Mục lục
Chú Là Của Em- Tô Noãn Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1024

 

Trên bàn ăn này, rõ ràng là các thế hệ trước ngồi, nhưng mà giữa mọi người cũng không có hỏi thăm gì cả.

 

Lệ Minh Hoàn và Viên Cát Kỳ, đem theo con gái và con trai đi gặp mọi người rồi, một lúc nữa mới có thể trở về, Nhìn thấy Lệ Minh Viễn mấy người bọn họ đều đã đến rồi, Viên Cát mà nói: “Minh Viễn … Noãn Tâm, mọi người đều đến này chính là cô Hoài An nhỉ! Lần trước khi cô đến nhà họ Lệ, là tôi đi đến chào hỏi cô đấy … cô có còn nhớ tôi không vậy?”

 

Vẻ mặt của Kỷ Hoài An vô cùng ngại ngùng mà nói: “Xin chào thím baạ”

 

“Ôi trời … ông cụ quả thật có mắt nhìn mà, một cô gái tốt như này, sao lại không có để cho Minh Ngọc nhà tôi tiếp đón chứ … quả thật là đáng tiếc mà”

 

Lệ Minh Nguyệt thiếu chút nữa không xông lên che được miệng của mẹ cô ấy lại rồi.

 

Sao lại cái quái gì cũng nói ra được thết Ôi trời ơi.

 

Trời ơi.

 

Ông cụ làm sao dám …..

 

Đó dù sao cũng là con trai do bà ta sinh ra, chuyện hôn nhân đại sự, sao lại có thể không hỏi qua bà ta được cơ chứ?

 

Mặc dù là cô chủ của nhà họ Kỷ, có thể tuyệt đối lên được cái bàn này, thì chính là sự lựa chọn tốt nhất trong ngàn vạn lần.

 

Nhưng làm sao có thể chứ, sao lại bỏ qua bà ta được hả?

 

Lệ Đức Sâm, giờ phút này trong lòng cũng không có nhiều tư vị gì cả.

 

Bố ruột, làm sao có thể bỏ qua sự tồn tại của mình như vậy được cơ chú Điều này là thật, để cho Minh Thành sau này đều không nhận bọn họ nữa hay gì?

 

Lệ Minh Nguyệt thật sự không nhìn nổi nữa, cả khuôn mặt tràn ngập sự bất đắc dĩ mà nói: “Mẹ à, mẹ nhanh chóng ngồi xuống đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi đây này.

 

“Ngồi ngồi ngồi, lập tức ngồi đây, đây không phải là quá vui vẻ rồi hả…Kế tiếp, nhất định sẽ đến phiên Minh Ngọc, Minh Viễn của nhà tôi, con nên cùng với ông cụ nói chuyện nhiều thêm chút nhé, để cho ông cụ thu xếp cho Minh Ngọc của nhà chúng ta nữa chứ … đều là cháu trai ruột cả, không thể nào bất công như thế được!”

 

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt mà nói: “Trong lòng của ông nội đối với mấy người chúng ta đều đối xử như nhau, thím ba cứ việc yên tâm thôi nhé”

 

Như thế có thể giống nhau được sao?

 

Chỉ là bất công với mỗi một mình anh thôi, liền đến tận chỗ không còn gì nữa rồi.

 

Quyền thừa kế chỉ giao cho anh, người khác đều không có phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK