Mục lục
Chú Là Của Em- Tô Noãn Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 327:

Cô ấy còn có con át chủ bài là Tô Noãn Tâm Kỷ Vân Như cho rằng người đàn ông trước mắt hấp dẫn đến mức có thể khiến bất cứ cô gái nào đều phải động lòng. Con nhóc Tô Noãn Tâm kia không xứng với cậu ta. Nhưng bọn đàn ông luôn xem thường mọi thứ này chỉ thích hoa cỏ lạ thôi, cũng giống như trẻ con thích chơi với chó mèo mình chưa tiếp xúc vậy. Cái gì cũng thích thử sự mới mẻ, bà đã thấy nhiều rồi.

Không lâu sau, Kỷ Vân Như cũng chú ý tới trong văn phòng trừ mình ra còn có một người khác nữa.

“Ồ, người đại diện Ngô cũng ở đây à” Bà ấy lười biếng nói xong câu này thì tự động ngồi xuống chiếc ghế sô pha sang trọng trong văn phòng dù chưa được ai mời. Ngô Thu mỉm cười, đáp: “Chào bà cả Kỷ, hôm nay tôi tới đây để báo cáo một số công việc với tổng giám đốc Lệ, bà cả Kỷ có chuyện cần tìm tổng giám đốc thì tôi xin phép sang phòng tiếp khách chờ, khi nào bà bận việc xong thì tôi lại qua.”

“Thông minh nhỉ… Đi đi, lúc nói chuyện với ai tôi không thích có người ngoài.”  Lý Mạnh không khỏi nhướng mày, đi tới rồi nói: “Người đại diện Ngô vào văn phòng thư ký của tôi ngồi một lát nhé… Khi nào tổng giám đốc bàn công chuyện Xong tôi sẽ mời cô đến.”

Ngô Thu khẽ cười: “Thư ký Lý không cần khách sáo, tôi đợi được”

Lý Mạnh đưa Ngô Thu vào thư phòng thư ký, lúc trở lại văn phòng tổng giám đốc thì bị tám nữ vệ sĩ chặn lại không cho vào.

Anh ta cau mày nhìn vào trong, Lệ Minh Viễn nói với anh ta: “Chờ ở ngoài đi.” Cánh cửa lập tức bị đóng lại, Lý Mạnh bị ngăn cách ở bên ngoài.

Ngô Thu thấy cả Lý Mạnh cũng bị đuổi ra thì kinh ngạc: “Không phải tổng giám đốc Lệ không sợ Kỷ Vân Như sao? Sao cả anh cũng bị đuổi ra vậy?”

Lý Mạnh gượng cười: “Xưa nay bà cả nhà họ Kỳ đều kiêu ngạo như thế… Chắc ông chủ chúng ta không muốn tôi rước họa vào thân đấy”.

Dù sao thì lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển, nếu bị để mắt tới hay thù hằn gì thì không biết sẽ xảy ra chuyện không may nào.

Anh ta nghĩ mình không đi vào cũng là chuyện tốt.

Ngô Thu nhướng mày, nói: “Không biết nếu nhà họ Kỷ ngã ngựa thì quý bà này còn ngang ngược được bao lâu đây.”

Lý Mạnh cười đáp: “Không ngã được”

“Chẳng phải có tin… nhà họ Kỷ lục đục nội bộ sao?”

“Tôi không biết, nhưng gần đây chắc tổng giám đốc đang bàn chuyện làm ăn gì với bà ta… Nhưng tổng giám đốc cũng không thể làm dòng họ này sụp đổ, còn chi tiết thế nào thì tôi cũng không rõ.

Không ngờ chỉ là đưa Ký Vân Tiêu ra nước ngoài chữa bệnh thôi mà tổng giám đốc lại làm to chuyện, không ngại chọc giận những gia đình có mâu thuẫn với nhà họ Kỷ để giúp Kỷ Vân Như thuận lợi đưa anh trai mình xuất ngoại.

Trong chuyện này, đến Lý Mạnh cũng không nghĩ ra được tại sao tổng giám đốc lại làm vậy. Rõ ràng sự sụp đổ của nhà họ Kỷ sẽ đem lại lợi ích rất lớn cho họ.  Ngô Thu nghe vậy, sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Nếu bây giờ Lệ Minh Viễn đang bí mật hợp tác với Kỷ Vân Như… thế thì chỗ dựa của Kỷ Vân Như sẽ càng vững chắc hơn nữa, cô ấy cũng không thể bảo vệ được Bạch. Kỳ Sương rồi.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Ngô Thu tràn đầy tuyệt vọng.

Chẳng lẽ Bạch Kỳ Sương sẽ bị hủy hoại cả đời sao… Phần đời còn lại chỉ có thể sống trong cảnh u tối, không thấy được ánh mặt trời sao?

Rõ ràng năm đó cô ấy cũng là một cô gái tràn đầy sức sống như Tô Noãn Tâm mà…

Chẳng lẽ phạm lỗi một lần là không còn cơ hội chuộc lại lỗi lầm sao? Cô không phục! Bất chợt, một giọng nữ vui vẻ ngắt dòng suy nghĩ của cô ấy.

“… Chị Ngô, sao chị cũng ở đây thể ạ?” Đôi mắt thẫn thờ của Ngô Thu thoáng chốc bừng sáng. Không phải. Cô ấy vẫn còn con át chủ bài là Tô Noãn Tâm mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK