Mục lục
Kiếm Lai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cây trúc xanh kia đột nhiên dựng thẳng, hóa ra A Lương đã nhảy xuống đất, đưa tay kéo vị thổ địa núi Kỳ Đôn kia đứng dậy, tấm tắc cười nói:

- Phẩm hạnh đánh cuộc của ta không tốt, nhưng vận may đánh cuộc của ngươi lại rất tốt.

Sắc mặt thổ địa trẻ tuổi trắng như tuyết, mặt ủ mày chau. Tuy rằng đã vượt qua kiếp nạn, cuối cùng giữ được nửa mảnh rừng trúc còn lại, nhưng khi hắn nhìn thấy mãng xà trắng bị chém đứt đầu ở phía xa, không kìm được trăm cảm xúc lẫn lộn. Mấy trăm năm qua làm hàng xóm láng giềng, tuy nhiều lần xung đột nhưng đại khái vẫn xem như sống yên ổn với nhau, ít nhất chưa từng có chuyện đánh nhau sống chết. Hôm nay rắn và mãng xà vốn đã sắp bước lên con đường tu hành rộng rãi, nhưng lại bị người ta dùng kiếm khí sắc bén chặt đứt đầu, có thể tưởng tượng chuyện này khiến hắn rung động thế nào.

Thổ địa trẻ tuổi thở dài một tiếng, chán nản chắp tay thi lễ, nhẹ giọng nói: 

- Đúng như tiền bối nói, tiểu nhân là một kẻ lường gạt, tính tình đê tiện xảo trá. Nhưng hôm nay bị đánh một trận đã đủ rồi, mong A Lương tiền bối thương xót tiểu nhân, thật sự là sợ đến vỡ mật, không còn tâm tư gì nữa. Kế tiếp A Lương tiền bối cứ việc lên tiếng, tiểu nhân nhất định sẽ làm theo.

A Lương không cố làm ra vẻ thần bí, cúi đầu nhìn vỏ đao trúc xanh trống trải, gật đầu nói:

- Ngươi chọn một cây trúc già tốt một chút, ta muốn đổi một thanh đao trúc khác, xem như là lễ vật của ngươi. Còn nhiều cây trúc bỗng dưng rơi xuống đất như vậy, lãng phí thì cũng không tốt.

Khóe miệng thổ địa Ngụy Bách co giật, chỉ dám oán thầm trong lòng, đây phải gọi là lương trong táng tận lương tâm, chứ lương thiện cái đầu ngươi ấy.

A Lương xoa cằm:

- Bằng hữu kia của ta đã làm một vụ mua bán lỗ vốn, gián tiếp giúp ngươi thắng được nửa rừng trúc. Làm người thì phải phúc hậu, có ân báo ân, ý ngươi thế nào?

Ngụy Bách cười khổ nói: 

- Nên như vậy, đó là chuyện hiển nhiên.

Trần Bình An cầm nửa đoạn dao chẻ củi chạy đến chỗ thi thể mãng xà trắng, chặt một cánh còn lại xuống. Lóng lánh trong suốt, dài như cánh tay người, sờ vào lạnh như băng, khi mặt trời chiếu xuống lại lóe lên ánh sáng lung linh. Trước đó A Lương đã từng nói, ngoại trừ mật thì thứ đáng giá nhất trên người mãng xà trắng này chính là cánh, giá trị liên thành, hơn nữa rất khó bán ra. Còn lại những thứ như da xương, mặc dù cũng hiếm lạ đáng giá nhưng mức độ trân quý kém xa hai thứ trước.

Trần Bình An cột dao chẻ củi vào bên hông, chạy chầm chậm đến rừng trúc. Kết quả nhìn thấy thổ địa trẻ tuổi đang khom lưng nửa ngồi, hai tay nhổ một cây trúc xanh lên. Thân trúc ngầm màu xanh biếc dưới lòng đất đã ăn sâu bén rễ, rút dây thì động rừng, sau khi trúc xanh bị nhổ lên, đất đai chung quanh cũng bị rễ trúc kéo theo bắn ra tung tóe.

Nhìn thấy thiếu niên giày cỏ “giết người cướp của đai lưng vàng”, thổ địa trẻ tuổi đầu đổ mồ hôi, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó hắn nhẹ nhàng bỏ trúc xanh đang ôm xuống đất, cúi đầu nhìn xung quanh. Cuối cùng chọn một đoạn thân trúc ngầm màu xanh sẫm to như cánh tay trẻ con, thở dài ngẩng đầu nhìn Trần Bình An, gượng cười hỏi:

- Có thể cho ta mượn dao chẻ củi dùng một lát không?

Trần Bình An đến gần, đưa nửa đoạn dao chẻ củi cho thổ địa trẻ tuổi. Thổ địa cầm dao, hít sâu một hơi, chặt đoạn thân trúc ngầm kia đưa cho A Lương. A Lương lắc đầu cười nói: 

- Ngươi dựa theo hình dáng đao trúc lúc trước của ta làm một thanh, lát nữa khi rời khỏi biên giới núi Kỳ Đôn, hãy giao nó và con lừa trắng kia cho ta là được.

Ngụy Bách dĩ nhiên không dám từ chối, trả dao chẻ củi cho Trần Bình An, từ đáy lòng cảm khái nói: 

- Lưỡi dao thật sắc bén.

Trần Bình An cầm lấy dao chẻ củi, ngẫm nghĩ nói:

- Nếu ngươi muốn thì ta có thể cho ngươi, dù sao nửa đoạn dao chẻ củi này không thích hợp mở núi dẫn đường, ta cầm cũng không có nhiều tác dụng.

Ngụy Bách cười khan nói:

- Quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác.

A Lương cười ha hả nói:

- Muốn lấy nhưng lại ngại, vậy thì có thể mua mà. Không lừa gạt người khác, mua bán công bình, đúng không?

Vẻ mặt Ngụy Bách giống như “bỗng nhiên tỉnh ngộ”, đứng lên phủi đất trên tay, cười nói với Trần Bình An: 

- Nếu là sơn dân tiều phu thường vào núi sẽ biết, một rừng trúc quá rậm rạp sẽ bất lợi cho cây trúc sinh trưởng. Mật độ phải thích hợp thì rừng trúc mới có thể lớn mạnh, cho nên nhất định phải chặt bớt một chút. Hơn nữa bộ phận đáng giá thật sự của mảnh rừng trúc này, đó là thân trúc ngầm dưới lòng đất liên kết với chân núi, chứ không phải thân trúc trên mặt đất. Vừa rồi ta đã nhân cơ hội mượn đao trúc của A Lương tiền bối, chặt một ít cây trúc dư thừa, vốn định xây một lầu trúc nhỏ, khi nhàn hạ thì nghỉ ngơi ngắm cảnh.

Thổ địa trẻ tuổi càng nói càng trôi chảy:

- Bây giờ đao trúc của A Lương tiền bối đã bị ta làm hư. Nói ra thật xấu hổ, từ lần đầu tiên nhìn thấy, ta đã thích nửa đoạn dao chẻ củi trong tay ngươi. Nếu không thì ta làm cả đao trúc và lầu trúc, lát nữa có thể đưa đao trúc cho A Lương, còn lầu trúc nhỏ e rằng phải chậm một chút mới hoàn thành được. Chờ rắn đen đi đến núi Lạc Phách huyện Long Tuyền thì ta sẽ theo cùng, vừa tránh để nó lên phía bắc gây ra phiền toái gì, đồng thời có thể nhờ nó vác những cây trúc này. Sau khi đến núi Lạc Phách ta sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc, phong cảnh hợp ý, xây lầu trúc cho ngươi.

Trần Bình An nhìn về A Lương. Người đàn ông đội nón mỉm cười giải thích:

- Động tiên Trúc Hải có mười cây trúc tiên quan trọng nhất, trúc có mười đức (1), trúc tiên cũng tương ứng với chúng. Lão tổ tông của mảnh rừng trúc này là hậu duệ của “trúc anh dũng” trong số đó, đám con cháu trong rừng trúc này cũng được thơm lây. Nếu xây thành một lầu trúc, hàng năm ở trong đó tu hành tĩnh tọa, dù là võ phu thuần túy hay tu sĩ Binh gia đều rất có ích.

Ngụy Bách vội vàng phụ họa:

- Đúng, rừng trúc nơi này đều là con cháu của cây trúc tiên anh dũng kia. Sách sử có viết, “uy thế của quân đã mạnh, giống như chẻ trúc, sau mấy đốt đầu là có thể chẻ một cách dễ dàng”, chính hợp với ý này. Cho nên tu hành trong lầu trúc dĩ nhiên có thể bồi dưỡng hồn phách.

Trần Bình An đang định lên tiếng, A Lương đã bước nhanh tới trước, ôm vai thiếu niên kéo ra ngoài rừng trúc:

- Thịnh tình khó từ chối, nhập gia tùy tục, đi thôi đi thôi.

Trần Bình An nhỏ giọng nói:

- Còn chưa đưa dao chẻ củi cho người ta mà.

A Lương tùy tiện nói:

- Lát nữa đưa cả nửa đoạn dao trong gùi cho hắn.

Sau đó người đàn ông đội nón này không quên quay đầu nhắc nhở:

- Mật của mãng xà trắng chưa thành hình kia cũng không cần nữa, máu tươi đầm đìa quá dọa người, kể cả thịt mãng xà cũng đưa cho rắn đen nuốt là được. Như vậy cho dù không có một đôi cánh, vẫn có thể khiến nó tăng trưởng hai ba trăm năm tu vi, xem như là thành ý của chúng ta. Nhớ bảo nó sau khi đến núi Lạc Phách thì ngoan ngoãn tu hành.

Cuối cùng A Lương đưa tay chấm lên không, chỉ vào thổ địa trẻ tuổi hồn bay phách lạc:

- Tự giải quyết ổn thoả.

Thổ địa trẻ tuổi đứng ở ven rìa rừng trúc, nhìn theo bóng lưng của hai người. Gió núi trong rừng xuyên qua từng cây xanh biếc, từng chùm hoa đỏ, mang theo hương thơm hoa cỏ thấm vào ruột gan. Nam tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp cầm gậy trúc xanh tượng trưng cho thân phận vua núi, áo trắng tung bay, tay áo phất phơ. Sự kinh ngạc, sợ hãi, nôn nóng và do dự lúc trước đều theo gió trôi đi, thay vào đó là sự trang trọng nghiêm túc phù hợp với thân phận thần linh một phương.

Hắn nhìn quanh, nhẹ giọng cảm khái:

- Phúc họa liền kề chẳng qua là vậy. Cảm tạ A Lương tiền bối vô tâm chỉ điểm, giúp tiểu nhân giải khai vướng mắc trong lòng, phá vỡ ma chướng (chướng ngại do ma quỷ gây ra).

Hắn nhắm mắt lại, khóe miệng ẩn chứa nụ cười ấm áp, rủ rỉ nói:

- Từ xưa danh sơn đợi thánh nhân, thánh nhân không đến thì có sao, ta có thể tự dốc lòng thành thánh.

Đến lúc mở mắt ra, bên tai nam tử tuấn tú đã có thêm một chiếc khuyên tai màu vàng nhạt. Vòng tai tinh xảo khẽ lắc lư theo gió núi, khiến hắn nổi bật giống như thần núi cao chính thức.

Hai người theo đường cũ trở về đầm nước, không giống như lúc đến chạy nhanh, lúc này cả hai đều hiểu ngầm lựa chọn tản bộ trò chuyện.

- A Lương, rắn đen thật sự sẽ ăn thi thể còn sót lại của mãng xà trắng sao? Không phải bọn chúng là đồng bạn nương tựa lẫn nhau mấy trăm năm à?

- Con rắn đen kia có chí nguyện thành giao hóa rồng, đương nhiên có thể ăn được. Không chỉ có loài thuộc giao long, thực ra tất cả yêu ma quỷ quái đều lấy ăn làm đầu, nhất là giao long rắn trăn trong rừng núi đầm sâu càng thích đồng loại tương tàn, đạo lý giống như một núi không thể chứa hai hổ vậy. Sở dĩ rắn đen giữ lại mãng xà trắng, là do đã mở mang đầu óc, linh trí tăng trưởng, chưa chắc đã không có suy nghĩ chờ nó kết đan rồi mới ăn no một bữa. Đúng rồi, nếu ngươi muốn nhìn cảnh tượng rắn đen ăn mãng xà trắng, chúng ta có thể quay lại.

- Chuyện này bỏ qua đi.

- Đừng trách ta tự tiện chủ trương thay ngươi, đáp ứng cho rắn đen ăn mật mãng xà kia. Sắp tới nó phải đi núi Lạc Phách giúp ngươi trấn giữ khí vận, một viên mật mãng xà do ngươi bán đi, giá cả có cao thì cũng không bằng rắn đen sớm trở thành giao đen.

- Thực ra ta rất tò mò, vì sao ngươi phải giết mãng xà trắng, vì sao không đợi ta ra tay ngăn cản? Nếu thuần phục mãng xà trắng, tùy ý để nó đi núi Bảo Lục hoặc đỉnh Thải Vân, đều là mua bán không tệ. Chẳng lẽ ngươi sợ A Lương ta thấy chết mà không cứu?

- Sao lại như vậy, A Lương, tôi tin ông.

- Vậy thì tại sao?

- A Lương, trước khi trả lời vấn đề của ông, tôi cũng muốn biết một chuyện. Lúc tôi và Chu Hà tỉ thí, có phải ông đã nhìn ra, khi đó tôi đã tìm được... ba khiếu huyệt kia, cùng với chân tướng trong đó?

- Nói thật, ngay từ đầu ta đã biết trong ba khiếu huyệt kia có chuyện lạ, có huyền cơ lớn. Nhưng nói ra thì khá mất mặt, ngay cả ta cũng nhìn không rõ lắm, chỉ có thể đoán được là ẩn chứa ba loại kiếm khí đạo ý, cụ thể là ba loại nào thì không dám xác định. Đương nhiên nếu ta không tiếc tổn thương thân thể khí tức của ngươi, muốn cưỡng ép quan sát cảnh tượng trong kinh huyệt thì cũng không khó, nhưng làm như vậy thì rất thấp hèn. A Lương ta là tuyệt thế cao thủ, dĩ nhiên phải có phong độ khí phách của cao thủ.

- Hiểu rồi. A Lương, ông có biết trấn nhỏ chúng tôi có một miếu thờ, bên trên có bốn tấm biển không?

- Có biết chuyện này, năm xưa Tề Tĩnh Xuân đã từng nhắc đến với ta, nhưng ta không nhớ được nội dung, đã sớm quên rồi.

- Trong đó có một tấm biển viết bốn chữ “Mạc Hướng Ngoại Cầu”. Kế bên nhà tôi có một tên bạn cùng lứa, đọc sách rất nhiều, hắn nói đây là thiền cơ của Phật gia, ý là khuyên bảo mọi người phải chuyên tu Phật pháp, không nên cầu thứ gì từ những bàng môn bên ngoài Phật pháp. Lúc đầu tôi cảm thấy rất có đạo lý, nhưng sau đó tôi đốt than trên núi, lúc không có chuyện gì làm thường một mình suy nghĩ lung tung. Tôi cảm thấy đối với bản thân, thắp hương bái Phật hay lễ kính Bồ Tát cũng vậy, trước tiên đều phải tự mình làm được những chuyện trong khả năng cho phép. Nếu như vẫn không đạt được tâm nguyện, thật sự không có cách nào, lúc đó đi cầu xin thì Bồ Tát mới gật đầu đáp ứng, nếu không Bồ Tát người ta dựa vào đâu mà giúp ngươi. Đúng không, A Lương?

- Cầu phật trước tiên phải cầu mình.

- Đúng đúng đúng, ý của tôi chính là như vậy.

- Ừ, giải thích như vậy miễn cưỡng có thể hiểu được. Nhưng ta phải nói rõ với ngươi một chuyện, A Lương ta cạy ra một chút từ kẽ móng tay cũng giàu hơn tài sản của ngươi. Có phải ngươi không muốn làm phiền ta nên thà tổn thất một luồng kiếm khí đúng không? Trên thực tế đối với A Lương ta, đó chỉ là một chuyện nhỏ tùy tiện rút đao ra khỏi vỏ mà thôi. Món nợ này ngươi phải tính như vậy.

- Không thể tính như vậy!

- Hả?

- Lão Diêu dạy tôi làm gốm rất ít khi nói chuyện với tôi, nhưng có hai lần nói rất nghiêm túc, tôi còn nhớ rõ. Lần thứ nhất là tôi làm học đồ thợ gốm, lão nói học làm gốm với ta thì được, nhưng chỉ cần ngươi dám lười biếng một lần thì hãy cút ra khỏi lò gốm. Một lần khác là lần đầu tôi theo lão vào núi, lão nói theo ta vào núi tìm đất thì được, nhưng bất kể té gãy chân hay thế nào, chỉ cần ngươi dám khóc ở trước mặt ta một lần, sau này đừng vào núi nữa.

- Hơi lạc đề rồi, rốt cuộc Trần Bình An ngươi muốn nói gì?

- Vậy tôi đổi cách nói khác. A Lương, ông có thích ngủ nướng không?

- Nói nhảm, ngươi không thích à?

- Tôi cũng thích, nhưng nói ra có thể ông không tin, từ ngày đầu tiên làm học đồ thợ gốm đến bây giờ, tôi chưa từng ngủ nướng lần nào. Lúc nào nên thức dậy thì tôi sẽ mở mắt rời giường, cho nên một lần ngủ nướng cũng không có.

- Lòng vòng như vậy, rốt cuộc ngươi có ý gì? Khi dễ A Lương ta không phải là người đọc sách sao?

- Ý của tôi là bất cứ chuyện gì mình cảm thấy không tốt, vậy thì dứt khoát không nên có lần đầu, một lần cũng không nên làm, một bước cũng không nên đi. Nếu không khi quay đầu nhìn lại, người chịu thiệt chịu khổ vẫn là mình. Giống như tôi, nếu lười biếng một lần chắc chắn sẽ không thể làm học đồ thợ gốm, càng không thể vào núi lớn, như vậy làm sao có được hoàn cảnh như hôm nay? Nói không chừng hiện giờ tôi cũng giống như mấy ngàn trai tráng trong trấn nhỏ kia, vào núi mở đường, chặt cây xây cầu, mỗi ngày lĩnh một chút tiền công, chỉ như vậy mà thôi. Làm sao có được năm ngọn núi? A Lương ông có biết năm ngọn núi đáng giá bao nhiêu không? A Lương, sau này có cơ hội ông nhất định phải đến ngọn núi của tôi xem thử...

- Dừng lại, dừng lại! Trần Bình An, ngươi nói lòng vòng với ta như vậy, chỉ là để khoe khoang mình có tiền sao?

- A Lương, ông quả nhiên không đọc sách.

A lương không biết phải nói gì.

- A Lương, nếu sau này núi Lạc Phách của tôi quả thật có thêm một lầu trúc, ông giúp đặt tên nhé?

- “Lầu A Lương rất mạnh”, thế nào? Khí thế có đủ không? Làm sao, ngại giọng khách át giọng chủ, đè ép danh tiếng vua núi của ngươi à? Được rồi, vậy ta đổi tên hàm súc một chút, gọi là “lầu Mãnh Tự”. A Lương ta đã hi sinh rất lớn rồi, còn không hài lòng?

- A Lương, tôi đột nhiên cảm thấy lầu trúc không có tên cũng rất tốt.

Người đàn ông đội nón trợn trắng mắt.

Trần Bình An cười ha hả:

- Yên tâm, cứ gọi lầu Mãnh Tự là được rồi.

A Lương đột nhiên quay đầu hỏi:

- Ngươi có muốn học kiếm không?

Trần Bình An lắc đầu nói: 

- Tạm thời không muốn.

A Lương hiểu ngầm cười nói: 

- Là sợ phân tâm, làm chậm trễ việc luyện quyền?

Trần Bình An thở dài gật đầu.

A Lương biết vì sao thiếu niên lại thở dài. Lúc trước ở đỉnh núi Kỳ Đôn, vì ngăn cản mãng xà trắng đánh chết tỳ nữ Chu Lộc của Lý gia, thiếu niên đã xài hết tiền vốn vất vả tích góp được nhờ đi thế luyện quyền trên đường. Nếu muốn so sánh, giống như nhà nghèo trong tay có một ít tiền dư, kết quả trong thoáng chốc bị đánh về nguyên hình, một lần nữa nghèo rớt mồng tơi, từ cửa nhà đến cửa sổ đều rách nát lọt gió.

May mắn đi thế có thể tăng cường thân thể, là hành động cứu mạng vô cùng cấp bách, còn đứng thế thủ ấn có thể bồi dưỡng hồn phách. Nhờ vậy thiếu niên mới có đột phá trong trận chiến trên đất bằng, sau đó so tài võ học với Chu Hà, lại thuận thế tìm được ba khiếu huyệt ẩn giấu kiếm khí kia.

A Lương trêu chọc:

- Mất đi một luồng kiếm khí giữ mạng lợi hại như vậy, có đau lòng không?

Trần Bình An không hề do dự đáp: 

- Không đau lòng, những thứ dồn nén trong lòng tôi trước đó cuối cùng đã xả ra, bây giờ rất sảng khoái.

A Lương cười bảo:

- Nói thử xem.

Trần Bình An nhìn về phía trước:

- Tôi muốn nói đạo lý với người khác, lại có thể khiến người khác phải nghe tôi nói đạo lý, cảm giác này rất tốt. Trước kia tôi luyện võ là để tăng cường thân thể, hoặc có thể nói là để sống, nhưng bây giờ tôi cảm thấy mục tiêu có thể xa hơn một chút, cao hơn một chút.

- --------

Chú thích:

(1) Mười đức của trúc:

Trúc thân hình thẳng tắp, thà gãy không cong, gọi là chính trực.

Trúc tuy rằng có đốt, lại không dừng bước, gọi là anh dũng.

Trúc ngoài thẳng trong thông, lòng dạ sâu rộng, gọi là khiêm tốn.

Trúc có hoa chôn sâu, không cần tô điểm, gọi là chất phác.

Trúc một đời một hoa, chết không hối hận, gọi là dâng hiến.

Trúc ngọc đứng trước gió, đội trời đạp đất, gọi là nổi bật.

Trúc tuy rằng nổi bật, lại không rời rạc, gọi là đoàn đội.

Trúc tính chất như đá, trở thành dụng cụ, gọi là vững chắc.

Trúc hóa thành tín vật, điều binh khiển tướng, gọi là phẩm đức.

Trúc viết chữ truyền đời, chịu khổ chịu cực, gọi là đảm đương. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK