Mục lục
Chú Là Của Em- Tô Noãn Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 759

“Bởi vì trông nó giống em.

“Giống chỗ nào?”

“Đôi mắt.”

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười: “Đôi mắt của em sao đáng yêu bằng nó. Trời ạ! Bé cáo này đáng yêu quá! Chú ơi, trái tim em sắp tan chảy rồi.”

Ừ, mỗi lần em ngoan ngoãn, trái tim anh cũng sắp tan chảy. Cho nên nó rất giống em. Lệ Minh Viễn âm thầm cảm thán.

Tô Noãn Tâm ôm chú cáo vào lòng chơi đùa.

“Chú, mấy giờ rồi?”

“Trưa rồi, nên rời giường ăn sáng “Trời ơi, không ngờ em lại ngủ tới bây giờ tỉnh dậy “Không sao, hôm nay không cần tới đoàn làm phim, Nhiếp Hạo đã xin nghỉ phép, em có thể ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

“Nhiếp Hạo xin phép à? Được rồi, không có anh ấy thì cũng không đóng phim được, vậy thì em sẽ yên tâm ở nhà chơi.

“Ừ, dậy ăn cơm trước đi.”

Bụng Tô Noãn Tâm hợp thời kêu lên ùng ục. Cô xoa Dụng, thầm oán: “Đều tại chú, tối qua em bị mệt chết nên mới ngủ dậy trễ như vậy.

“Ừ, tại anh. Cho nên để bồi thường em, hôm nay anh sẽ không đi công ty, ở nhà với em, thế nào?”

“Thật ạ?”

“Ừ, thật đấy.”

“Vậy chú dẫn em ra ngoài chơi.

“Em muốn đi đâu?”

Tô Noãn Tâm lười biếng vươn vai, mỉm cười nói: “Để em ngẫm lại đã, đã lâu rồi không vận động… hay là chiều nay đi đánh tennis vận động một chút, sau đó buổi tối đi ăn cơm, xem điện ảnh?”

Xem điện ảnh? Lệ Minh Viễn có ấn tượng rất sâu sắc về lần đầu tiên cùng đi xem điện ảnh với Tô Noãn Tâm. Ánh mắt anh tối sầm: “Được rồi, anh nghe em “He he, chú tốt quá! Vậy thì em dậy trước đây… Còn con này thì sao?”

“Nó sẽ tự hoạt động, không cần lo cho nó, vừa rồi nó đã ngửi mùi em, vẫn bị bỏ đói chưa cho ăn, bữa cơm đầu tiên phải do em cho nó ăn, sau đó đặt tên cho nó, sau này nó lớn sẽ trung thành với em.

“Trung thành không phải là chó à? Loài cáo chẳng phải rất gian xảo hay sao?”

“Đó là cáo hoang, còn nuôi trong nhà thì khác, ai nuôi đi theo người nấy “Được rồi, chúng ta đã có Bạch Tuyết, vậy thì gọi nó là Tiểu Bạch đi. Em dậy cái đã, sửa soạn xong rồi xuống nhà cho nó ăn cơm. Chú có chuẩn bị đồ ăn cho nó không? Hay em tự làm? Cáo ăn gì nhỉ?”

“Kêu thím Lý nấu chín thịt, ăn thịt sống dễ nuôi dưỡng dã tính… cho nên ăn thịt chín tốt hơn.

“Vậy thì em nghe chú. Em không biết nuôi cáo, chú nuôi cùng em.

“Ừ, anh nuôi cùng em “Mang nó tới đoàn làm phim thì chắc nó sẽ chạy lung tung, cho nó ở bên cạnh chú được không? Coi như làm bạn với chú thay em “Không thành vấn đề”

Tô Noãn Tâm trực tiếp nhảy ra khỏi giường, chân trần nhào về phía Lệ Minh Viễn: “Chú của em tốt nhất thế giới! nói xong hôn lên mặt anh, sau đó chạy vào phòng tắm.

Lệ Minh Viễn bật cười, đi tới túm con cáo lên, động tác rất thô lỗ. Chú cáo tủi thân kêu to. Bởi vì chủ nhân của nó là cô nhóc nên thiện ý mà nó nhận được đều phải đến từ cô nhóc, thể thì nó mới biết chủ nhân của mình là ai.

Trên sofa dưới lầu, Minh Dao cầm di động gửi tin nhắn hỏi Nhiếp Hạo anh đã dậy chưa. Nhiếp Hạo nhắn tin trả lời, dậy rồi. Sau đó không có sau đó.

Tỉnh dậy là đủ rồi.

Sau khi ăn trưa xong, Tô Noãn Tâm liền cùng Lệ Minh Viễn ra ngoài chơi, Minh Dao xung phong nhận việc ở nhà chăm sóc cáo nhỏ, nói mệt rồi không muốn ra ngoài chơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK