc bọn họ ở cảnh giới bốn năm, chắc chắn không có định lực như Trần Bình An hiện giờ.
Trần Bình An vừa đi vừa nhìn, cố gắng nhịn đau, cảm thấy rất thú vị. Tận mắt chứng kiến những kinh mạch kia sinh trưởng, rất có lợi cho việc vận chuyển khí tức, đã giúp hắn hiểu ra một số điểm mấu chốt lúc trước nghĩ không thông.
Đến gần trấn Phi Ưng, Trần Bình An đành phải thu tay, tránh bị dân chúng trấn Phi Ưng xem là người trong ma đạo. Pháp bào Kim Lễ trên người có thể ẩn giấu cảnh tượng thê thảm trong tay áo, cũng không ảnh hưởng đến tiến trình xương trắng mọc thịt.
Lúc trước phi kiếm Mạch Mang đã đưa chiếc mũ Ngũ Nhạc kia trở về. Lục Đài quan sát một phen, nói đây là một món pháp bảo có niên đại lâu đời, phẩm chất cực cao. Hình vẽ Ngũ Nhạc trên đó, dù là kỹ xảo hay hình dáng, đều biểu thị chiếc mũ này đến từ Trung Thổ Thần Châu, thậm chí có thể là vật bản mệnh của một thần núi Nhạc nổi tiếng ở Trung Thổ.
Trần Bình An cảm thấy hứng thú với những chuyện này, xem như làm phong phú kiến thức của mình. Còn như Lục Đài có muốn độc chiếm mũ Ngũ Nhạc hay không, hoặc là cố ý hạ thấp giá trị của nó, Trần Bình An lại không để ý, bởi vì hắn cảm thấy Lục Đài không phải người như vậy.
Hai người cũng không đi thẳng tới lầu chính trấn Phi Ưng, trước tiên lặng lẽ trở lại sân luyện võ, thu hồi thanh pháp kiếm Si Tâm mà Đậu Tử Chi đã dùng số tiền lớn mua của Phù Kê tông. Sau khi Si Tâm hấp thu tâm huyết linh khí của một vị tu sĩ cảnh giới Long Môn đỉnh cao, thân kiếm càng sáng ngời như tuyết, đường vân giống như một dòng nước thu xa xăm lưu chuyển, càng linh hoạt sống động, ánh sáng trong vắt.
Ngay cả Lục Đài mắt cao hơn đầu, cũng không nhịn được cầm lấy kiếm quan sát một phen, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Hắn bảo rằng lão ma đầu kia nói chuyện thật thật giả giả, nhưng chuyện liên quan đến cảnh giới chắc là thật. Trước khi cảnh giới bị rơi xuống, đỉnh cao của lão có lẽ đã thật sự chạm đến ngưỡng cửa cảnh giới Nguyên Anh. Ở Trung Thổ Thần Châu, loại tu sĩ Kim Đan cấp bậc này đã xem như không tệ rồi, có thể thẳng eo mà lên núi.
Vì vậy thanh Si Tâm này xem như đã nhận được một cơ duyên rất lớn.
Lục Đài khuyên Trần Bình An đừng bán Si Tâm, sau này gặp phải tu sĩ tà đạo hoặc yêu ma âm vật, có thể một kiếm xuyên tim. Vừa tích góp âm đức cho mình, vừa có thể đề cao phẩm chất của bội kiếm, vẹn cả đôi đường, cớ sao không làm.
Thấy Trần Bình An hơi do dự, Lục Đài lần đầu tiên khiển trách đối phương, nói:
- Người tu đạo không cần quan tâm thiện ác, đó là lời nói xằng bậy. Nhưng đồ vật pháp bảo trên đời nào có phân chia chính tà, dùng tà khí làm chính sự, có gì không ổn?
Lục Đài càng nói càng bực, chỉ muốn vươn ngón tay chỉ vào mũi Trần Bình An mắng chửi:
- Ngươi có thể mở to hai mắt nhìn mình xương trắng mọc thịt, tại sao lại băn khoăn về vấn đề này? Trần Bình An, nếu ngươi vẫn cố chấp như vậy, cầu trường sinh không sửa cũng được. Ta khuyên ngươi nên một lòng một dạ làm võ phu thuần túy là được rồi, đừng hi vọng làm đại kiếm tiên gì nữa. Với tâm tính này của ngươi, cho dù sau này có cầu trường sinh, trở thành luyện khí sĩ, trước khi phá vỡ giới hạn năm cảnh giới cao, tâm ma của ngươi không chừng còn lớn hơn trời.
- Ngươi có biết không, mỗi luyện khí sĩ trên đời bước vào cảnh giới Nguyên Anh, đều có lý tưởng cao xa tranh đấu với trời đất, pháp thuật thần thông và nghị lực bền bỉ đều rất mạnh. Nhưng vì sao bước vào năm cảnh giới cao lại gian khổ như vậy, chính là ở cửa ải nguy hiểm này. Không phải là thiên kiếp như thế nhân lầm tưởng, những thứ đó chỉ là biểu tượng, tử địch thật sự chính là bản tâm của mình.
- Đạo tâm của ngươi cao bao nhiêu, tâm tính vững bao nhiêu, tâm ma pháp tướng của ngươi cũng sẽ cao bấy nhiêu. Thậm chí có thể cao đến trăm trượng ngàn trượng, hơn nữa giống như kim thân thần linh thượng cổ, kiên cố không phá vỡ nổi, ngươi làm sao qua được?
Trần Bình An không phản bác, chỉ vào mũi của Lục Đài, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Lại tới rồi.
Lục Đài dừng nói chuyện, lau máu mũi.
Lần này không liên quan tới đại thế hướng đi của thiên hạ, chỉ liên quan tới đại đạo của một m.ình Trần Bình An, Lục Đài thân là con cháu họ Lục Âm Dương gia, gặp phải thiên đạo phản kích nhỏ hơn lần trước rất nhiều.
Trần Bình An đột nhiên nói:
- Người bên ngoài tới rồi.
Lục Đài liếc nhìn Trần Bình An, thần thức nhạy bén này của đối phương, đã hoàn toàn không thua võ phu cảnh giới thứ sáu, quả thật chỉ là võ phu cảnh giới thứ tư sao? Hắn càng cảm thấy tò mò với người đã truyền thụ quyền pháp cho Trần Bình An.
Một nhóm bốn người cẩn thận bước vào sân luyện võ, chính là lão đạo nhân và đồ đệ Hoàng Thượng, cùng với huynh muội Hoàn Thường, Hoàn Thục.
Sở dĩ bọn họ không đi đến lầu chính, là do chủ ý của ông lão nhếch nhác. Ông ta đứng ở nơi cao trong rừng núi phía bắc, vô tình nhìn thấy bóng dáng Trần Bình An và Lục Đài trở lại trấn Phi Ưng, liền quyết định tới đây hội họp với bọn họ. Trước tiên hỏi thăm tung tích của ma đầu kia, sau đó cùng nhau đi đến lầu chính, như vậy càng ổn thỏa hơn.
Ông lão chắp tay thi lễ theo kiểu Đạo gia, tự giới thiệu mình:
- Bần đạo Mã Phi Phủ, tu hành ở núi Uyên Ương, hân hạnh bái kiến Lục tiên sư, Trần tiên sư.
Lục Đài tùy ý đưa tay ra, cây quạt trúc kia bỗng nhiên xuất hiện, khẽ phe phẩy:
- Ta đến từ Trung Thổ Thần Châu.
Trần Bình An ngẫm nghĩ:
- Ta là người Đại Ly Bảo Bình châu.
Mã Phi Phủ cẩn thận hỏi:
- Hai vị tiên sư có biết tung tích của ma đầu kia không?
Lục Đài khép quạt trúc lại, dùng quạt chỉ vào lão đạo nhân. Đang lúc mọi người không hiểu chuyện gì, trên đầu quạt xếp bỗng xuất hiện một chiếc mũ Ngũ Nhạc. Cổ tay Lục Đài khẽ rung lên, mũ Ngũ Nhạc kia cũng theo đó nhấp nhô. Hắn mỉm cười nói:
- Đã chết rồi, có một ít thu hoạch.
Lão già mũ cao ngồi bồ đoàn từ biển mây hạ xuống, di chuyển núi lớn Ngũ Nhạc trấn áp sân luyện võ. Lúc đó Mã Phi Phủ cũng liếc thấy, có ấn tượng rất sâu sắc với chiếc mũ Ngũ Nhạc kia. Lúc này nhìn thấy chiếc mũ cao cổ xưa đặt phía trên quạt trúc, trong lòng ông ta giống như dời sông lấp biển. Ông ta không dám tin, hai người trẻ tuổi này lại g.iết chết được một kẻ rất có khả năng là địa tiên cảnh giới Kim Đan, nhưng lại rất mong vị công tử anh tuấn kia không nói dối.
Đạo nhân Mã Phi Phủ cư ngụ ở núi Uyên Ương, dù sao cũng là người đã trải qua nhiều mưa gió, mặc dù nửa tin nửa ngờ nhưng ngoài mặt vẫn đội ơn, đầy vẻ sùng kính. Ông ta lại nghiêm túc chắp tay thi lễ:
- Hai vị tiên sư đi ngang qua đây, vô tình gặp được ma đầu hành hung, trượng nghĩa ra tay, cứu mấy trăm tính mạng của trấn Phi Ưng trong nước sôi lửa bỏng, công đức vô lượng. Bần đạo trước tiên thay trấn Phi Ưng cảm ơn đại ân đại đức của hai vị tiên sư!
Hai huynh muội Hoàn Thường, Hoàn Thục lệ nóng doanh tròng, vội vàng chắp tay ôm quyền khom lưng, phân biệt nói với hai vị công tử xứ khác:
- Đại ân không cảm ơn hết được. Nếu hai vị tiên sư không chê tại hạ đầu óc chậm chạp, Hoàn Thường nguyện làm trâu làm ngựa cho hai vị tiên sư, xông pha khói lửa quyết không chối từ!
- Hoàn Thục cảm ơn Lục công tử, cảm ơn Trần tiên sư. Tiểu nữ thật sự không biết phải nói thế nào, mới có thể biểu đạt sự cảm kích trong lòng...
Đạo sĩ trẻ tuổi Hoàng Thượng vẻ mặt phức tạp, đứng ở cuối cùng. Trong lòng hắn có một suy nghĩ thoáng qua, nếu bái hai người này làm sư phụ, con đường tu đạo của mình liệu có suôn sẻ hơn không. Không còn tầm thường như bây giờ, gặp phải yêu ma âm vật, khắp nơi đều là hiểm cảnh sinh tử.
Hoàng Thượng nhìn bóng lưng của sư phụ. Đạo sĩ trẻ tuổi tu đạo gập ghềnh này yên lặng cúi đầu, có phần hổ thẹn, cảm thấy mình vong ân phụ nghĩa, còn không bằng những yêu ma ngoại đạo kia. Có điều ý niệm này đã mọc rễ nảy mầm trong lòng, đuổi cũng không đi, ngược lại càng lúc càng mạnh giống như lửa lớn hừng hực, khiến cho trong lòng hắn nóng lên, vành mắt đỏ bừng.
Đạo nhân cư ngụ trên núi hoài nghi và vui mừng, tâm thần tiều tụy sau đại chiến. Hoàn Thường trải qua đại nạn lần này, muốn thay đổi bản thân, quyết chí tự cường, từ võ đạo chuyển sang tu hành. Hai loại xưng hô của Hoàn Thục rất phong tình, cùng với tâm niệm của đạo sĩ trẻ tuổi. Khóe miệng Lục Đài hơi nhếch lên, đã sớm thu tất cả vào trong mắt.
Nhìn lòng người vốn là bản lĩnh giỏi nhất của con cháu Âm Dương gia.
Trần Bình An không có nhiều cảm xúc lắm, chỉ nhớ mang máng những thần thái và ánh mắt kỳ lạ kia, vẫn chưa hiểu thấu đạo lý trong đó.
Suy cho cùng, những chuyện nhỏ nhặt của nhân sinh cũng không phải là chữ viết trong sách.
Nhóm người đi tới lầu chính trấn Phi Ưng. Mặc dù Lục Đài nói chuyện ở đó đã kết thúc, cũng không có thương vong, nhưng Hoàn Thường và Hoàn Thục vẫn thấp thỏm bất an, chỉ sợ đẩy cửa ra là cảnh tượng máu chảy thành sông. Đến lầu chính, Hoàn Thường phát hiện cửa lớn đóng chặt, liền ra sức gõ cửa.
Chờ rất lâu mới có một ông lão họ Hoàn ra mở cửa. Nhìn thấy hai huynh muội bình yên vô sự, ông ta lại lệ già đầy mặt. Hoàn Thường thấy vậy liền giật mình, cho rằng cha mẹ đã trúng độc thủ của gã đàn ông cầm phất trần kia. Sau khi nghe ông lão giải thích một phen, Hoàn Thường mới biết vị Lục tiên sư kia đã sớm thi triển thần thông, đánh chết tên yêu nhân giả mạo tu sĩ núi Thái Bình kia rồi.
Nhất thời những người còn sống trong đại sảnh đều cảm thấy giống như đã cách một đời.
Hoàn Thường và Hoàn Thục cũng không phát hiện, khi bọn họ hỏi về cha mẹ, ánh mắt của mọi người đều có phần do dự.
Lục Đài cũng lười tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, dẫn theo Trần Bình An đi lên sân thượng.
Trấn chủ Hoàn Dương đã không còn ở trên đài có cái tên kỳ lạ này. Lục Đài ngồi trên lan can, lắc lư hai chân, chậm rãi phe phẩy quạt, tóc mai tung bay. Trần Bình An thì học theo người khác, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống rượu mạnh, ngẩng đầu lên, nhổ ra một ngụm khí đục mang theo mùi rượu.
Bắt đầu chia của, quen cửa quen đường.
- Lúc trước chiến đấu với Mã Vạn Pháp và Đậu Tử Chi, cộng thêm trận tử chiến hôm nay, vận may của hai ta thật không tệ, kiếm được không ít. Nếu là trước kia, một mình ta chưa chắc đã có thu hoạch như vậy. Nên biết ở trong gia tộc, ta có một danh hiệu là “đại tiên nhặt bảo”.
Trần Bình An cười cười, bỗng dưng nhớ tới nữ đạo sĩ Thần Cáo tông được khen là “phúc duyên sâu dày, siêu việt một châu”.
- Thanh pháp kiếm Si Tâm của Đậu Tử Chi thuộc về ngươi, còn mũ Ngũ Nhạc thuộc về ta. Thực ra không thể nói là thuộc về ta, xem như là ta mua của ngươi. Ta sẽ giúp ngươi sửa chữa luyện hóa dây trói yêu kia.
- Lúc trước ngươi có nhắc đến bộ giáp viên bị tổn hại, chính là bộ mua ở nhà Linh Chi núi Đảo Huyền. Không phải ngươi vẫn luôn oán giận, tháo giáp trụ cất trong Mười Lăm rất tốn diện tích sao. Ta có thể miễn phí giúp ngươi sửa chữa như mới, để nó một lần nữa biến thành giáp viên Binh gia. Ngươi đừng quan tâm ta làm thế nào, người trên núi... tự có diệu kế.
Lục Đài tươi cười rạng rỡ:
- Cho nên ngươi có thể phải ở lại trấn Phi Ưng một thời gian, sẽ không quá lâu đâu. Vừa lúc ở đây dưỡng thương cho tốt, sau đó đi tìm đạo quán kia.
Trần Bình An cười gật đầu, gặp phải loại người giàu có như Lục Đài, Trần Bình An hắn sẽ không mềm lòng.
Lục Đài chậm rãi nói:
- Pháp bảo thượng phẩm mũ Ngũ Nhạc, ta sẽ đưa ngươi hai vạn tiền hoa tuyết, đổi thành tiền cốc vũ là hai mươi đồng. Truy sát Mã Vạn Pháp và chém chết tu sĩ cầm phất trần kia, thực ra ta cũng có thu hoạch. Ta tính sơ qua một chút, chắc là phải đưa cho ngươi thêm hai vạn tiền hoa tuyết, vẫn là hai mươi đồng tiền cốc vũ. Chuôi phất trần có khắc hai chữ “Vô Ưu” cũng không tệ, ngươi có thể lấy đi, xem như là một điềm lành.
Trần Bình An giật mình nói:
- Nhiều tiền cốc vũ như vậy à?
Lục Đài vẫn luôn nhìn về phương xa, mỉm cười nói:
- Tiền của thần tiên trên núi mà, ta vẫn có một ít. Địa tiên Nguyên Anh bình thường ở Trung Thổ Thần Châu, cũng không dám so của cải với ta.
Trần Bình An giận đến đánh hắn môt cái:
- Vậy lúc trước ở núi Đảo Huyền, ngươi còn than nghèo với ta cái gì? Lục Đài ngươi được đấy, thật là biết diễn kịch.
Lục Đài hơi chột dạ, hậm hực nói:
- Đó là do ta thấy ngươi không để ý tới sắc đẹp, sợ ngươi thấy tiền sẽ nổi lòng tham.
- Tiền sắc ông nội ngươi!
Trần Bình An lại đánh một cái.
Lục Đài thẹn quá hóa giận:
- Trần Bình An, cẩn thận ta trở mặt đấy!
Trần Bình An cười ha hả, vẫn tiếp tục đánh.
Sóng mắt Lục Đài lưu chuyển, muốn dùng đến át chủ bài. Trần Bình An liền ra hiệu cho “dừng lại”, sau đó uống một hớp rượu:
- Ngươi tiếp tục nói đi.
Bàn tay Lục Đài lật một cái, trong tay xuất hiện một cái túi thêu tinh xảo, sau đó đưa cho Trần Bình An.
Trần Bình An nhíu mày hỏi:
- Gì vậy?
Lục Đài cười nói:
- Đồ chơi nhỏ thôi, tặng cho ngươi. Mở ra xem thử đi, nhất định ngươi sẽ thích. Đây là một túi hạt giống du tiền (quả du), lai lịch khá đặc thù. Sau khi về đến quê nhà, ngươi có thể trồng trên núi phong thủy tốt một chút, nhất định phải hướng về phía mặt trời. Sau dăm ba năm không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ.
Trần Bình An mặc dù đưa tay cầm lấy túi quả du, nhưng vẫn nói:
- Trước tiên phải nói cho rõ, nếu không ta sẽ trả lại ngươi.
Lục Đài giải thích sơ lược một phen. Sau khi Trần Bình An nghe xong liền cười không khép miệng được, vội vàng cất vào, cái gì trả hay không trả xem như chưa từng nói.
Hóa ra túi hạt du này rất thần kỳ, hơn nữa còn hợp khẩu vị của Trần Bình An. Chúng là hạt giống quý giá của một cây du tiên gia viễn cổ Trung Thổ Thần Châu, bởi vì ngoại hình của nó tròn mỏng như tiền, cho nên mới có tên như vậy.
Âm của chúng đọc gần giống “dư tiền”, vì vậy dân gian có quan niệm ăn quả du là có thể “dư tiền”. Quan niệm này bị phần lớn mọi người cho là tin đồn thất thiệt, nhưng thật ra là không biết cáhc sử dụng nó. Chỉ cần tìm được yêu tinh vàng ánh trốn trong quả du, trước tiên ngâm nó trong hũ rượu, sau khi say rượu thì lấy ra ăn, hàng năm sẽ có thể tăng tiền thu nhập ngoài mức quy định.
Vào đầu xuân vì muốn kiếm điềm lành, những nhà giàu có sẽ mở “tiệc quả du”, để cầu năm mới tài lộc dồi dào.
Trần Bình An rất thích loại thu nhập tiền tài có thể tiết kiệm dùng lâu này.
Trong lòng hắn vẫn luôn tin chắc, một phần phú quý đột nhiên chạy đến, cũng sẽ ra đi vội vã, hoặc là phải cần nghị lực rất lớn, vất vả rất nhiều mới có thể cầm được giữ được. Lợi ích của loại quả du này cũng không quá lớn, có thể khiến cho hắn an lòng.
Trần Bình An lấy được thứ tốt, liền bắt đầu khoe mẽ, cười nói:
- Có quý báu quá không?
Lục Đài dùng ngón cái và ngón trỏ không ngừng khép mở quạt trúc, cảm khái nói:
- Trần Bình An, chuyến đi đến đài Thượng Dương là ta đang cầu đạo. Ngươi có biết hai chữ “đại đạo” nặng bao nhiêu không? Có điều ta cảm thấy chúng ta đã là bằng hữu, không bằng bỏ qua đi. Nếu không cho dù Lục Đài ta giàu có, khuynh gia bại sản cũng không lấy ra nổi số tiền này. Thế nào?
Trần Bình An đưa hồ lô nuôi kiếm trong tay tới, gật đầu cười nói:
- Còn thế nào nữa, cứ như vậy đi!
Lục Đài cầm lấy bầu rượu, giơ lên cao, ngẩng đầu uống rượu. Hồ lô nuôi kiếm cách gương mặt mấy tấc, uống một cách rất hào hùng. Hắn lau miệng, trả bầu rượu cho Trần Bình An:
- Nên thêm rượu rồi, lát nữa ta sẽ bảo trấn Phi Ưng rót đầy cho ngươi.
Chuyện tốt như vậy, Trần Bình An đương nhiên sẽ không từ chối.
Lục Đài đột nhiên bất đắc dĩ nói:
- Tại sao ai cũng thích uống rượu nhỉ? Rượu có gì tốt.
Trần Bình An chỉ cười không trả lời, tiếp tục uống rượu. Uống rượu rồi, sẽ dám nghĩ những chuyện không dám nghĩ, dám nói những chuyện không dám nói, dám làm những chuyện không dám làm.
Mười ngày sau đó, Trần Bình An vẫn ở trong ngôi viện nhỏ kia, chỉ là không còn âm vật ma quỷ làm phiền mà thôi.
Thỉnh thoảng hắn sẽ ngồi trên bậc thềm ở cửa viện, nhìn bức tường ở cuối con ngõ, nghĩ đến những đứa trẻ thân thế đáng thương kia, nhớ đến gương mặt tươi cười của bọn chúng vào giây phút cuối cùng trên đời.
Lục Đài thì ở lầu chính, thỉnh thoảng sẽ tới viện này ngồi một lát, nhưng đều không ở lâu, rất nhanh lại trở về bận rộn.
Mười ngày qua đi, Lục Đài cầm tới một bộ giáp viên Binh gia đã sửa chữa như mới. Trần Bình An yêu thích không muốn rời tay, cánh tay của hắn đã khôi phục, chỉ là vẫn không thể dùng sức quá nhiều.
Ngoại trừ bộ giáp viên này, Lục Đài còn mang theo một thanh đao hẹp vỏ dài trắng như tuyết. Hắn nói đây là thù lao của Hoàn gia trấn Phi Ưng, nếu Trần Bình An không nhận thì họ Hoàn sẽ rất bất an.
Lần này Lục Đài tranh thủ thời gian, không gấp gáp rời đi. Hắn ở trong viện nấu cho mình một ấm trà, thuận tiện nói sơ qua về ngọn nguồn của thanh đao hẹp này cho Trần Bình An nghe.
Năm xưa vị địa tiên Nguyên Anh của núi Thái Bình, vì muốn trấn áp phong thủy quá u ám ở đây, đã tặng cho lão tổ tiều phu của trấn Phi Ưng một thanh bội đao tên là Đình Tuyết. Con cháu trấn Phi Ưng đời sau, không ai có tư chất tu đạo, chỉ có thể dùng Đình Tuyết làm vật trang trí, đúng là phung phí của trời.
Trần Bình An biết rõ sự quý giá của thanh đao hẹp này, có lẽ là vật yêu thích của vị lục địa thần tiên núi Thái Bình kia. Lục Đài suy nghĩ một lúc, cũng không làm đồng tử rải tiền, quy thanh đao hẹp này thành hai mươi đồng tiền cốc vũ. Sau đó hắn ném cho Trần Bình An một túi tiền cốc vũ, vừa khéo còn dư hai mươi đồng.
Mười ngày tiếp theo, mỗi ngày Trần Bình An đều đi thế, luyện kiếm và ngủ. Hắn không nhìn bức tường kia nữa, dù sao gặp gỡ ly biệt đều ngắn ngủi, cho dù là chuyện lớn sống chết, cuối cùng vẫn sẽ từ từ lắng lại. Giống như một chén rượu ở quán rượu quê mùa, mùi vị tốt đến mấy, chẳng lẽ có thể khiến người ta say mấy ngày sao?
Trong mười ngày này, Lục Đài chỉ tới một lần, nói là hắn đã thu ba tên đệ tử. Đó là Đào Tà Dương, một thiếu niên tên là Hoàn Ấm, còn có một đạo sĩ trẻ tuổi Hoàng Thượng đã thay đổi sư môn.
Còn như nguyên nhân trong đó, Lục Đài không muốn nhiều lời, chỉ nói sáu chữ “không gần ác, không biết thiện”. Đây không phải lần đầu hắn nói câu này, trước kia Lục Đài từng nhắc đến khi ở trên cá voi Thôn Bảo.
Trước khi rời đi, Lục Đài nói rằng mình có thể sẽ ở lại đây lâu dài, trong thời gian ngắn sẽ không trở về Trung Thổ Thần Châu.
Lần cuối cùng Lục Đài mang dây trói yêu đến, Trần Bình An đã gần như tịnh dưỡng xong.
Ly biệt sắp tới, lại không có thương cảm gì.
Một người lòng ôm mộng tưởng, một người vừa bắt đầu đại đạo, không có lý do gì quá đa sầu đa cảm. Thế là cứ dứt khoát như vậy, một người ở lại trấn Phi Ưng nơi đất khách quê người, một người đeo kiếm đi về hướng bắc.
Lục Đài thậm chí không đưa tiễn, chỉ đứng trên đài Thượng Dương, từ xa nhìn theo Trần Bình An mặc áo bào trắng chậm rãi rời đi.
Trước đó hắn đã xúi Trần Bình An đeo trường kiếm Si Tâm và đao hẹp Đình Tuyết, như vậy rất có khí khái giang hồ. Đáng tiếc Trần Bình An không mắc lừa, nói rằng hắn cũng không phải mở tiệm binh khí.
Lục Đài hơi nuối tiếc, nếu Trần Bình An thật sự làm như vậy, hắn sẽ có thể quang minh chính đại cười Trần Bình An là đồ ngốc.
Trần Bình An đi ra cổng lớn, đi trên đường lớn, không kìm được nhìn lại trấn Phi Ưng một lần. Không phải nhìn Lục Đài kia, mà là nghĩ tới một chuyện, cảm thấy hơi khó hiểu. Cuối cùng hắn lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa.
Trên đường rời khỏi trấn Phi Ưng, Trần Bình An đi sát qua vai một người đàn ông trung niên. Hắn rõ ràng không nhận ra người này, nhưng lại luôn cảm thấy đã gặp ở nơi nào đó.
Người đàn ông chất phác kia cũng phát hiện ánh mắt quan sát của Trần Bình An, liền nhếch miệng cười, tỏ ra ngượng ngùng, hoàn toàn giống như một người đàn ông quê mùa.
Sau khi Trần Bình An cách xa trấn Phi Ưng, người đàn ông chất phác dạo chơi xung quanh khẽ giậm chân một cái, non sông ngàn dặm liền không còn cấm tiệt pháp thuật nữa. Nếu không phải như vậy, lúc trước đại chiến trên biển mây đã gây ra động tĩnh to lớn, Phù Kê tông không thể nào thờ ơ được.
Lục Đài nằm trên lan can, cười híp mắt nhìn khí vận sông núi đảo lộn chuyển dời, huyền cơ trùng trùng. Không hổ là ân sư truyền đạo của hắn, vẫn mạnh hơn một vị sư phụ truyền dạy khác không ít.
Trên một đỉnh núi cách đó trăm dặm, Trần Bình An đang nghỉ ngơi sau khi đi thế. Chẳng biết tại sao lại thấy nhớ mùi vị mứt quả, chuyện này khiến hắn hơi buồn cười. Hắn nghĩ thầm hôm nay đã nhà lớn nghiệp lớn, chờ đến thành trấn tiếp theo, tùy tiện tìm một gánh hàng rong bán mứt quả mua hai xâu, tay trái một xâu, tay phải một xâu.