Một người hai yêu quái ăn uống no say, sau đó bắt đầu tán gẫu.
Trần Bình An hỏi bọn hắn, trong sách viết thần tiên ăn mây uống sương, hấp thu tinh hoa trời trăng, có phải thật sự hữu dụng không.
Cô bé váy hồng gật đầu.
- Có còn hơn không, tác dụng rất nhỏ.
Thằng bé áo xanh vừa khom lưng chơi ném thia lia, vừa lắc đầu nói:
- Những loài thuộc giao long chúng tôi vẫn phải dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước, ̣điều hoà chân núi chiếm lấy đường thủy mới là căn bản đại đạo, những thứ không thực tế kia chẳng có ý nghĩa gì.
Trần Bình An cười hỏi:
- Nếu vẫn có một chút tác dụng, tại sao không lợi dụng thêm? Hai đứa các ngươi đều muốn hóa giao, sau này còn phải cố gắng tìm kiếm một con nước lớn dài hơn vạn dặm, vào nước vào biển, cuối cùng thành tựu thân thể chân long mới xem là đắc đạo. Chẳng phải càng nên chăm chỉ tu hành sao?
Thằng bé áo xanh nhẹ nhàng ném ra một hòn đá cuối cùng, phủi phủi tay cười nói:
- Tu hành à, phải dựa vào thiên phú chứ không phải nỗ lực.
Trần Bình An lại hỏi:
- Nếu đã có thiên phú, chẳng phải càng nên nỗ lực sao?
Thằng bé áo xanh sững sốt một lúc, sau đó giả chết nói:
- Lão gia, tôi đột nhiên cảm thấy nhức đầu, có thể là gặp gió rét rồi, tôi đi ngủ đây.
Trần Bình An cười nói:
- Con rắn nước ngươi...
Thằng bé áo xanh tung người nhảy vào trong nước sông, bóng dáng lập tức biến mất.
Cô bé váy hồng thấp giọng nói:
- Lão gia, hắn vốn lười biếng. Có điều tư chất và xuất thân của hắn đều tốt hơn tôi, thân thể bẩm sinh càng cứng cáp hơn. Cho dù tôi khổ tu thêm hai ba trăm năm cũng không bằng hắn.
Trần Bình An an ủi:
- Vậy thì đừng so sánh với hắn, trước tiên hãy so sánh với chính mình. Cố gắng hôm nay mạnh hơn hôm qua một chút, ngày mai lại mạnh hơn hôm nay một chút.
Ý chí chiến đấu của cô bé váy hồng lập tức sôi sục:
- Lão gia nói đúng.
Cô thành tâm thành ý nói:
- Chẳng trách lão gia mới có cảnh giới thứ hai đã chăm chỉ luyện quyền như vậy, không hề lười biếng, hóa ra là sức yếu nên phải lo trước...
Nói đến đây cô vội vàng che miệng, đúng là nói nhiều sẽ có sơ xuất.
Trần Bình An buồn cười nói:
- Ngươi nói không sai, ta đúng là vụng về, cho nên càng phải cố gắng.
Sau đó hắn bắt đầu đi thế dọc theo bờ sông.
Ngay cả cô bé váy hồng tính tình trầm lặng, nhìn nhiều lần như vậy cũng cảm thấy khô khan nhàm chán.
Mấy ngày sau Trần Bình An chống một cây gậy trúc chậm rãi lên núi, rất nghiêm túc bốc một nhúm đất, cẩn thận bỏ vào túi vải nhỏ đã chuẩn bị trước.
Từng túi đất bỏ vào một chỗ, dần dần trở thành thứ nặng nhất trong cái gùi. Thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng đều hiểu ngầm không hỏi, chỉ cho rằng đây là phương pháp tu hành bí mật gì đó không thể nói với người khác.
Lúc đầu thằng bé áo xanh cảm thấy không cần chân thân của mình mở đường, rất nhàn hạ thoải mái, nhưng đi chậm chạp như vậy, lâu ngày khó tránh khỏi buồn chán. Có điều hắn không dám chỉ đạo hành trình của lão gia nhà mình, đành phải kiếm chuyện để nói:
- Lão gia, lúc trước đi qua quận thành kia, vì sao chúng ta không tiêu tiền phóng khoáng một chút? Trên người lão gia không có nhiều bạc, nhưng tôi có tiền, đừng sợ tiêu xài phung phí. Cho dù bây giờ xài hết bạc trên người, tôi chỉ cần tùy ý tìm một con sông lớn, rất nhanh sẽ có thể vớt được một ít bảo bối, đó đều là tiền cả.
Trần Bình An nói:
- Ta nghe người ta nói, chuyện tu hành là tiêu tốn vàng bạc nhất...
Thằng bé áo xanh lập tức đổi giọng:
- Lão gia, tôi là kẻ nghèo hèn, vừa rồi chỉ khoác lác với ngài mà thôi.
Vì không muốn nghe đạo lý quê mùa góp gió thành bão của Trần Bình An, hắn xem như đã giở hết thủ đoạn.
Thằng bé áo xanh là người không chịu được tịch mịch, thấy Trần Bình An im lặng, hắn lại chủ động khuyên nhủ:
- Lão gia, không phải tôi nói ngài, chúng ta tu hành chính là vì ngàn vàng tiêu hết rồi sẽ có lại. Một lời không hợp chém giết bốn phương, đúng là anh hùng hảo hán, khí khái phi phàm biết bao. Chứ không phải vì bè lũ xu nịnh, hèn nhát yếu đuối, hành động rụt rè...
Trần Bình An không phản bác gì, chỉ chậm rãi đi trên đường núi.
Những người khác biệt, cho dù đi trên cùng một con đường, nhất định sẽ chia tay vào một ngày nào đó, một nơi nào đó.
Đây là một trong số tâm đắc lớn nhất mà Trần Bình An học được trên đường hộ tống bọn Lý Bảo Bình đi xa nhập học.
Tại biên cảnh nước Hoàng Đình và Đại Ly, Trần Bình An gặp phải một vụ thiên tai núi rung đất chuyển. Đứng trên một đỉnh núi nhìn thấy nơi xa bụi đất bốc lên, hắn liền kéo hai đứa trẻ đi tới nơi đó, kết quả nhìn thấy một thảm kịch nhân gian trong thành nhỏ của nước Hoàng Đình này. Vô số tường thành, nhà cửa và miếu thờ sụp đổ, dân chúng gần nửa thành đều mặc đồ trắng, nhà nhà bi thương tuyệt vọng. Liên tục có đạo sĩ già trẻ ra ra vào vào, bước chân vội vã, còn có thiếu niên đạo đồng trách trời thương dân, cũng có lão đạo nhân tiền tài đến tay, vui sướng vì túi tiền rủng rỉnh, đúng là chúng sinh trăm vẻ.
May mà trật tự trong thành cũng không hỗn loạn. Trần Bình An chỉ bắt gặp một đám côn đồ lưu manh, muốn ức hiếp một đôi huynh muội trẻ tuổi cha mẹ vừa chết bởi thiên tai. Hắn lập tức ngăn cản, không để bọn chúng cưỡng ép bắt thiếu nữ đi bán thân. Đám người kia vốn thừa nước đục thả câu, không hề chiếm lý, sau khi bị Trần Bình An dùng quyền cước đánh lui hai người thì hậm hực chạy đi.
Trần Bình An để lại hai mươi lượng bạc cho huynh muội bần hàn rồi rời đi, cuối cùng nghỉ chân ở một ngôi miếu võ thánh không người thăm viếng. Hắn phát hiện ngôi miếu thờ nhỏ gây cho người ta cảm giác mong manh này, lại sừng sững không ngã trong địa chấn, không hề tổn hao gì.
Một pho tượng đất võ thánh sơn màu giống như ngồi tít trên cao, vểnh râu trợn mắt nhìn nhân gian.
Thằng bé áo xanh chỉ liếc nhìn tượng võ thánh đã nhìn thấu huyền cơ:
- Nơi này hương khói không thuần khiết, địa phương lại nhỏ, hương hỏa rõ ràng không đủ. Ăn cơm không no thì sẽ chết đói, người và thần đều như vậy. Cho nên thần linh trấn giữ phương này đã sớm rời đi, dĩ nhiên không thể che chở huyện thành, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì an ổn trong khu vực nhỏ này.
Cô bé váy hồng không có ánh mắt và kinh nghiệm như thằng bé áo xanh, tâm tính càng thuần khiết không tì vết, lại lễ độ cung kính cúi chào pho tượng võ thánh kia. Sau đó nhìn thấy Trần Bình An bắt đầu quét dọn sàn nhà, cô liền giúp lau chùi bụi bặm trên thần đài.
Thằng bé áo xanh không dám chế giễu lão gia nhà mình, đành phải cười nhạo nói với cô bé:
- Con trăn lửa ngươi đọc được mấy quyển sách nát, thân mật với loại thần linh này làm gì? Hơn nữa năm xưa trong trận đại chiến ảnh hưởng đến cả thiên hạ, một lần thay trời đổi đất hoàn toàn, loài thuộc giao long chúng ta chính là phản đồ thật sự. May mà vị thần linh nho nhỏ này không có ở đây, nếu không ngươi vái như vậy nhất định sẽ bị coi là khiêu khích. Không chừng thần linh lão gia sẽ dùng chân thân xuất khiếu, dùng kim thân đi vào nhân gian, sau đó một quyền đánh nát đầu ngươi. “Bình” một tiếng, oa, đến lúc đó ta nhất định sẽ vỗ tay khen hay.
Trần Bình An tò mò hỏi:
- Tại sao giao long các ngươi lại là phản đồ?
Thằng bé áo xanh tự biết lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, ra sức lắc đầu.
Cô bé váy hồng càng dùng tay che miệng, đáng thương nhìn về Trần Bình An, dáng vẻ khả ái giống như muốn nói: “Lão gia ngài đừng hỏi tôi, tôi có biết cũng không dám nói đâu”.
Ráng đỏ đã phủ kín chân trời, Trần Bình An và cô bé váy hồng tiếp tục nổi lửa nấu cơm trong miếu. Thằng bé áo xanh rất buồn chán chờ dọn cơm, đi tới đi lui ở ngưỡng cửa cao cao. Hắn đột nhiên nhảy xuống, bước nhanh tới bậc thềm, đi đến bên cạnh một đôi huynh muội, thấm ướt cổ họng, ra vẻ đắn đo nói:
- Có chuyện tìm lão gia nhà ta à? Nói đi, chuyện gì. Nếu là mơ mộng lão gia sẽ giúp các ngươi nhiều hơn, ta khuyên các ngươi nên trở về đi. Còn nếu...
Thằng bé áo xanh cười gian quan sát thiếu nữ tuổi xuân, thấy cô ăn mặc giản dị giống như lão gia nhà mình, nhan sắc chỉ ở mức trung bình nhưng dáng người rất đẹp, còn ít tuổi đã có phong vị của phụ nữ đầy đặn, đúng là hiếm thấy. Hắn ngưng cười, tiếp tục nghiêm trang nói hưu nói vượn:
- Nếu cảm thấy đại ân cứu mạng khó đền đáp, có người muốn lấy thân báo đáp cho lão gia nhà ta, ta sẽ giúp các ngươi đi bẩm báo...
Sắc mặt thiếu niên lớn tuổi hơn lập tức sầm lại, tức giận muốn xoay người rời đi, lại bị thiếu nữ khẽ kéo tay áo.
Trần Bình An đi ra miếu võ thánh, gõ đầu thằng bé áo xanh một cái, xin lỗi:
- Các ngươi đừng xem là thật, hắn chỉ thích đùa giỡn dọa người thôi.
Thiếu nữ xấu hổ nói:
- Không sao, anh trai và tôi sẽ không xem là thật.
Hóa ra hai huynh muội đến đây là để tặng thức ăn. Trần Bình An cầm lấy, sau đó hai bên đều không giỏi ăn nói nên không biết nói gì. Thiếu niên kia nhanh chóng xoay người trở về, thiếu nữ xa lạ làm một động tác chúc phúc, sau đó mới từ biệt ân nhân giống như bèo nước gặp nhau.
Trần Bình An thở dài, trở về miếu võ thánh, thấy thằng bé áo xanh đang nhảy nhót tung tăng trên ngưỡng cửa, bèn nhẹ giọng nói:
- Ta biết ngươi không có ý xấu, nhưng sau này không nên nói chuyện ngả ngớn với tất cả mọi người. Một vài lời nói vô tâm sẽ tổn thương đến người khác, có một số người sẽ nhớ rất nhiều năm.
Nhìn kỹ thì cặp mắt màu xanh đậm của thằng bé áo xanh lại lộ vẻ gian xảo, tỏ ra không kiên nhẫn. Nhưng hắn che giấu rất tốt, chỉ cúi đầu “à” một tiếng, không nói gì thêm.
Trần Bình An cũng không nói gì nữa, ngồi luyện tập thủ ấn đứng thế trong miếu võ thánh.
Cố Xán ở cuối ngõ Nê Bình, còn nhỏ đã ghi nhớ rất nhiều “kẻ thù”. Khi ở riêng với Trần Bình An, nhắc tới những người đó, Cố Xán luôn nghiến răng nghiến lợi, sát khí bừng bừng. Đứa trẻ chỉ mới tí tuổi như vậy, đã có suy nghĩ lén đào phần mộ tổ tiên nhà người ta.
Trong chuyện này không có đúng sai, rất khó nói rõ. Nhưng theo như cách nói của Văn Thánh lão gia, nếu dựa theo thứ tự, thực ra rất nhiều vướng mắc trong lòng Cố Xán đều tới từ những lời châm chọc nhìn như gộp lại còn chưa đủ một lạng.
Thằng bé áo xanh nhìn cô bé váy hồng bận rộn trong miếu và Trần Bình An đang tập trung tinh thần, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt lời vào bụng. Nhưng giống như vẫn dồn nén khó tiêu, bước chân đi tới đi lui ở ngưỡng cửa nhanh hơn một chút. Cuối cùng hắn thật sự cảm thấy không trút ra thì không thoải mái, hai chân bám ở ngưỡng cửa, thân thể thấp bé đung đưa với biên độ lớn như xích đu, lúc thì ngả vào trong miếu, lúc thì ngửa ra ngoài miếu, nói với Trần Bình An:
- Thiếu niên kia đúng là không biết điều, nói đùa một hai câu cũng không chịu nổi, có chết cũng không oan. Không có bản lĩnh nhưng tính khí lại cao đến tận trời, đáng kiếp cả đời phải chịu khổ.
Trần Bình An vẫn ngồi dưới đất, nhắm mắt luyện tập thủ ấn, không nghe không hỏi, không nói lời nào.
Thằng bé áo xanh im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp, cặp mắt thâm thúy nổi lên hơi nước lạnh giá, nhìn chăm chú vào Trần Bình An, cố gắng nói với giọng đùa giỡn:
- Lão gia, chúng ta ra ngoài xông pha giang hồ, phải giúp thân không giúp lý mới có thể tồn tại được. Huống hồ tôi cũng không làm gì huynh muội bọn họ. Ân tình của lão gia lớn như vậy, là anh em với nhau, nhưng em gái là một người hiểu biết lý lẽ. Còn anh trai sở dĩ lộ ra căm phẫn, một phần là vì tôi trêu chọc em gái của hắn, làm hắn mất mặt, thực ra phần lớn vẫn là do tự ti trong lòng. Bởi vì chính hắn cũng biết mình là một kẻ rác rưởi, cho dù không ở trong loạn thế cũng không thể che chở em gái của hắn. Loại người này nếu tương lai còn ương ngạnh như vậy, không muốn cúi đầu, chỉ sẽ chịu thiệt lớn hơn. Cho nên lão gia, tôi chỉ là muốn tốt cho hai huynh muội bọn họ.
Trần Bình An mở mắt, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu một cái, sau đó chậm rãi nói:
- Ngươi nói không sai, nhưng đúng sai cũng phân trước sau. Ngươi không thể dùng cái đúng phía sau để phủ nhận cái đúng phía trước. Sai cũng như vậy.
Thằng bé áo xanh nắm chặt hai tay trong tay áo, cúi thấp mặt giống như sợ thần thái của mình lộ ra, bị Trần Bình An thông qua “giếng nước” nhìn thấy sóng gió trong hồ nước nội tâm của mình. Con thủy yêu đắc đạo này ở Ngự Giang dưới một người trên vạn người, chỉ cảm thấy lửa giận bừng lên trong lòng, hận không thể một quyền đánh chết “lão gia nhà mình”, lại ăn thịt con trăn lửa kia để tẩm bổ tu hành, trở thành đá kê chân cho đại đạo của mình.
Hắn xoay người nhảy xuống ngưỡng cửa, cười hì hì nói:
- Lão gia, vậy tôi đi xin lỗi.
Tiếng cười truyền vào miếu võ thánh, nhưng vẻ mặt thằng bé áo xanh đang quay lưng về phía miếu thờ lại tràn đầy sát khí hung ác.
Sau khi thằng bé áo xanh đi xa, cô bé váy hồng rụt rè nói:
- Lão gia, hắn thật sự rất tức giận. Nếu là ở Ngự Giang, với tính cách của hắn không chừng đã làm nước tràn hai bờ rồi. Theo như quận huyện địa chí ghi lại, mấy trăm năm qua đã xuất hiện rất nhiều lần “thiên tai” nước lũ lan tràn, thủy thần Ngự Giang chẳng những không áp chế mà còn thêm dầu vào lửa.
Trần Bình An xoa xoa đầu cô:
- Đã không muốn nghe, sau này không nói đạo lý với hắn nữa là được.
Trần Bình An bảo là không nói đạo lý, đó là thật sự không nói những đạo lý nhàm chán này với thằng bé áo xanh nữa. Vốn tưởng rằng một đường kết bạn mà đi, quan hệ đã thân thiết hơn, hắn mới chịu nói một chút. Nếu đối phương đã không thích nghe, vậy hắn tuyệt đối sẽ không tự làm bẽ mặt, trở lại như lúc ban đầu là được. Sau này chỉ cần thằng bé áo xanh không làm những chuyện vượt quá giới hạn, Trần Bình An sẽ mặc kệ đối phương. Giống như chuyện nhỏ hôm nay, nếu là lúc vừa quen biết, Trần Bình An chắc chắn sẽ thờ ơ lạnh nhạt, đâu cần nói những lời thật lòng này. Hắn và Thôi Đông Sơn đi đường xa như vậy đã nói được bao nhiêu?
Cô bé váy hồng hồn nhiên nói:
- Lão gia, vậy ngài có thể nói với tôi, tôi thích nghe những lời này.
Trần Bình An hiểu ngầm cười nói:
- Nếu có chỗ nào không đúng, ngươi nhất định phải bảo với ta.
Tại khoảnh khắc này đầu óc cô bé váy hồng chợt sáng lên, buột miệng nói ra:
- Vừa rồi lão gia nói đến thứ tự, ngẫm lại rất đúng.
Cô lập tức hơi đỏ mặt, vội vàng thanh minh:
- Lão gia, không phải tôi học theo hắn nịnh hót đâu!
Trần Bình An nhìn độ lửa, thấy cơm đã sắp chín. Cô bé váy hồng bực bội nói:
- Lão gia, chúng ta không chừa cho hắn, để hắn đói bụng. Lão gia một lòng muốn tốt cho hắn, hắn lại còn tức giận. Nếu không phải chân thân bị nhốt trong nghiên mực kia, hôm nay hắn sẽ thật sự ra tay với lão gia, vừa rồi tôi cũng sợ chết khiếp.
Trần Bình An lắc đầu cười nói:
- Chuyện này không được, vẫn phải chừa cơm.
Cô bé váy hồng cười rạng rỡ nói:
- Tôi nghe theo lão gia.
Trần Bình An xoa xoa chiếc đầu nhỏ của cô.
Thằng bé áo xanh đương nhiên sẽ không đi xin lỗi con kiến trong mắt hắn, không tát cho hai huynh muội kia một cái thành bánh thịt đã là độ lượng lắm rồi. Hai tay hắn đặt sau người, rời xa miếu võ thánh, mũi chân nhún một cái nhảy lên nóc nhà, bóng dáng thấp bé hóa thành một luồng khói xanh nhạt bay lướt ra ngoài thành. Cuối cùng nhanh chóng bay lên cao, xông vào mây xanh, vẽ ra một vòng cung lớn trên bầu trời, đáp xuống một ngọn núi sâu.
Hắn khôi phục chân thân rắn nước nện xuống mặt đất, chấn động lớn đến mức ngay cả huyện thành cũng cảm nhận được rung động rõ ràng. Rắn nước vặn vẹo thân hình to lớn, nơi đi qua cây cối sụp đổ, đá núi quay cuồng. Sau đó bơi ngược dòng theo một khe suối, bọt nước tung tóe, cuối cùng đi tới một sườn núi trắng xám rất nổi bật, thân thể vòng quanh sườn núi trèo lên. Khi đầu lên tới đỉnh núi, cái đuôi vẫn còn ở dưới chân núi. Cây cối trên sườn núi vốn không nhiều đều bị khuấy nát, cuồn cuộn lăn xuống.
Thân thể rắn nước hung ác kiêu ngạo không ngừng tăng thêm sức lực, cuối cùng cả sườn núi đều bị ép vỡ. Lúc này hắn mới khôi phục hình người trong bụi bặm che trời phủ đất, lập tức xuống núi, nhanh như sét đánh.
Thằng bé áo xanh cũng không biết hành vi của hắn đều rơi vào trong mắt hai người.
Tại một ngọn núi cách đó trăm dặm, có một ông lão áo nho đứng yên đón gió, tay cầm một nghiên mực có giao long già ngủ say, tiếng thở dường như mệt mỏi. Chính là lão thị lang của nước Hoàng Đình, hoặc có thể là loài thuộc giao long còn sót lại của nước Thục thượng cổ.
Lão giao long nhận được chữ vàng trong lòng bàn tay do Văn Thánh ban cho, lại đạt thành một minh ước bí mật với Thôi Đông Sơn. Sau khi đưa Thôi Đông Sơn tới Đại Tùy, lão trở về nước Hoàng Đình, dùng đại thần thông đào đất ba thước, vào nước ngàn trượng, lặng lẽ bắt giữ tất cả nghiệt chủng giao long nhốt trong nghiên mực. Ngoại trừ thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng do Thôi Đông Sơn tự tay bắt giữ, hôm nay đã có hơn mười con vật nhỏ bơi lội trong nghiên mực.
Lúc này bên cạnh lão giao long có một bà lão lưng còng, chân thân là một con rắn ban đỏ trưởng thành trong rừng núi. Sau khi nhận được một cơ duyên, lại vất vả tu hành năm trăm năm mới có thành tựu như hôm nay, vừa bước vào cảnh giới thứ bảy. Lần này bị lão giao long tìm được chỗ ẩn thân, trực tiếp đục ra núi lớn sâu trăm trượng, bắt được chân thân, mới buộc phải sống nhờ sống gởi. Nhưng thần phục lão giao long tiếng tăm lừng lẫy, bà lão chỉ cảm thấy không được tiêu dao tự tại, chứ không cảm thấy uất ức bất lực.
Lão giao long hờ hững hỏi:
- Cảm thấy thế nào?
Bà lão kính cẩn đáp:
- Khải bẩm lão tổ, tâm tính của con rắn nước này vẫn xấu xa, nhưng tố chất huyết mạch của hắn thì ngay cả tôi cũng thấy hâm mộ.
Lão giao long gật đầu nói:
- Xuất thân cũng được, chỉ tiếc tư chất ngu dốt, tâm tính không vững, không thể trọng dụng, uổng phí một phần cơ duyên lột xác.
Bà lão ngạc nhiên, không hiểu vì sao lão giao long lại nói như vậy.
Mặc dù hai người đang đứng trong mây, nhưng trước đó lão giao long đã dùng pháp thuật vốc nước quan sát trời đất, nhìn thấy rõ ràng chuyện xảy ra trong miếu võ thánh hoang phế ở huyện thành. Nếu thằng bé áo xanh dám ra tay với Trần Bình An, cho dù chỉ là khiêu khích, trong nháy mắt sẽ chết bất đắc kỳ tử, lão giao long tuyệt đối sẽ không mềm yếu.
Trên thực tế lão giao long bẩm sinh cảm thấy chán ghét thằng bé áo xanh, không liên quan gì đến tính tình, chỉ thuần túy là do xung đột huyết mạch. Trong đông đảo hậu duệ nghiệt chủng của giao long trên thế gian, loài của thằng bé áo xanh thường được trời ưu ái, tu hành nhanh chóng, nhưng lại bị giao long chân chính bài xích nhất. Giống như trong thế tộc bậc trung xuất hiện một đứa con riêng, lại kiếm được thân phận cử nhân không cao không thấp, không có tiền đồ lớn mà lại rất chướng mắt.
Bà lão đạo hạnh thấp, ánh mắt hẹp, không nhìn ra bất kỳ đạo lý gì.
Còn như tính tình nóng nảy của con rắn nước kia, bà ta càng không cảm thấy có sai lầm gì lớn. Sở dĩ sống lưng của bà ta bị còng, là do lần đầu mở khiếu sức lực còn yếu, bị thợ bắt rắn ở rừng núi tóm được, trong quá trình vật lộn bị người nọ đánh tổn thương nguyên khí căn bản, vì vậy cho dù hóa thành hình người thì lưng vẫn bị còng. Sau đó bà ta tìm được hậu duệ của thợ bắt rắn kia, tiến hành một cuộc trả thù máu tanh đến trễ hơn hai trăm năm. Chỉ trong một đêm, một gia đình bậc trung ở quận thành đã chết bất đắc kỳ tử, phụ nữ, trẻ con và người già đều không thể thoát khỏi kiếp nạn, hoàn toàn đoạn tuyệt hương hỏa.
Sau đó bà ta cảm thấy còn chưa hả giận, chỉ hận thợ bắt rắn kia không phải là người tu hành, nếu không nhất định sẽ cho hắn thưởng thức tư vị sống không bằng chết. Vì vậy trong mắt bà ta, con rắn nước đối diện với thiếu niên nhu nhược cổ hủ kia, từ đầu đến cuối vẫn có thể nhẫn nhịn trong lòng không nói ra, cho đến khi đi vào núi non hoang vu mới bắt đầu phóng thích sát ý hung ác, đã xem như công phu tu tâm dưỡng tính không tầm thường rồi.
Lão giao long lắc đầu:
- Ngươi kém con rắn nước nhỏ kia về tố chất bẩm sinh, lại kém con trăn nhỏ kia về ngộ tính và tuệ tâm, kém quá xa.
Bà lão hoảng hốt biến sắc, chỉ sợ lão giao long không vui sẽ đánh chết mình. Dù sao đoạn đường này làm bạn, bà ta đã nhìn thấy những đồng loại thiếu hiểu biết không muốn bị ràng buộc, tất cả đều bị lão giao long ra tay đánh chết. Sau khi chết tinh nguyên hồn phách không chỗ nào ẩn trốn, toàn bộ bị dung nhập vào trong nghiên mực cổ, biến thành một lớp “mực nhạt” mỏng manh mà thôi.
Lão giao long cảm khái nói:
- Trên đại đạo người người giành lên trước, một bước chậm thì mọi bước đều chậm. Có lẽ người khác vẫn luôn ngủ gà ngủ gật, ăn bơ làm biếng, cảnh giới vẫn một ngày đi ngàn dặm. Còn ngươi ngày đêm khổ tu, kết quả vẫn chỉ là một phế vật. Tu hành chính là bất đắc dĩ như vậy.
Bà lão vội vàng mất bò mới lo làm chuồng:
- Lão tổ, thiếu niên kia lợi hại như vậy sao?
Lão giao long bật cười nói:
- Không phải bản thân thiếu niên lợi hại, mà là người dẫn đường cho hắn quá tài giỏi. Nếu thiếu niên chỉ có một mình, bất kể hắn cố gắng chăm chỉ thế nào, cảnh giới võ đạo vẫn sẽ không quá cao, nhiều nhất chỉ là cảnh giới thứ sáu thứ bảy mà thôi.
Qua sông hóa giao, vào biển thành rồng, đó là hai lần rèn luyện lớn mà loài thuộc giao long mong ước. Quá trình này dĩ nhiên rất gập ghềnh gian khổ, không nói đến máu thịt đầm đìa, còn phải chịu đựng hành hạ thay da đổi thịt. Trước đó lột xác gia tăng cảnh giới là “lột xác nhỏ”, số lần rất nhiều, hai lần sau chót mới được gọi là “lột xác lớn”.
Lão giao long ngự gió bay đi, từng bước đi ra đỉnh núi. Bà lão thì phải hiện ra chân thân mới có thể theo sau.
Lão giao long cười nói:
- Không phải ta nói con đường của thiếu niên chắc chắn là đúng, đó có thể là một con đường lớn lên trời, cũng có thể là một con đường cụt không có tiền đồ. Nhưng cho dù đó là một con đường cụt, cũng đủ để con rắn nước nhỏ kia hóa giao. Chỉ tiếc hắn thân ở trong phúc mà không biết phúc, tự cắt đứt con đường phía trước. Không thể trách ông trời không cho cơm ăn, mà là cho rồi nhưng mình lại không có bản lĩnh bưng được chén cơm mà thôi.
Rắn ban đỏ miệng phun tiếng người:
- Lão tổ tông tu vi thâm thúy, đã sớm nhìn khắp núi sông biến sắc, thế sự xoay vần, ánh mắt dĩ nhiên sâu xa. Chúng tôi chỉ cần làm theo phân phó của lão tổ tông là đã hài lòng thỏa dạ rồi, đối với chúng tôi thì đây là một phúc duyên rất lớn.
Lão giao long cười mà không nói.
Thực ra còn có rất nhiều thiên cơ, lão giao long không tiết lộ với con rắn ban đỏ, thậm chí còn cố ý nói một vài lời trái với thân phận.
Thiên phú võ đạo của thiếu niên kia quả thật không xem là nổi bật xuất chúng, nhưng chắc chắn không phải “tầm thường” như lão nói. Lúc trước ở phủ đệ nhà mình, lần đầu tiên nhìn thấy đám học sinh đi xa kia, lão đã dùng thần thông quan sát. Trần Bình An là người cuối cùng lọt vào pháp nhãn của lão, nhưng càng nhìn thì lão càng phát hiện, mọi người đều quay xung quanh Trần Bình An, không chỉ có lời nói và hành vi, mà còn có một loại khí thế huyền diệu khó giải thích.
Trong đêm mưa lần đó, có thiếu niên áo trắng phong thái kiệt xuất, có tiểu cô nương mặc áo bông đỏ vác hòm sách nhỏ, có thiếu niên lạnh nhạt đã bước lên đường tu hành, có thiếu nữ thon thả tố chất ưu việt, có thiếu niên cao lớn tu vi bí ẩn hơn nữa trên người ẩn giấu long khí, cùng với một đứa trẻ khỏe mạnh kháu khỉnh. Rõ ràng sau chót mới là thiếu niên giày cỏ tay cầm dao chẻ củi, đi trước dẫn đường, thoạt nhìn là người không nổi bật nhất. Thế nhưng lão giao long tập trung nhìn nhiều lần, lại nhìn ra khác biệt rất lớn.
Giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, lại giống như những ngọn núi triều bái Ngũ Nhạc.
Thiếu niên kia xung trận đi đầu, giống như đang nói: “Các ngươi cứ yên tâm theo sau là được.”
Bởi vì vai của ta đã gánh cả trời lớn đất lớn.
- --------
Khi thằng bé áo xanh trở về miếu võ thánh, lại khôi phục dáng vẻ cười đùa cợt nhả. Trần Bình An vẫn đối xử với hắn như bình thường.
Đầu tiên thằng bé áo xanh còn lo lắng Trần Bình An sẽ nuốt lời, bỏ qua hai hai viên đá mật rắn đã đáp ứng cho mình. Sau khi thăm dò mấy lần, nhận được câu trả lời hài lòng, hắn mới giống như trút được gánh nặng. Trong quá trình chung sống sau đó, Trần Bình An không có biểu hiện gì khác thường, lúc rèn luyện võ đạo thì bảo hắn xuất quyền, lúc lên đường thì bảo hắn hiện ra chân thân. Thấy hắn khóc lóc lăn lộn và gây rối vô cớ, Trần Bình An cũng chỉ đành chịu, không hề tỏ ra chán ghét. Nhưng thằng bé áo xanh luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó, rốt cuộc là gì thì hắn lại không nói ra được.
Theo khoảng cách với quê nhà lão gia càng ngày càng gần, thằng bé áo xanh nhìn thấy cô bé váy hồng càng ngày càng vui vẻ, chuyện này lại khiến hắn không vui.
Thế là sau khi trèo đèo lội suối chính thức tiến vào lãnh thổ Đại Ly, hắn lại sử dụng một đòn sát thủ áp đáy hòm.
Trong hoàng hôn, trên một đường núi hiểm trở đã bỏ hoang vô số năm, ba người nổi lửa nghỉ chân trong một hang núi khá rộng rãi. Thằng bé áo xanh cẩn thận từ trong vật một tấc lấy ra một cái chén sứ lớn, bên trong có non nửa chén nước, linh khí tràn ngập, không giống với nước mưa bình thường trên thế gian.
Cô bé váy hồng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, trong thoáng chốc đã nhìn ra đầu mối, nhưng lại ngại không dám tới gần xem. May mà thằng bé áo xanh đã nhảy nhót tung tăng, hai tay bưng chén đi đến bên cạnh Trần Bình An, ngồi xuống nói một cách thần bí:
- Lão gia, cho ngài xem một thứ đồ tốt, cũng sắp rồi, còn dư lại mười lăm phút.
Hắn quay đầu nhếch miệng cười với cô bé váy hồng, vươn một tay ra:
- Hiện giờ ta còn năm chén nước như thế này, đến từ năm phủ đệ tiên gia khác nhau, trong đó có nước lấy từ đầm Cổn Lôi của núi Chính Dương. Có biết đã tốn của đại gia bao nhiêu tiền không? Bán cả con ngốc ngươi cũng không đủ đâu. Lúc nhiều nhất thì ta có đến bảy chén lớn. Đương nhiên ngươi là trăn lửa, đồ vật tương tự hẳn là một khúc củi đặc biệt, hay là một nén nhang mới đúng, nhưng chắc chắn ngươi chẳng có thứ nào đúng không?
Trần Bình An nhìn thằng bé áo xanh vênh váo tự đắc và cô bé váy hồng tự thẹn kém người, hỏi:
- Thông qua chén nước này có thể nhìn thấy thứ gì?
Thằng bé áo xanh chỉ nhếch miệng cười, cố ý úp mở.
Cô bé váy hồng nhỏ giọng giải thích:
- Lão gia, ở lầu sách tôi từng đọc được một số bút ký của người xưa. Tu hành trên núi cần tiêu hao quá nhiều tiền tài, cho nên rất nhiều tông môn tiên gia đã nghĩ ra cách kiếm tiền, đó là công khai một số hình ảnh thú vị với bên ngoài. Chẳng hạn như những cảnh tượng đặc sắc trong môn phái chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, còn có sinh hoạt thường ngày của những thiên tài tu đạo nổi tiếng, hoặc là phong thái lúc bay lượn của những trưởng bối tu hành. Người ngoài không cần đến ngọn núi của những môn phái kia, vẫn có thể ở ngoài ngàn vạn dặm nhìn thấy tất cả, tiết kiệm công sức, ừm, nhưng không hề tiết kiệm tiền.
Cô bé váy hồng ngoài miệng nói, thực ra vẫn luôn lén nhìn chén nước kia, trong mắt đầy vẻ hâm mộ, bẻ ngón tay nhẹ giọng nói:
- Lão gia, chuyện này thật sự rất thần kỳ. Những tiên gia kia trước hết sẽ lấy ra một số thứ có liên kết với khí vận núi sông, chẳng hạn như đục một miếng đá nhỏ trên bức tường phù điêu, chặt một khúc cây trong sơn môn, hoặc là lấy nước đầm sâu của núi Chính Dương chứa trong chén trắng này. Trước khi công khai hình ảnh với bên ngoài, sẽ xuất hiện một hàng chữ viết nhắc nhở người mua. Còn như có bằng lòng tiêu hao linh khí của đồ vật để quan sát từ xa hay không, người mua cứ tự quyết định là được. Nếu như bằng lòng, chỉ cần rót một chút linh khí là có thể thông qua pháp thuật thần thông của tông môn đối phương, khiến người mua nhìn thấy rất nhiều hình ảnh mà chữ viết đã biểu thị, rất thú vị.
Cô bé váy hồng càng nói càng mất mát:
- Năm xưa khi tôi đọc được trong bút ký, đã từng khẩn cầu họ Tào Chi Lan giúp tôi dùng số tiền lớn tìm kiếm một mảnh gỗ như vậy. Nhưng sau khi tôi dựa theo ước định cho bọn họ một chút lợi ích trước thời hạn, họ Tào vẫn luôn làm qua loa tắc trách, kiếm đủ cớ để trì hoãn. Cuối cùng tôi cũng ngại mở miệng, đành xem như không có chuyện này.
Thằng bé áo xanh đắc ý nói:
- Đó là do ngươi bản lĩnh kém cỏi. Nếu đổi lại là ta, họ Tào Chi Lan nào dám nhận tiền mà không làm việc.
Sắc mặt cô bé váy hồng ảm đạm. Trần Bình An vỗ vỗ búi tóc nhỏ như nha hoàn của cô, dịu dàng an ủi:
- Chịu thiệt là phúc, chịu thiệt xong rồi, phải tin tưởng sau này sẽ không bị thiệt thòi nữa.
Cô bé váy hồng ngẩng đầu lên, gật đầu cười.
Thằng bé áo xanh tỏ ra xem thường: “Hai tên ngốc một lớn một nhỏ.”
Một lúc sau hắn vui mừng nói:
- Vở kịch hay tới rồi.
Trong chén nước nổi lên sóng gợn. Thằng bé áo xanh búng tay một cái, nước từ trong chén chậm rãi bay lên, giống như nước suối phun trào, cuối cùng biến thành một màn nước lớn như tranh cuộn núi sông.
Đầu tiên trên tranh cuộn màn nước xuất hiện một đỉnh núi cao vút tận mây, bốn phía có nhiều ngọn núi vây quanh, sau đó là một cô gái áo trắng ngự kiếm bay đến. Bên hông cô gái cột một chiếc hồ lô cổ xưa, điều khiển phi kiếm nhanh chóng bay lên đỉnh núi. Lúc đầu bóng dáng nhỏ bé trong màn nước chỉ lớn chừng hạt gạo, dần dần biến thành lớn chừng bàn tay, dung mạo lạnh lùng, khí chất xuất trần.
Cách đỉnh núi một khoảng ngắn, kiếm khí ngưng tụ như thực chất, như mây không phải mây, như sương không phải sương, thần bí kỳ lạ, tuyệt diệu không thể tả. Cô gái không còn ngự kiếm bay lên cao, mà đứng yên trên phi kiếm, bắt đầu nhìn kiếm ý hùng hồn ẩn chứa trong kiếm khí phía xa. Cho dù cách ngàn vạn dặm, cách tranh cuộn màn nước này, những cảm xúc lâu dài ẩn chứa trong kiếm ý trên đỉnh núi vẫn ập vào mặt, có năm tháng cổ xưa, có tinh thần hừng hực như một vầng mặt trời mới mọc ở biển rộng phía đông, hoặc là dày đặc tụ tập như một cơn mưa lớn.
Thằng bé áo xanh không nhìn những ý chí kiếm đạo ngổn ngang kia, chỉ chảy nước miếng nhìn cô gái ngự kiếm, cười gian nói:
- Vị Tô Giá tiên tử núi Chính Dương này là thần tượng của đại gia tôi. Ngài nhìn xem, tư thái này, khí chất này. Thủy thần huynh đệ kia của tôi rất th.ô tục, mặc dù cũng ngưỡng mộ Tô Giá tiên tử, nhưng vẫn thích tiên tử hình dáng đẫy đà hơn một chút. Người ở địa vị cao ánh mắt thiển cận, thánh hiền nói chuyện đúng là gãi đúng chỗ ngứa.
Ngón tay của hắn di động, khẽ xoay chuyển phương hướng của hình ảnh, biến thành bóng lưng Tô Giá. Sau đó nhẹ nhàng chụp một cái, bóng lưng của Tô Giá bỗng nhiên khuếch đại ra. Thằng bé áo xanh cười ngây ngô, đưa tay lau miệng, chỉ muốn dán cả khuôn mặt vào lưng Tô Giá. Nếu không có người ngoài ở đây có lẽ hắn đã sớm làm như vậy rồi.
Hắn mặt mày hớn hở nói:
- Nhưng thần tượng số một của tôi vẫn là đạo cô Hạ Tiểu Lương, đó là tiên tử trong tiên tử, thần tiên trong thần tiên. Nếu cô ấy cho tôi sờ bàn tay nhỏ một chút, dù có tổn thọ trăm năm cũng vui lòng, tuyệt đối không gạt người. Ai có thể giúp tôi tiến cử, để tôi nói với Hạ Tiểu Lương một câu, tôi làm con trai cháu trai cho hắn cũng được...
Trần Bình An nhìn những ý chí kiếm đạo hóa thành mây mù, bất kể dụng tâm quan sát thế nào, chỉ cảm thấy cảnh sắc tráng lệ, không nhìn ra được đầu mối thật sự. Hắn nhanh chóng thay đổi tâm tư, hi vọng từ trong màn nước tìm được một bóng dáng... đó là con vượn Bàn Sơn đã hành hung ở trấn nhỏ quê nhà. Chỉ tiếc trong tranh cuộn chỉ có một mình Tô Giá. Nếu như không nhớ sai, cái gã tên là Lưu Bá Kiều ở vườn Phong Lôi kia vẫn luôn thầm yêu Tô Giá này thì phải.
Thời gian một nén nhang trôi qua, màn nước nhạt đi, trở nên mơ hồ ngưng tụ rơi xuống, cuối cùng biến thành nước trong chén nhỏ, chỉ là mực nước rõ ràng đã hạ thấp một chút.
Thằng bé áo xanh cất chén trắng, xoa tay dạo bước, cười ha hả nói:
- Lần này thưởng thức, bởi vì có cảnh tượng kiếm khí trên đỉnh núi Chính Dương nên hao tốn rất nhiều, nhưng chắc chắn không bị thiệt. Lúc trước nhiều lần từ xa quan sát các loại phong cảnh của núi Chính Dương, chỉ nhìn lướt qua Tô Giá tiên tử. Lần này... chậc chậc, không ngờ Tô Giá tiên tử còn là một người sinh đẻ tốt, trước đó không nhìn ra được...
Trần Bình An im lặng đứng dậy, đi ra đường núi hiểm trở bên ngoài hang. Từng trận gió núi gào thét thổi qua, khiến cho áo quần của hắn bay dạt sang một bên. Nhưng hôm nay hắn đã có tu vi cảnh giới thứ hai vững chắc, cộng thêm nhiều lần trèo đèo lội suối, bỏ đất vào túi, khiến lúc này thân hình của hắn bất động như núi, loáng thoáng giống như đã hòa thành một thể với vách núi dựng đứng sau người.
Trần Bình An đột nhiên vui mừng nói:
- Tuyết rơi rồi!
Hắn đưa tay ra, chờ hoa tuyết rơi xuống lòng bàn tay, đột nhiên quay đầu sang, vui sướng báo tin với thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng:
- Các ngươi mau đến xem, tuyết rơi rồi!
Một trận tuyết lớn như lông ngỗng không hẹn mà đến.
Một năm hai mươi bốn tiết đến rồi đi. Trên đường ba người trở về quê hương, lúc tiểu tuyết chỉ có mưa gió, nhưng hôm nay lúc đại tuyết (1) lại vừa khéo có tuyết rơi.
Trần Bình An tiếp tục đưa tay đón hoa tuyết, ngẩng đầu lên, vui vẻ lẩm bẩm:
- Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi.
Cô bé váy hồng chưa từng thấy lão gia vui vẻ như vậy, cũng vui sướng nhảy nhót chạy tới.
Thằng bé áo xanh thì chưa từng thấy kẻ nào ngây thơ như vậy, đứng tại chỗ lầm bầm, cảm thấy đời người đúng là nhàm chán.
Bên cạnh một con sông lớn ở nước Hoàng Đình bắt nguồn từ lãnh thổ Đại Ly, Trần Bình An bất ngờ câu được một con cá trắm đen lớn, đưa cho cô bé váy hồng nấu một nồi canh cá ngon lành.
Một người hai yêu quái ăn uống no say, sau đó bắt đầu tán gẫu.
Trần Bình An hỏi bọn hắn, trong sách viết thần tiên ăn mây uống sương, hấp thu tinh hoa trời trăng, có phải thật sự hữu dụng không.
Cô bé váy hồng gật đầu.
- Có còn hơn không, tác dụng rất nhỏ.
Thằng bé áo xanh vừa khom lưng chơi ném thia lia, vừa lắc đầu nói:
- Những loài thuộc giao long chúng tôi vẫn phải dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước, ̣điều hoà chân núi chiếm lấy đường thủy mới là căn bản đại đạo, những thứ không thực tế kia chẳng có ý nghĩa gì.
Trần Bình An cười hỏi:
- Nếu vẫn có một chút tác dụng, tại sao không lợi dụng thêm? Hai đứa các ngươi đều muốn hóa giao, sau này còn phải cố gắng tìm kiếm một con nước lớn dài hơn vạn dặm, vào nước vào biển, cuối cùng thành tựu thân thể chân long mới xem là đắc đạo. Chẳng phải càng nên chăm chỉ tu hành sao?
Thằng bé áo xanh nhẹ nhàng ném ra một hòn đá cuối cùng, phủi phủi tay cười nói:
- Tu hành à, phải dựa vào thiên phú chứ không phải nỗ lực.
Trần Bình An lại hỏi:
- Nếu đã có thiên phú, chẳng phải càng nên nỗ lực sao?
Thằng bé áo xanh sững sốt một lúc, sau đó giả chết nói:
- Lão gia, tôi đột nhiên cảm thấy nhức đầu, có thể là gặp gió rét rồi, tôi đi ngủ đây.
Trần Bình An cười nói:
- Con rắn nước ngươi...
Thằng bé áo xanh tung người nhảy vào trong nước sông, bóng dáng lập tức biến mất.
Cô bé váy hồng thấp giọng nói:
- Lão gia, hắn vốn lười biếng. Có điều tư chất và xuất thân của hắn đều tốt hơn tôi, thân thể bẩm sinh càng cứng cáp hơn. Cho dù tôi khổ tu thêm hai ba trăm năm cũng không bằng hắn.
Trần Bình An an ủi:
- Vậy thì đừng so sánh với hắn, trước tiên hãy so sánh với chính mình. Cố gắng hôm nay mạnh hơn hôm qua một chút, ngày mai lại mạnh hơn hôm nay một chút.
Ý chí chiến đấu của cô bé váy hồng lập tức sôi sục:
- Lão gia nói đúng.
Cô thành tâm thành ý nói:
- Chẳng trách lão gia mới có cảnh giới thứ hai đã chăm chỉ luyện quyền như vậy, không hề lười biếng, hóa ra là sức yếu nên phải lo trước...
Nói đến đây cô vội vàng che miệng, đúng là nói nhiều sẽ có sơ xuất.
Trần Bình An buồn cười nói:
- Ngươi nói không sai, ta đúng là vụng về, cho nên càng phải cố gắng.
Sau đó hắn bắt đầu đi thế dọc theo bờ sông.
Ngay cả cô bé váy hồng tính tình trầm lặng, nhìn nhiều lần như vậy cũng cảm thấy khô khan nhàm chán.
Mấy ngày sau Trần Bình An chống một cây gậy trúc chậm rãi lên núi, rất nghiêm túc bốc một nhúm đất, cẩn thận bỏ vào túi vải nhỏ đã chuẩn bị trước.
Từng túi đất bỏ vào một chỗ, dần dần trở thành thứ nặng nhất trong cái gùi. Thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng đều hiểu ngầm không hỏi, chỉ cho rằng đây là phương pháp tu hành bí mật gì đó không thể nói với người khác.
Lúc đầu thằng bé áo xanh cảm thấy không cần chân thân của mình mở đường, rất nhàn hạ thoải mái, nhưng đi chậm chạp như vậy, lâu ngày khó tránh khỏi buồn chán. Có điều hắn không dám chỉ đạo hành trình của lão gia nhà mình, đành phải kiếm chuyện để nói:
- Lão gia, lúc trước đi qua quận thành kia, vì sao chúng ta không tiêu tiền phóng khoáng một chút? Trên người lão gia không có nhiều bạc, nhưng tôi có tiền, đừng sợ tiêu xài phung phí. Cho dù bây giờ xài hết bạc trên người, tôi chỉ cần tùy ý tìm một con sông lớn, rất nhanh sẽ có thể vớt được một ít bảo bối, đó đều là tiền cả.
Trần Bình An nói:
- Ta nghe người ta nói, chuyện tu hành là tiêu tốn vàng bạc nhất...
Thằng bé áo xanh lập tức đổi giọng:
- Lão gia, tôi là kẻ nghèo hèn, vừa rồi chỉ khoác lác với ngài mà thôi.
Vì không muốn nghe đạo lý quê mùa góp gió thành bão của Trần Bình An, hắn xem như đã giở hết thủ đoạn.
Thằng bé áo xanh là người không chịu được tịch mịch, thấy Trần Bình An im lặng, hắn lại chủ động khuyên nhủ:
- Lão gia, không phải tôi nói ngài, chúng ta tu hành chính là vì ngàn vàng tiêu hết rồi sẽ có lại. Một lời không hợp chém giết bốn phương, đúng là anh hùng hảo hán, khí khái phi phàm biết bao. Chứ không phải vì bè lũ xu nịnh, hèn nhát yếu đuối, hành động rụt rè...
Trần Bình An không phản bác gì, chỉ chậm rãi đi trên đường núi.
Những người khác biệt, cho dù đi trên cùng một con đường, nhất định sẽ chia tay vào một ngày nào đó, một nơi nào đó.
Đây là một trong số tâm đắc lớn nhất mà Trần Bình An học được trên đường hộ tống bọn Lý Bảo Bình đi xa nhập học.
Tại biên cảnh nước Hoàng Đình và Đại Ly, Trần Bình An gặp phải một vụ thiên tai núi rung đất chuyển. Đứng trên một đỉnh núi nhìn thấy nơi xa bụi đất bốc lên, hắn liền kéo hai đứa trẻ đi tới nơi đó, kết quả nhìn thấy một thảm kịch nhân gian trong thành nhỏ của nước Hoàng Đình này. Vô số tường thành, nhà cửa và miếu thờ sụp đổ, dân chúng gần nửa thành đều mặc đồ trắng, nhà nhà bi thương tuyệt vọng. Liên tục có đạo sĩ già trẻ ra ra vào vào, bước chân vội vã, còn có thiếu niên đạo đồng trách trời thương dân, cũng có lão đạo nhân tiền tài đến tay, vui sướng vì túi tiền rủng rỉnh, đúng là chúng sinh trăm vẻ.
May mà trật tự trong thành cũng không hỗn loạn. Trần Bình An chỉ bắt gặp một đám côn đồ lưu manh, muốn ức hiếp một đôi huynh muội trẻ tuổi cha mẹ vừa chết bởi thiên tai. Hắn lập tức ngăn cản, không để bọn chúng cưỡng ép bắt thiếu nữ đi bán thân. Đám người kia vốn thừa nước đục thả câu, không hề chiếm lý, sau khi bị Trần Bình An dùng quyền cước đánh lui hai người thì hậm hực chạy đi.
Trần Bình An để lại hai mươi lượng bạc cho huynh muội bần hàn rồi rời đi, cuối cùng nghỉ chân ở một ngôi miếu võ thánh không người thăm viếng. Hắn phát hiện ngôi miếu thờ nhỏ gây cho người ta cảm giác mong manh này, lại sừng sững không ngã trong địa chấn, không hề tổn hao gì.
Một pho tượng đất võ thánh sơn màu giống như ngồi tít trên cao, vểnh râu trợn mắt nhìn nhân gian.
Thằng bé áo xanh chỉ liếc nhìn tượng võ thánh đã nhìn thấu huyền cơ:
- Nơi này hương khói không thuần khiết, địa phương lại nhỏ, hương hỏa rõ ràng không đủ. Ăn cơm không no thì sẽ chết đói, người và thần đều như vậy. Cho nên thần linh trấn giữ phương này đã sớm rời đi, dĩ nhiên không thể che chở huyện thành, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì an ổn trong khu vực nhỏ này.
Cô bé váy hồng không có ánh mắt và kinh nghiệm như thằng bé áo xanh, tâm tính càng thuần khiết không tì vết, lại lễ độ cung kính cúi chào pho tượng võ thánh kia. Sau đó nhìn thấy Trần Bình An bắt đầu quét dọn sàn nhà, cô liền giúp lau chùi bụi bặm trên thần đài.
Thằng bé áo xanh không dám chế giễu lão gia nhà mình, đành phải cười nhạo nói với cô bé:
- Con trăn lửa ngươi đọc được mấy quyển sách nát, thân mật với loại thần linh này làm gì? Hơn nữa năm xưa trong trận đại chiến ảnh hưởng đến cả thiên hạ, một lần thay trời đổi đất hoàn toàn, loài thuộc giao long chúng ta chính là phản đồ thật sự. May mà vị thần linh nho nhỏ này không có ở đây, nếu không ngươi vái như vậy nhất định sẽ bị coi là khiêu khích. Không chừng thần linh lão gia sẽ dùng chân thân xuất khiếu, dùng kim thân đi vào nhân gian, sau đó một quyền đánh nát đầu ngươi. “Bình” một tiếng, oa, đến lúc đó ta nhất định sẽ vỗ tay khen hay.
Trần Bình An tò mò hỏi:
- Tại sao giao long các ngươi lại là phản đồ?
Thằng bé áo xanh tự biết lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, ra sức lắc đầu.
Cô bé váy hồng càng dùng tay che miệng, đáng thương nhìn về Trần Bình An, dáng vẻ khả ái giống như muốn nói: “Lão gia ngài đừng hỏi tôi, tôi có biết cũng không dám nói đâu”.
Ráng đỏ đã phủ kín chân trời, Trần Bình An và cô bé váy hồng tiếp tục nổi lửa nấu cơm trong miếu. Thằng bé áo xanh rất buồn chán chờ dọn cơm, đi tới đi lui ở ngưỡng cửa cao cao. Hắn đột nhiên nhảy xuống, bước nhanh tới bậc thềm, đi đến bên cạnh một đôi huynh muội, thấm ướt cổ họng, ra vẻ đắn đo nói:
- Có chuyện tìm lão gia nhà ta à? Nói đi, chuyện gì. Nếu là mơ mộng lão gia sẽ giúp các ngươi nhiều hơn, ta khuyên các ngươi nên trở về đi. Còn nếu...
Thằng bé áo xanh cười gian quan sát thiếu nữ tuổi xuân, thấy cô ăn mặc giản dị giống như lão gia nhà mình, nhan sắc chỉ ở mức trung bình nhưng dáng người rất đẹp, còn ít tuổi đã có phong vị của phụ nữ đầy đặn, đúng là hiếm thấy. Hắn ngưng cười, tiếp tục nghiêm trang nói hưu nói vượn:
- Nếu cảm thấy đại ân cứu mạng khó đền đáp, có người muốn lấy thân báo đáp cho lão gia nhà ta, ta sẽ giúp các ngươi đi bẩm báo...
Sắc mặt thiếu niên lớn tuổi hơn lập tức sầm lại, tức giận muốn xoay người rời đi, lại bị thiếu nữ khẽ kéo tay áo.
Trần Bình An đi ra miếu võ thánh, gõ đầu thằng bé áo xanh một cái, xin lỗi:
- Các ngươi đừng xem là thật, hắn chỉ thích đùa giỡn dọa người thôi.
Thiếu nữ xấu hổ nói:
- Không sao, anh trai và tôi sẽ không xem là thật.
Hóa ra hai huynh muội đến đây là để tặng thức ăn. Trần Bình An cầm lấy, sau đó hai bên đều không giỏi ăn nói nên không biết nói gì. Thiếu niên kia nhanh chóng xoay người trở về, thiếu nữ xa lạ làm một động tác chúc phúc, sau đó mới từ biệt ân nhân giống như bèo nước gặp nhau.
Trần Bình An thở dài, trở về miếu võ thánh, thấy thằng bé áo xanh đang nhảy nhót tung tăng trên ngưỡng cửa, bèn nhẹ giọng nói:
- Ta biết ngươi không có ý xấu, nhưng sau này không nên nói chuyện ngả ngớn với tất cả mọi người. Một vài lời nói vô tâm sẽ tổn thương đến người khác, có một số người sẽ nhớ rất nhiều năm.
Nhìn kỹ thì cặp mắt màu xanh đậm của thằng bé áo xanh lại lộ vẻ gian xảo, tỏ ra không kiên nhẫn. Nhưng hắn che giấu rất tốt, chỉ cúi đầu “à” một tiếng, không nói gì thêm.
Trần Bình An cũng không nói gì nữa, ngồi luyện tập thủ ấn đứng thế trong miếu võ thánh.
Cố Xán ở cuối ngõ Nê Bình, còn nhỏ đã ghi nhớ rất nhiều “kẻ thù”. Khi ở riêng với Trần Bình An, nhắc tới những người đó, Cố Xán luôn nghiến răng nghiến lợi, sát khí bừng bừng. Đứa trẻ chỉ mới tí tuổi như vậy, đã có suy nghĩ lén đào phần mộ tổ tiên nhà người ta.
Trong chuyện này không có đúng sai, rất khó nói rõ. Nhưng theo như cách nói của Văn Thánh lão gia, nếu dựa theo thứ tự, thực ra rất nhiều vướng mắc trong lòng Cố Xán đều tới từ những lời châm chọc nhìn như gộp lại còn chưa đủ một lạng.
Thằng bé áo xanh nhìn cô bé váy hồng bận rộn trong miếu và Trần Bình An đang tập trung tinh thần, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt lời vào bụng. Nhưng giống như vẫn dồn nén khó tiêu, bước chân đi tới đi lui ở ngưỡng cửa nhanh hơn một chút. Cuối cùng hắn thật sự cảm thấy không trút ra thì không thoải mái, hai chân bám ở ngưỡng cửa, thân thể thấp bé đung đưa với biên độ lớn như xích đu, lúc thì ngả vào trong miếu, lúc thì ngửa ra ngoài miếu, nói với Trần Bình An:
- Thiếu niên kia đúng là không biết điều, nói đùa một hai câu cũng không chịu nổi, có chết cũng không oan. Không có bản lĩnh nhưng tính khí lại cao đến tận trời, đáng kiếp cả đời phải chịu khổ.
Trần Bình An vẫn ngồi dưới đất, nhắm mắt luyện tập thủ ấn, không nghe không hỏi, không nói lời nào.
Thằng bé áo xanh im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp, cặp mắt thâm thúy nổi lên hơi nước lạnh giá, nhìn chăm chú vào Trần Bình An, cố gắng nói với giọng đùa giỡn:
- Lão gia, chúng ta ra ngoài xông pha giang hồ, phải giúp thân không giúp lý mới có thể tồn tại được. Huống hồ tôi cũng không làm gì huynh muội bọn họ. Ân tình của lão gia lớn như vậy, là anh em với nhau, nhưng em gái là một người hiểu biết lý lẽ. Còn anh trai sở dĩ lộ ra căm phẫn, một phần là vì tôi trêu chọc em gái của hắn, làm hắn mất mặt, thực ra phần lớn vẫn là do tự ti trong lòng. Bởi vì chính hắn cũng biết mình là một kẻ rác rưởi, cho dù không ở trong loạn thế cũng không thể che chở em gái của hắn. Loại người này nếu tương lai còn ương ngạnh như vậy, không muốn cúi đầu, chỉ sẽ chịu thiệt lớn hơn. Cho nên lão gia, tôi chỉ là muốn tốt cho hai huynh muội bọn họ.
Trần Bình An mở mắt, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu một cái, sau đó chậm rãi nói:
- Ngươi nói không sai, nhưng đúng sai cũng phân trước sau. Ngươi không thể dùng cái đúng phía sau để phủ nhận cái đúng phía trước. Sai cũng như vậy.
Thằng bé áo xanh nắm chặt hai tay trong tay áo, cúi thấp mặt giống như sợ thần thái của mình lộ ra, bị Trần Bình An thông qua “giếng nước” nhìn thấy sóng gió trong hồ nước nội tâm của mình. Con thủy yêu đắc đạo này ở Ngự Giang dưới một người trên vạn người, chỉ cảm thấy lửa giận bừng lên trong lòng, hận không thể một quyền đánh chết “lão gia nhà mình”, lại ăn thịt con trăn lửa kia để tẩm bổ tu hành, trở thành đá kê chân cho đại đạo của mình.
Hắn xoay người nhảy xuống ngưỡng cửa, cười hì hì nói:
- Lão gia, vậy tôi đi xin lỗi.
Tiếng cười truyền vào miếu võ thánh, nhưng vẻ mặt thằng bé áo xanh đang quay lưng về phía miếu thờ lại tràn đầy sát khí hung ác.
Sau khi thằng bé áo xanh đi xa, cô bé váy hồng rụt rè nói:
- Lão gia, hắn thật sự rất tức giận. Nếu là ở Ngự Giang, với tính cách của hắn không chừng đã làm nước tràn hai bờ rồi. Theo như quận huyện địa chí ghi lại, mấy trăm năm qua đã xuất hiện rất nhiều lần “thiên tai” nước lũ lan tràn, thủy thần Ngự Giang chẳng những không áp chế mà còn thêm dầu vào lửa.
Trần Bình An xoa xoa đầu cô:
- Đã không muốn nghe, sau này không nói đạo lý với hắn nữa là được.
Trần Bình An bảo là không nói đạo lý, đó là thật sự không nói những đạo lý nhàm chán này với thằng bé áo xanh nữa. Vốn tưởng rằng một đường kết bạn mà đi, quan hệ đã thân thiết hơn, hắn mới chịu nói một chút. Nếu đối phương đã không thích nghe, vậy hắn tuyệt đối sẽ không tự làm bẽ mặt, trở lại như lúc ban đầu là được. Sau này chỉ cần thằng bé áo xanh không làm những chuyện vượt quá giới hạn, Trần Bình An sẽ mặc kệ đối phương. Giống như chuyện nhỏ hôm nay, nếu là lúc vừa quen biết, Trần Bình An chắc chắn sẽ thờ ơ lạnh nhạt, đâu cần nói những lời thật lòng này. Hắn và Thôi Đông Sơn đi đường xa như vậy đã nói được bao nhiêu?
Cô bé váy hồng hồn nhiên nói:
- Lão gia, vậy ngài có thể nói với tôi, tôi thích nghe những lời này.
Trần Bình An hiểu ngầm cười nói:
- Nếu có chỗ nào không đúng, ngươi nhất định phải bảo với ta.
Tại khoảnh khắc này đầu óc cô bé váy hồng chợt sáng lên, buột miệng nói ra:
- Vừa rồi lão gia nói đến thứ tự, ngẫm lại rất đúng.
Cô lập tức hơi đỏ mặt, vội vàng thanh minh:
- Lão gia, không phải tôi học theo hắn nịnh hót đâu!
Trần Bình An nhìn độ lửa, thấy cơm đã sắp chín. Cô bé váy hồng bực bội nói:
- Lão gia, chúng ta không chừa cho hắn, để hắn đói bụng. Lão gia một lòng muốn tốt cho hắn, hắn lại còn tức giận. Nếu không phải chân thân bị nhốt trong nghiên mực kia, hôm nay hắn sẽ thật sự ra tay với lão gia, vừa rồi tôi cũng sợ chết khiếp.
Trần Bình An lắc đầu cười nói:
- Chuyện này không được, vẫn phải chừa cơm.
Cô bé váy hồng cười rạng rỡ nói:
- Tôi nghe theo lão gia.
Trần Bình An xoa xoa chiếc đầu nhỏ của cô.
Thằng bé áo xanh đương nhiên sẽ không đi xin lỗi con kiến trong mắt hắn, không tát cho hai huynh muội kia một cái thành bánh thịt đã là độ lượng lắm rồi. Hai tay hắn đặt sau người, rời xa miếu võ thánh, mũi chân nhún một cái nhảy lên nóc nhà, bóng dáng thấp bé hóa thành một luồng khói xanh nhạt bay lướt ra ngoài thành. Cuối cùng nhanh chóng bay lên cao, xông vào mây xanh, vẽ ra một vòng cung lớn trên bầu trời, đáp xuống một ngọn núi sâu.
Hắn khôi phục chân thân rắn nước nện xuống mặt đất, chấn động lớn đến mức ngay cả huyện thành cũng cảm nhận được rung động rõ ràng. Rắn nước vặn vẹo thân hình to lớn, nơi đi qua cây cối sụp đổ, đá núi quay cuồng. Sau đó bơi ngược dòng theo một khe suối, bọt nước tung tóe, cuối cùng đi tới một sườn núi trắng xám rất nổi bật, thân thể vòng quanh sườn núi trèo lên. Khi đầu lên tới đỉnh núi, cái đuôi vẫn còn ở dưới chân núi. Cây cối trên sườn núi vốn không nhiều đều bị khuấy nát, cuồn cuộn lăn xuống.
Thân thể rắn nước hung ác kiêu ngạo không ngừng tăng thêm sức lực, cuối cùng cả sườn núi đều bị ép vỡ. Lúc này hắn mới khôi phục hình người trong bụi bặm che trời phủ đất, lập tức xuống núi, nhanh như sét đánh.
Thằng bé áo xanh cũng không biết hành vi của hắn đều rơi vào trong mắt hai người.
Tại một ngọn núi cách đó trăm dặm, có một ông lão áo nho đứng yên đón gió, tay cầm một nghiên mực có giao long già ngủ say, tiếng thở dường như mệt mỏi. Chính là lão thị lang của nước Hoàng Đình, hoặc có thể là loài thuộc giao long còn sót lại của nước Thục thượng cổ.
Lão giao long nhận được chữ vàng trong lòng bàn tay do Văn Thánh ban cho, lại đạt thành một minh ước bí mật với Thôi Đông Sơn. Sau khi đưa Thôi Đông Sơn tới Đại Tùy, lão trở về nước Hoàng Đình, dùng đại thần thông đào đất ba thước, vào nước ngàn trượng, lặng lẽ bắt giữ tất cả nghiệt chủng giao long nhốt trong nghiên mực. Ngoại trừ thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng do Thôi Đông Sơn tự tay bắt giữ, hôm nay đã có hơn mười con vật nhỏ bơi lội trong nghiên mực.
Lúc này bên cạnh lão giao long có một bà lão lưng còng, chân thân là một con rắn ban đỏ trưởng thành trong rừng núi. Sau khi nhận được một cơ duyên, lại vất vả tu hành năm trăm năm mới có thành tựu như hôm nay, vừa bước vào cảnh giới thứ bảy. Lần này bị lão giao long tìm được chỗ ẩn thân, trực tiếp đục ra núi lớn sâu trăm trượng, bắt được chân thân, mới buộc phải sống nhờ sống gởi. Nhưng thần phục lão giao long tiếng tăm lừng lẫy, bà lão chỉ cảm thấy không được tiêu dao tự tại, chứ không cảm thấy uất ức bất lực.
Lão giao long hờ hững hỏi:
- Cảm thấy thế nào?
Bà lão kính cẩn đáp:
- Khải bẩm lão tổ, tâm tính của con rắn nước này vẫn xấu xa, nhưng tố chất huyết mạch của hắn thì ngay cả tôi cũng thấy hâm mộ.
Lão giao long gật đầu nói:
- Xuất thân cũng được, chỉ tiếc tư chất ngu dốt, tâm tính không vững, không thể trọng dụng, uổng phí một phần cơ duyên lột xác.
Bà lão ngạc nhiên, không hiểu vì sao lão giao long lại nói như vậy.
Mặc dù hai người đang đứng trong mây, nhưng trước đó lão giao long đã dùng pháp thuật vốc nước quan sát trời đất, nhìn thấy rõ ràng chuyện xảy ra trong miếu võ thánh hoang phế ở huyện thành. Nếu thằng bé áo xanh dám ra tay với Trần Bình An, cho dù chỉ là khiêu khích, trong nháy mắt sẽ chết bất đắc kỳ tử, lão giao long tuyệt đối sẽ không mềm yếu.
Trên thực tế lão giao long bẩm sinh cảm thấy chán ghét thằng bé áo xanh, không liên quan gì đến tính tình, chỉ thuần túy là do xung đột huyết mạch. Trong đông đảo hậu duệ nghiệt chủng của giao long trên thế gian, loài của thằng bé áo xanh thường được trời ưu ái, tu hành nhanh chóng, nhưng lại bị giao long chân chính bài xích nhất. Giống như trong thế tộc bậc trung xuất hiện một đứa con riêng, lại kiếm được thân phận cử nhân không cao không thấp, không có tiền đồ lớn mà lại rất chướng mắt.
Bà lão đạo hạnh thấp, ánh mắt hẹp, không nhìn ra bất kỳ đạo lý gì.
Còn như tính tình nóng nảy của con rắn nước kia, bà ta càng không cảm thấy có sai lầm gì lớn. Sở dĩ sống lưng của bà ta bị còng, là do lần đầu mở khiếu sức lực còn yếu, bị thợ bắt rắn ở rừng núi tóm được, trong quá trình vật lộn bị người nọ đánh tổn thương nguyên khí căn bản, vì vậy cho dù hóa thành hình người thì lưng vẫn bị còng. Sau đó bà ta tìm được hậu duệ của thợ bắt rắn kia, tiến hành một cuộc trả thù máu tanh đến trễ hơn hai trăm năm. Chỉ trong một đêm, một gia đình bậc trung ở quận thành đã chết bất đắc kỳ tử, phụ nữ, trẻ con và người già đều không thể thoát khỏi kiếp nạn, hoàn toàn đoạn tuyệt hương hỏa.
Sau đó bà ta cảm thấy còn chưa hả giận, chỉ hận thợ bắt rắn kia không phải là người tu hành, nếu không nhất định sẽ cho hắn thưởng thức tư vị sống không bằng chết. Vì vậy trong mắt bà ta, con rắn nước đối diện với thiếu niên nhu nhược cổ hủ kia, từ đầu đến cuối vẫn có thể nhẫn nhịn trong lòng không nói ra, cho đến khi đi vào núi non hoang vu mới bắt đầu phóng thích sát ý hung ác, đã xem như công phu tu tâm dưỡng tính không tầm thường rồi.
Lão giao long lắc đầu:
- Ngươi kém con rắn nước nhỏ kia về tố chất bẩm sinh, lại kém con trăn nhỏ kia về ngộ tính và tuệ tâm, kém quá xa.
Bà lão hoảng hốt biến sắc, chỉ sợ lão giao long không vui sẽ đánh chết mình. Dù sao đoạn đường này làm bạn, bà ta đã nhìn thấy những đồng loại thiếu hiểu biết không muốn bị ràng buộc, tất cả đều bị lão giao long ra tay đánh chết. Sau khi chết tinh nguyên hồn phách không chỗ nào ẩn trốn, toàn bộ bị dung nhập vào trong nghiên mực cổ, biến thành một lớp “mực nhạt” mỏng manh mà thôi.
Lão giao long cảm khái nói:
- Trên đại đạo người người giành lên trước, một bước chậm thì mọi bước đều chậm. Có lẽ người khác vẫn luôn ngủ gà ngủ gật, ăn bơ làm biếng, cảnh giới vẫn một ngày đi ngàn dặm. Còn ngươi ngày đêm khổ tu, kết quả vẫn chỉ là một phế vật. Tu hành chính là bất đắc dĩ như vậy.
Bà lão vội vàng mất bò mới lo làm chuồng:
- Lão tổ, thiếu niên kia lợi hại như vậy sao?
Lão giao long bật cười nói:
- Không phải bản thân thiếu niên lợi hại, mà là người dẫn đường cho hắn quá tài giỏi. Nếu thiếu niên chỉ có một mình, bất kể hắn cố gắng chăm chỉ thế nào, cảnh giới võ đạo vẫn sẽ không quá cao, nhiều nhất chỉ là cảnh giới thứ sáu thứ bảy mà thôi.
Qua sông hóa giao, vào biển thành rồng, đó là hai lần rèn luyện lớn mà loài thuộc giao long mong ước. Quá trình này dĩ nhiên rất gập ghềnh gian khổ, không nói đến máu thịt đầm đìa, còn phải chịu đựng hành hạ thay da đổi thịt. Trước đó lột xác gia tăng cảnh giới là “lột xác nhỏ”, số lần rất nhiều, hai lần sau chót mới được gọi là “lột xác lớn”.
Lão giao long ngự gió bay đi, từng bước đi ra đỉnh núi. Bà lão thì phải hiện ra chân thân mới có thể theo sau.
Lão giao long cười nói:
- Không phải ta nói con đường của thiếu niên chắc chắn là đúng, đó có thể là một con đường lớn lên trời, cũng có thể là một con đường cụt không có tiền đồ. Nhưng cho dù đó là một con đường cụt, cũng đủ để con rắn nước nhỏ kia hóa giao. Chỉ tiếc hắn thân ở trong phúc mà không biết phúc, tự cắt đứt con đường phía trước. Không thể trách ông trời không cho cơm ăn, mà là cho rồi nhưng mình lại không có bản lĩnh bưng được chén cơm mà thôi.
Rắn ban đỏ miệng phun tiếng người:
- Lão tổ tông tu vi thâm thúy, đã sớm nhìn khắp núi sông biến sắc, thế sự xoay vần, ánh mắt dĩ nhiên sâu xa. Chúng tôi chỉ cần làm theo phân phó của lão tổ tông là đã hài lòng thỏa dạ rồi, đối với chúng tôi thì đây là một phúc duyên rất lớn.
Lão giao long cười mà không nói.
Thực ra còn có rất nhiều thiên cơ, lão giao long không tiết lộ với con rắn ban đỏ, thậm chí còn cố ý nói một vài lời trái với thân phận.
Thiên phú võ đạo của thiếu niên kia quả thật không xem là nổi bật xuất chúng, nhưng chắc chắn không phải “tầm thường” như lão nói. Lúc trước ở phủ đệ nhà mình, lần đầu tiên nhìn thấy đám học sinh đi xa kia, lão đã dùng thần thông quan sát. Trần Bình An là người cuối cùng lọt vào pháp nhãn của lão, nhưng càng nhìn thì lão càng phát hiện, mọi người đều quay xung quanh Trần Bình An, không chỉ có lời nói và hành vi, mà còn có một loại khí thế huyền diệu khó giải thích.
Trong đêm mưa lần đó, có thiếu niên áo trắng phong thái kiệt xuất, có tiểu cô nương mặc áo bông đỏ vác hòm sách nhỏ, có thiếu niên lạnh nhạt đã bước lên đường tu hành, có thiếu nữ thon thả tố chất ưu việt, có thiếu niên cao lớn tu vi bí ẩn hơn nữa trên người ẩn giấu long khí, cùng với một đứa trẻ khỏe mạnh kháu khỉnh. Rõ ràng sau chót mới là thiếu niên giày cỏ tay cầm dao chẻ củi, đi trước dẫn đường, thoạt nhìn là người không nổi bật nhất. Thế nhưng lão giao long tập trung nhìn nhiều lần, lại nhìn ra khác biệt rất lớn.
Giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, lại giống như những ngọn núi triều bái Ngũ Nhạc.
Thiếu niên kia xung trận đi đầu, giống như đang nói: “Các ngươi cứ yên tâm theo sau là được.”
Bởi vì vai của ta đã gánh cả trời lớn đất lớn.
- --------
Khi thằng bé áo xanh trở về miếu võ thánh, lại khôi phục dáng vẻ cười đùa cợt nhả. Trần Bình An vẫn đối xử với hắn như bình thường.
Đầu tiên thằng bé áo xanh còn lo lắng Trần Bình An sẽ nuốt lời, bỏ qua hai hai viên đá mật rắn đã đáp ứng cho mình. Sau khi thăm dò mấy lần, nhận được câu trả lời hài lòng, hắn mới giống như trút được gánh nặng. Trong quá trình chung sống sau đó, Trần Bình An không có biểu hiện gì khác thường, lúc rèn luyện võ đạo thì bảo hắn xuất quyền, lúc lên đường thì bảo hắn hiện ra chân thân. Thấy hắn khóc lóc lăn lộn và gây rối vô cớ, Trần Bình An cũng chỉ đành chịu, không hề tỏ ra chán ghét. Nhưng thằng bé áo xanh luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó, rốt cuộc là gì thì hắn lại không nói ra được.
Theo khoảng cách với quê nhà lão gia càng ngày càng gần, thằng bé áo xanh nhìn thấy cô bé váy hồng càng ngày càng vui vẻ, chuyện này lại khiến hắn không vui.
Thế là sau khi trèo đèo lội suối chính thức tiến vào lãnh thổ Đại Ly, hắn lại sử dụng một đòn sát thủ áp đáy hòm.
Trong hoàng hôn, trên một đường núi hiểm trở đã bỏ hoang vô số năm, ba người nổi lửa nghỉ chân trong một hang núi khá rộng rãi. Thằng bé áo xanh cẩn thận từ trong vật một tấc lấy ra một cái chén sứ lớn, bên trong có non nửa chén nước, linh khí tràn ngập, không giống với nước mưa bình thường trên thế gian.
Cô bé váy hồng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, trong thoáng chốc đã nhìn ra đầu mối, nhưng lại ngại không dám tới gần xem. May mà thằng bé áo xanh đã nhảy nhót tung tăng, hai tay bưng chén đi đến bên cạnh Trần Bình An, ngồi xuống nói một cách thần bí:
- Lão gia, cho ngài xem một thứ đồ tốt, cũng sắp rồi, còn dư lại mười lăm phút.
Hắn quay đầu nhếch miệng cười với cô bé váy hồng, vươn một tay ra:
- Hiện giờ ta còn năm chén nước như thế này, đến từ năm phủ đệ tiên gia khác nhau, trong đó có nước lấy từ đầm Cổn Lôi của núi Chính Dương. Có biết đã tốn của đại gia bao nhiêu tiền không? Bán cả con ngốc ngươi cũng không đủ đâu. Lúc nhiều nhất thì ta có đến bảy chén lớn. Đương nhiên ngươi là trăn lửa, đồ vật tương tự hẳn là một khúc củi đặc biệt, hay là một nén nhang mới đúng, nhưng chắc chắn ngươi chẳng có thứ nào đúng không?
Trần Bình An nhìn thằng bé áo xanh vênh váo tự đắc và cô bé váy hồng tự thẹn kém người, hỏi:
- Thông qua chén nước này có thể nhìn thấy thứ gì?
Thằng bé áo xanh chỉ nhếch miệng cười, cố ý úp mở.
Cô bé váy hồng nhỏ giọng giải thích:
- Lão gia, ở lầu sách tôi từng đọc được một số bút ký của người xưa. Tu hành trên núi cần tiêu hao quá nhiều tiền tài, cho nên rất nhiều tông môn tiên gia đã nghĩ ra cách kiếm tiền, đó là công khai một số hình ảnh thú vị với bên ngoài. Chẳng hạn như những cảnh tượng đặc sắc trong môn phái chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, còn có sinh hoạt thường ngày của những thiên tài tu đạo nổi tiếng, hoặc là phong thái lúc bay lượn của những trưởng bối tu hành. Người ngoài không cần đến ngọn núi của những môn phái kia, vẫn có thể ở ngoài ngàn vạn dặm nhìn thấy tất cả, tiết kiệm công sức, ừm, nhưng không hề tiết kiệm tiền.
Cô bé váy hồng ngoài miệng nói, thực ra vẫn luôn lén nhìn chén nước kia, trong mắt đầy vẻ hâm mộ, bẻ ngón tay nhẹ giọng nói:
- Lão gia, chuyện này thật sự rất thần kỳ. Những tiên gia kia trước hết sẽ lấy ra một số thứ có liên kết với khí vận núi sông, chẳng hạn như đục một miếng đá nhỏ trên bức tường phù điêu, chặt một khúc cây trong sơn môn, hoặc là lấy nước đầm sâu của núi Chính Dương chứa trong chén trắng này. Trước khi công khai hình ảnh với bên ngoài, sẽ xuất hiện một hàng chữ viết nhắc nhở người mua. Còn như có bằng lòng tiêu hao linh khí của đồ vật để quan sát từ xa hay không, người mua cứ tự quyết định là được. Nếu như bằng lòng, chỉ cần rót một chút linh khí là có thể thông qua pháp thuật thần thông của tông môn đối phương, khiến người mua nhìn thấy rất nhiều hình ảnh mà chữ viết đã biểu thị, rất thú vị.
Cô bé váy hồng càng nói càng mất mát:
- Năm xưa khi tôi đọc được trong bút ký, đã từng khẩn cầu họ Tào Chi Lan giúp tôi dùng số tiền lớn tìm kiếm một mảnh gỗ như vậy. Nhưng sau khi tôi dựa theo ước định cho bọn họ một chút lợi ích trước thời hạn, họ Tào vẫn luôn làm qua loa tắc trách, kiếm đủ cớ để trì hoãn. Cuối cùng tôi cũng ngại mở miệng, đành xem như không có chuyện này.
Thằng bé áo xanh đắc ý nói:
- Đó là do ngươi bản lĩnh kém cỏi. Nếu đổi lại là ta, họ Tào Chi Lan nào dám nhận tiền mà không làm việc.
Sắc mặt cô bé váy hồng ảm đạm. Trần Bình An vỗ vỗ búi tóc nhỏ như nha hoàn của cô, dịu dàng an ủi:
- Chịu thiệt là phúc, chịu thiệt xong rồi, phải tin tưởng sau này sẽ không bị thiệt thòi nữa.
Cô bé váy hồng ngẩng đầu lên, gật đầu cười.
Thằng bé áo xanh tỏ ra xem thường: “Hai tên ngốc một lớn một nhỏ.”
Một lúc sau hắn vui mừng nói:
- Vở kịch hay tới rồi.
Trong chén nước nổi lên sóng gợn. Thằng bé áo xanh búng tay một cái, nước từ trong chén chậm rãi bay lên, giống như nước suối phun trào, cuối cùng biến thành một màn nước lớn như tranh cuộn núi sông.
Đầu tiên trên tranh cuộn màn nước xuất hiện một đỉnh núi cao vút tận mây, bốn phía có nhiều ngọn núi vây quanh, sau đó là một cô gái áo trắng ngự kiếm bay đến. Bên hông cô gái cột một chiếc hồ lô cổ xưa, điều khiển phi kiếm nhanh chóng bay lên đỉnh núi. Lúc đầu bóng dáng nhỏ bé trong màn nước chỉ lớn chừng hạt gạo, dần dần biến thành lớn chừng bàn tay, dung mạo lạnh lùng, khí chất xuất trần.
Cách đỉnh núi một khoảng ngắn, kiếm khí ngưng tụ như thực chất, như mây không phải mây, như sương không phải sương, thần bí kỳ lạ, tuyệt diệu không thể tả. Cô gái không còn ngự kiếm bay lên cao, mà đứng yên trên phi kiếm, bắt đầu nhìn kiếm ý hùng hồn ẩn chứa trong kiếm khí phía xa. Cho dù cách ngàn vạn dặm, cách tranh cuộn màn nước này, những cảm xúc lâu dài ẩn chứa trong kiếm ý trên đỉnh núi vẫn ập vào mặt, có năm tháng cổ xưa, có tinh thần hừng hực như một vầng mặt trời mới mọc ở biển rộng phía đông, hoặc là dày đặc tụ tập như một cơn mưa lớn.
Thằng bé áo xanh không nhìn những ý chí kiếm đạo ngổn ngang kia, chỉ chảy nước miếng nhìn cô gái ngự kiếm, cười gian nói:
- Vị Tô Giá tiên tử núi Chính Dương này là thần tượng của đại gia tôi. Ngài nhìn xem, tư thái này, khí chất này. Thủy thần huynh đệ kia của tôi rất th.ô tục, mặc dù cũng ngưỡng mộ Tô Giá tiên tử, nhưng vẫn thích tiên tử hình dáng đẫy đà hơn một chút. Người ở địa vị cao ánh mắt thiển cận, thánh hiền nói chuyện đúng là gãi đúng chỗ ngứa.
Ngón tay của hắn di động, khẽ xoay chuyển phương hướng của hình ảnh, biến thành bóng lưng Tô Giá. Sau đó nhẹ nhàng chụp một cái, bóng lưng của Tô Giá bỗng nhiên khuếch đại ra. Thằng bé áo xanh cười ngây ngô, đưa tay lau miệng, chỉ muốn dán cả khuôn mặt vào lưng Tô Giá. Nếu không có người ngoài ở đây có lẽ hắn đã sớm làm như vậy rồi.
Hắn mặt mày hớn hở nói:
- Nhưng thần tượng số một của tôi vẫn là đạo cô Hạ Tiểu Lương, đó là tiên tử trong tiên tử, thần tiên trong thần tiên. Nếu cô ấy cho tôi sờ bàn tay nhỏ một chút, dù có tổn thọ trăm năm cũng vui lòng, tuyệt đối không gạt người. Ai có thể giúp tôi tiến cử, để tôi nói với Hạ Tiểu Lương một câu, tôi làm con trai cháu trai cho hắn cũng được...
Trần Bình An nhìn những ý chí kiếm đạo hóa thành mây mù, bất kể dụng tâm quan sát thế nào, chỉ cảm thấy cảnh sắc tráng lệ, không nhìn ra được đầu mối thật sự. Hắn nhanh chóng thay đổi tâm tư, hi vọng từ trong màn nước tìm được một bóng dáng... đó là con vượn Bàn Sơn đã hành hung ở trấn nhỏ quê nhà. Chỉ tiếc trong tranh cuộn chỉ có một mình Tô Giá. Nếu như không nhớ sai, cái gã tên là Lưu Bá Kiều ở vườn Phong Lôi kia vẫn luôn thầm yêu Tô Giá này thì phải.
Thời gian một nén nhang trôi qua, màn nước nhạt đi, trở nên mơ hồ ngưng tụ rơi xuống, cuối cùng biến thành nước trong chén nhỏ, chỉ là mực nước rõ ràng đã hạ thấp một chút.
Thằng bé áo xanh cất chén trắng, xoa tay dạo bước, cười ha hả nói:
- Lần này thưởng thức, bởi vì có cảnh tượng kiếm khí trên đỉnh núi Chính Dương nên hao tốn rất nhiều, nhưng chắc chắn không bị thiệt. Lúc trước nhiều lần từ xa quan sát các loại phong cảnh của núi Chính Dương, chỉ nhìn lướt qua Tô Giá tiên tử. Lần này... chậc chậc, không ngờ Tô Giá tiên tử còn là một người sinh đẻ tốt, trước đó không nhìn ra được...
Trần Bình An im lặng đứng dậy, đi ra đường núi hiểm trở bên ngoài hang. Từng trận gió núi gào thét thổi qua, khiến cho áo quần của hắn bay dạt sang một bên. Nhưng hôm nay hắn đã có tu vi cảnh giới thứ hai vững chắc, cộng thêm nhiều lần trèo đèo lội suối, bỏ đất vào túi, khiến lúc này thân hình của hắn bất động như núi, loáng thoáng giống như đã hòa thành một thể với vách núi dựng đứng sau người.
Trần Bình An đột nhiên vui mừng nói:
- Tuyết rơi rồi!
Hắn đưa tay ra, chờ hoa tuyết rơi xuống lòng bàn tay, đột nhiên quay đầu sang, vui sướng báo tin với thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng:
- Các ngươi mau đến xem, tuyết rơi rồi!
Một trận tuyết lớn như lông ngỗng không hẹn mà đến.
Một năm hai mươi bốn tiết đến rồi đi. Trên đường ba người trở về quê hương, lúc tiểu tuyết chỉ có mưa gió, nhưng hôm nay lúc đại tuyết (1) lại vừa khéo có tuyết rơi.
Trần Bình An tiếp tục đưa tay đón hoa tuyết, ngẩng đầu lên, vui vẻ lẩm bẩm:
- Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi.
Cô bé váy hồng chưa từng thấy lão gia vui vẻ như vậy, cũng vui sướng nhảy nhót chạy tới.
Thằng bé áo xanh thì chưa từng thấy kẻ nào ngây thơ như vậy, đứng tại chỗ lầm bầm, cảm thấy đời người đúng là nhàm chán.