Mục lục
Chú Là Của Em- Tô Noãn Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 242: Làm gì có ai có thể đẹp trai như vậy chứ!

“Em… không, không có ý kiến. Đột nhiên anh nói nhiều như vậy làm Tô Noãn Tâm thực sự đã bị dọa tới, cô chết lặng người, ấp ủng nói mãi mới được một câu. Đây chính là sự bùng nổ của bạn trai trong lời nói của

Lâm Xuân Mạn sao? Ôi mẹ ơi, bây giờ nhìn chú ng

Chương 242: Làm gì có ai có thể đẹp trai như vậy chứ!

“Em… không, không có ý kiến. Đột nhiên anh nói nhiều như vậy làm Tô Noãn Tâm thực sự đã bị dọa tới, cô chết lặng người, ấp ủng nói mãi mới được một câu. Đây chính là sự bùng nổ của bạn trai trong lời nói của

Lâm Xuân Mạn sao? Ôi mẹ ơi, bây giờ nhìn chú ngang ngược thật đấy!

Nhất là câu cuối cùng “Sao nào? Em có ý kiến à?” Ý của chú là cô dám có ý kiến không? Cô còn lý lẽ để có ý kiến với anh không?

Anh đối xử với cô như vậy… coi cô là người một nhà, nếu cô vẫn không chịu tiếp nhận phần tình cảm tốt đẹp này của anh thì có thực sự quá là không biết điều.

“Thế thì tốt.”

Vừa nói xong liền nghe thấy tiếng cửa lớn phòng phẫu thuật được ai đó đẩy ra.

Tô Ngọc Mỹ nằm trên giường bệnh, được y tá đẩy ra ngoài.

“Người thân của bệnh nhân Tô Ngọc Mỹ ở đâu?”

Tô Noãn Tâm đứng bật dậy ngay lập tức, Lệ Minh Viễn cũng đi theo ngay phía sau.

“Tôi ở đây… bác sĩ, cuộc phẫu thuật của mẹ tôi thế nào rồi?”

“Cực kỳ thành công! Bây giờ bệnh nhân phải vào phòng vô trùng để theo dõi mấy ngày, sau đó mới được chuyển về phòng bệnh thường để hồi phục vết thương”

Tô Noãn Tâm nhìn thấy mẹ, kích động đến mức hai mắt đỏ ửng lên, nói năng lộn xộn: “Cảm ơn bác sĩ… mọi người vất vả rồi… tôi… phòng vô trùng ở đâu, để tôi đẩy mẹ tôi đến đó…”

Lệ Minh Viễn kéo cô ra phía sau, bình tĩnh nói chuyện với vị bác sĩ kia: “Phiền ông chuyển bà Tô vào phòng bệnh vô trùng, chút nữa tôi sẽ sai người đi làm thủ tục sau “Vâng, cậu Lệ “Chú… sau đó thì sao? Em nên làm những gì?”

“Em không cần làm gì hết, cứ đi cùng anh là được.

“Vâng…

Tay của cô nhóc này run hết cả lên rồi.

Rốt cuộc thì cũng chỉ là một cô nhóc bé xíu, chưa từng trải qua sóng to gió lớn.

Thế là anh liền dứt khoát nắm lấy tay cô rồi nói: “Chúng ta đưa mẹ em đến phòng bệnh vô trùng trước, nếu muốn vào thì phải thay đồ bảo hộ vô trùng xong rồi mới có thể đi vào.”

“Vâng… chú nói em nghe em nên làm thế nào, em nghe lời chú hết”

Cô nhóc của anh lúc này thật đúng là làm ngoan ngoãn đến mức làm anh nhìn thôi cũng đau lòng.

Khóe môi của Lệ Minh Viễn khẽ cong lên, khẽ nắm chặt lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, sau đó kéo cô đi theo sau giường bệnh, cùng nhau đi đến phòng bệnh vô trùng.

Tô Noãn Tâm lặng lẽ nhìn lên giường bệnh, mẹ cô đang nằm trên đó, sắc mặt tái nhợt.

Hình như mẹ cô được tiêm thuốc tế, bây giờ thuốc còn chưa hết tác dụng nên cả người vẫn chìm trong trạng thái hôn mê.

Cô không kìm được lên tiếng hỏi: “Chú… Khoảng bao lâu nữa thì mẹ em mới tỉnh?”

“Muộn nhất là ngày mai dì sẽ tỉnh.”

“Lâu như thế cơ à.

“Ừ, bình thường tiêm thuốc mê làm phẫu thuật xong đều cần một thời gian dài như thế, như vậy sẽ giúp cho bệnh nhân tranh thủ khoảng thời gian vô ý thức có thể nghỉ ngơi thật tốt, sức khỏe từ đó cũng sẽ được hồi phục nhanh hơn.

“Chú à, chú hiểu biết nhiều thật đó”

Không phải anh hiểu biết nhiều.

Mà là anh muốn làm cho cô nhóc này yên tâm, bớt nghĩ linh tinh lại.

Nhìn Tô Ngọc Mỹ được y tá đẩy vào phòng bệnh vô trùng, trên mũi còn đeo cả máy thở, sau đó là các loại ống dẫn được các bác sĩ lần lượt cắm vào, sắp xếp ổn thỏa.

Lúc này Tô Noãn Tâm mới khôi phục lại dáng vẻ như bình thường, cô cúi đầu nhìn bàn tay đang được Lệ Minh Viễn nắm chặt, sắc mặt liền trở nên có chút quái dị.

Sao cô lại có cảm giác… Lệ Minh Viễn nắm tay cô cứ giống như đang nắm tay một đứa trẻ bị lạc đường vậy nhỉ?

Thế là cô liền lặng lẽ rút tay ra, đột nhiên nghe thấy tiếng nói: “Trời đất! Dương Diễm, người kia chính là chú của Noãn Tâm sao… cậu chắc chắn là người đó sao? Chú ấy là thần tiên hạ phàm sao? Ôi mẹ ơi… nhìn cứ như người bước ra từ truyện tranh ấy nhở… Cái này không phù hợp với tướng mạo phổ thông đâu nhé! Làm gì có ai có thể đẹp trai như vậy chứ.”

Dương Diễm cũng đang mải nhìn đến mức không thể rời mắt được, cô ấy dở khóc dở cười nói: “Không nhìn thấy chú ấy đang nắm tay Noãn Tâm sao? Không phải chú của cậu ấy thì còn là ai được chứ?”

“Ôi trời ơi! Là thật kìa… Trên đời này sao lại có người đàn ông đẹp trai như vậy chứ? Có điều nhìn người đàn ông này có chút quen mắt!”

“Cậu từng gặp rồi à?”

“Có phải chú ấy từng lên tạp chí không?”

Tần Thiên đứng bên cạnh, khóe miệng khẽ giật một cái, tốt bụng nhắc một câu: “Tạp chí tài chính sao?”

ang ngược thật đấy!

Nhất là câu cuối cùng “Sao nào? Em có ý kiến à?” Ý của chú là cô dám có ý kiến không? Cô còn lý lẽ để có ý kiến với anh không?

Anh đối xử với cô như vậy… coi cô là người một nhà, nếu cô vẫn không chịu tiếp nhận phần tình cảm tốt đẹp này của anh thì có thực sự quá là không biết điều.

“Thế thì tốt.”

Vừa nói xong liền nghe thấy tiếng cửa lớn phòng phẫu thuật được ai đó đẩy ra.

Tô Ngọc Mỹ nằm trên giường bệnh, được y tá đẩy ra ngoài.

“Người thân của bệnh nhân Tô Ngọc Mỹ ở đâu?”

Tô Noãn Tâm đứng bật dậy ngay lập tức, Lệ Minh Viễn cũng đi theo ngay phía sau.

“Tôi ở đây… bác sĩ, cuộc phẫu thuật của mẹ tôi thế nào rồi?”

“Cực kỳ thành công! Bây giờ bệnh nhân phải vào phòng vô trùng để theo dõi mấy ngày, sau đó mới được chuyển về phòng bệnh thường để hồi phục vết thương”

Tô Noãn Tâm nhìn thấy mẹ, kích động đến mức hai mắt đỏ ửng lên, nói năng lộn xộn: “Cảm ơn bác sĩ… mọi người vất vả rồi… tôi… phòng vô trùng ở đâu, để tôi đẩy mẹ tôi đến đó…”

Lệ Minh Viễn kéo cô ra phía sau, bình tĩnh nói chuyện với vị bác sĩ kia: “Phiền ông chuyển bà Tô vào phòng bệnh vô trùng, chút nữa tôi sẽ sai người đi làm thủ tục sau “Vâng, cậu Lệ “Chú… sau đó thì sao? Em nên làm những gì?”

“Em không cần làm gì hết, cứ đi cùng anh là được.

“Vâng…

Tay của cô nhóc này run hết cả lên rồi.

Rốt cuộc thì cũng chỉ là một cô nhóc bé xíu, chưa từng trải qua sóng to gió lớn.

Thế là anh liền dứt khoát nắm lấy tay cô rồi nói: “Chúng ta đưa mẹ em đến phòng bệnh vô trùng trước, nếu muốn vào thì phải thay đồ bảo hộ vô trùng xong rồi mới có thể đi vào.”

“Vâng… chú nói em nghe em nên làm thế nào, em nghe lời chú hết”

Cô nhóc của anh lúc này thật đúng là làm ngoan ngoãn đến mức làm anh nhìn thôi cũng đau lòng.

Khóe môi của Lệ Minh Viễn khẽ cong lên, khẽ nắm chặt lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, sau đó kéo cô đi theo sau giường bệnh, cùng nhau đi đến phòng bệnh vô trùng.

Tô Noãn Tâm lặng lẽ nhìn lên giường bệnh, mẹ cô đang nằm trên đó, sắc mặt tái nhợt.

Hình như mẹ cô được tiêm thuốc tế, bây giờ thuốc còn chưa hết tác dụng nên cả người vẫn chìm trong trạng thái hôn mê.

Cô không kìm được lên tiếng hỏi: “Chú… Khoảng bao lâu nữa thì mẹ em mới tỉnh?”

“Muộn nhất là ngày mai dì sẽ tỉnh.”

“Lâu như thế cơ à.

“Ừ, bình thường tiêm thuốc mê làm phẫu thuật xong đều cần một thời gian dài như thế, như vậy sẽ giúp cho bệnh nhân tranh thủ khoảng thời gian vô ý thức có thể nghỉ ngơi thật tốt, sức khỏe từ đó cũng sẽ được hồi phục nhanh hơn.

“Chú à, chú hiểu biết nhiều thật đó”

Không phải anh hiểu biết nhiều.

Mà là anh muốn làm cho cô nhóc này yên tâm, bớt nghĩ linh tinh lại.

Nhìn Tô Ngọc Mỹ được y tá đẩy vào phòng bệnh vô trùng, trên mũi còn đeo cả máy thở, sau đó là các loại ống dẫn được các bác sĩ lần lượt cắm vào, sắp xếp ổn thỏa.

Lúc này Tô Noãn Tâm mới khôi phục lại dáng vẻ như bình thường, cô cúi đầu nhìn bàn tay đang được Lệ Minh Viễn nắm chặt, sắc mặt liền trở nên có chút quái dị.

Sao cô lại có cảm giác… Lệ Minh Viễn nắm tay cô cứ giống như đang nắm tay một đứa trẻ bị lạc đường vậy nhỉ?

Thế là cô liền lặng lẽ rút tay ra, đột nhiên nghe thấy tiếng nói: “Trời đất! Dương Diễm, người kia chính là chú của Noãn Tâm sao… cậu chắc chắn là người đó sao? Chú ấy là thần tiên hạ phàm sao? Ôi mẹ ơi… nhìn cứ như người bước ra từ truyện tranh ấy nhở… Cái này không phù hợp với tướng mạo phổ thông đâu nhé! Làm gì có ai có thể đẹp trai như vậy chứ.”

Dương Diễm cũng đang mải nhìn đến mức không thể rời mắt được, cô ấy dở khóc dở cười nói: “Không nhìn thấy chú ấy đang nắm tay Noãn Tâm sao? Không phải chú của cậu ấy thì còn là ai được chứ?”

“Ôi trời ơi! Là thật kìa… Trên đời này sao lại có người đàn ông đẹp trai như vậy chứ? Có điều nhìn người đàn ông này có chút quen mắt!”

“Cậu từng gặp rồi à?”

“Có phải chú ấy từng lên tạp chí không?”

Tần Thiên đứng bên cạnh, khóe miệng khẽ giật một cái, tốt bụng nhắc một câu: “Tạp chí tài chính sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK