Mục lục
Chú Là Của Em- Tô Noãn Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 796: Ngoan, đời này sẽ không ghét bỏ em

“Noãn Tâm, con xem chú Lương đều bị con hù dọa rồi kìa.”

Lúc này Tô Noãn Tâm mới khôi phục lý trí nhìn Lương Khải Phong. Lúc này ông ta đang nhìn mẹ con họ bằng ánh mắt xa lạ, khiến Tô Noãn Tâm đau đớn. Ha, ghét bỏ mẹ con họ chứ gì? Cô còn không thèm ông ta đâu! Mẹ cô tốt như vậy, phù hợp với người đàn ông tốt hơn. Sắc mặt cô lập tức lạnh lẽo.

“Xin lỗi chú Lương, bữa cơm này chúng tôi sẽ tự tính tiền, đồ đạc hư hỏng chúng tôi cũng sẽ đền bù, chú về công ty làm việc trước đi.

Lương Khải Phong hơi lúng túng nói: “Như vậy… e rằng không tốt lắm đâu.”

“Có gì đâu mà không tốt. Chú với mẹ tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường mà thôi, chuyện của mẹ con chúng tôi không cần chú nhúng tay vào.

Lương Khải Phong áy náy nhìn Tô Ngọc Mỹ. Tô Ngọc Mỹ cúi đầu, không nhìn ông ta. Cuối cùng Lương Khải Phong vẫn rời đi, nhưng vẫn lịch sự thanh toán tiền cơm.

Tô Noãn Tâm cay đắng nhìn mẹ, mẹ cô tốt như vậy mà sao không có người đàn ông đàng hoàng nào xuất hiện bảo vệ bà ấy? Tô Noãn Tâm rất đau lòng Tô Ngọc Mỹ. Cô trút hết oán hận lên đầu bà Cổ.

Cuối cùng ngay cả Tô Ngọc Mỹ cũng không thể kéo được cô, bà Cổ bị cô đánh vào bệnh viện, khuôn mặt bị tát sưng lên. Bàn ghế trong nhà hàng đều bị Tô Noãn Tâm đập phá hết. Cô thật sự tức điên rồi.

Cuối cùng Lương Khải Phong rời đi báo chuyện này cho Lý Mạnh, Lý Mạnh lại báo cáo với Lệ Minh Viễn, Lệ Minh Viễn vội vàng chạy tới xử lý.

Bà Cổ được đưa tới bệnh viện, thiệt hại của nhà hàng được bồi thường, Tô Ngọc Mỹ cũng được Lệ Minh Viễn khuyên về công ty làm việc, chỉ có mình Tô Noãn Tâm còn ở lại đây, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu không chịu đi. Lệ Minh Viễn sắc mặt tối tăm đi về phía cô, giọng nói lạnh lùng: “Phá đủ chưa?”

Tô Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn anh. Lúc này Lệ Minh Viễn mới thấy cô nhóc đầy mặt nước mắt nước mũi, anh ghét bỏ nhìn cô: “Bẩn chết.” Sau đó rút khăn giấy lau nước mũi cho cô.

Tổ Noãn Tâm hơi ngượng ngùng xì mũi, tờ khăn giấy đầy nước mũi bị Lệ Minh Viễn cầm trên tay, sắc mặt đen sì. Đối với một người mắc bệnh thích sạch sẽ thì quả thực có thể ghét bỏ tới chết. Nhưng anh vẫn nhịn xuống không nổi giận, cười như không cười nhìn Tô Noãn Tâm: “Phá xong rồi mà còn chưa đi hả?”

Cuối cùng Tô Noãn Tâm cũng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi nói: “Chú, có phải em lại gây phiền phức cho chú không?”

“Em gây phiền toái cho anh ít lắm hay sao?”

Tô Noãn Tâm không nhịn được nở nụ cười: “Thế chú có ghét bỏ em không?”

“Đứng lên, đi theo anh.

“Chú nói em nghe chú có ghét bỏ em không? Vừa rồi Lương Khải Phong ghét bỏ… ghét bỏ mẹ em, cũng ghét bỏ em. Bà Cổ nói mẹ em là kẻ thứ ba, nói em là con gái của kẻ thứ ba, Lương Khải Phong nhìn em với mẹ bằng ánh mắt rất xa lạ. Rõ ràng lúc trước ông ta còn rất thích mẹ em, biết chuyện này thì lập tức thay đổi sắc mặt.”

Lệ Minh Viễn âm thầm thở dài, bỗng cúi lưng vỗ lên đầu cô: “Ngoan, đời này sẽ không ghét bỏ em.”

“Thật ư? Nhưng cuộc đời dài như vậy, chú có thể làm được không?”

“Anh nói làm được thì sẽ làm được.

Tô Noãn Tâm rơm rớm nước mắt nhìn anh, cười nói: “Em tin chú!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK