Mục lục
Chú Là Của Em- Tô Noãn Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 971

Anh nhàn nhạt nói: “Nói đi”

 

“Vệ sĩ của Kỷ Vân Tiêu động tay đánh trợ lý Lâm”

 

Lệ Minh Viễn nghe vậy, nhíu mày nói: “Chuyện vừa xảy ra sao?”

 

“Đúng vậy ạ”

 

Khó trách sắc mặt lại khó coi như vậy… Thì ra là là người trong lòng bị bắt nạt.

 

Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: vết thương đi”

 

“Được, thưa tổng giám đốc”

 

Kỷ Vân Như trực tiếp trợn trắng mắt nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ mà thôi mà tổng giám độc Lệ phải can thiệp đến nỗi như vậy sao, hôm nay tôi tới đây tìm tổng giám đốc Lệ chính là có chuyện quan trọng muốn thương lượng”

 

Sáp xếp bác sĩ trong công ty tới xử lý Lệ Minh Viễn liền cho cô ta bốn chữ.

 

“Xin lỗi, không rảnh”

 

Sắc mặt Kỷ Vân Như liền trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Lệ đây là có ý gì?”

 

Lệ Minh Viễn tức giận nói: “Lệ Minh Viễn tôi lớn như thế này cũng chưa từng gặp qua người nào cầu xin người khác mà lại nói như vậy, cũng chưa thấy qua ai cầu xin người khác mà lại dai như vậy đâu! Việc bà Kỷ làm tôi còn chưa tính, chuyện này cũng không có gì để thương lượng cả, tôi có giúp Kỷ Vân Như bà hay không hoàn toàn phải xem vết thương của nhân viên trong công ty tôi như thế nào đã!”

 

“Lệ Minh Viễn!”

 

“Nếu bà Kỷ không có việc gì thì cứ kiên nhãn chờ đi, còn nếu không muốn chờ thì có thể lập tức rời đi!”

 

Lâm Sơn Linh trực tiếp trợn tròn mắt.

 

Mẹ ơi.

 

Tâng thứ 36…Đây là lần đầu cô đi lên.

 

Tuy rằng cô đã từng thấy tổng giám đốc lúc mở họp, nhưng kia đều là trường hợp dưới công chúng.

 

Thế nhưng không nghĩ, tổng giám đốc ở chỗ riêng lại khí phách như vậy…Má ơi, quả thực đẹp không chịu nổi.

 

 

Anh mở tư liệu trong tay ra rồi bắt đầu xem.

 

Rốt cuộc thì Kỷ Vân Như vẫn không rời đi.

 

Cô ta đi tới sô pha bên kia, tự giác ngồi xuống.

 

Lệ Minh Viễn cũng chưa nói cái gì.

 

Không trong chốc lát, bác sĩ của tập đoàn Quốc Doanh liền tới đây.

 

Là một người phụ nữ trung niên.

 

Lâm Sơn Linh phải kiểm tra vết thương trước mặt mọi người nên hơi có chút xấu hổ.

 

Cô ấy qua lưng lại, đưa lưng về phía mọi người, đem quần áo đang che bụng mình xốc lên cho bác sĩ xem.

 

Bác sĩ nhìn xong không khỏi nhíu mày nói: “Vết thương này không nhẹ…Cô gái, cô nằm thẳng lên sô pha đẳng kia đi, tôi phải ấn một chút để xem xem có bị thương ở trong hay không”

 

Lâm Sơn Linh nhìn thoáng qua Lý Mạnh.

 

Lý Mạnh gật đầu nói: “Đi đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK