Mục lục
Chú Là Của Em- Tô Noãn Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 839: Không hay! Cậu Minh Thành muốn nhảy lầu

Quả nhiên…. Lệ Minh Thành đang đứng ở bậc thang Cả người như một pho tượng, cúi đầu không nhúc nhích… Không biết là đã đứng bao lâu rồi.

Lam Thanh Như lập tức nói: “Minh Thành… Con đừng hiểu lầm, mẹ chưa từng nghĩ qua sẽ bỏ rơi con… Mẹ sẽ dẫn con theo mà, Minh Viễn… Minh Thành là em trai ruột thịt cùng mẹ khác bố của con… Mẹ cầu xin con cho mẹ một cơ hội được không?”

“Lam Thanh Như, bà nghĩ rằng nhà họ Lệ chúng tôi là cái gì? Là chỗ bà muốn chơi như thế nào là chơi như thế đó sao? Bà muốn như thế nào là như thế đó sao?”

“Minh Viễn… Mẹ biết sai rồi.”

“Mẹ tôi đã chết rồi… Bà không phải bà ấy!”

“Là mẹ mà! Minh Viễn, để mẹ đi phẫu thuật thẩm mỹ lại khuôn mặt ngày xưa… Lúc đó con sẽ nhận ra mẹ! Minh Viễn à. Con cho mẹ một cơ hội đi, mẹ không chịu nổi nữa… Nếu con không cho mẹ cơ hội thì mẹ sẽ đập đầu chết ở nhà họ Lê “Vậy thì bà đi chết đi, không ai ngăn cản bà cả!:

Tinh thần của Lý Tử Nhiễm đã trở nên thất thường, bà ta lao thẳng về phía tường.

Ông cụ Lệ hét lớn lên: “Nhanh ngắn cô ta lại!”

Lệ Minh Viễn nhanh tay lẹ mắt kéo bà ta lại.

“Muốn chết thì chờ ra khỏi nhà họ Lệ rồi hằng chết! Bà không xứng chết ở nhà họ Lê!”

“Ây, Minh Viễn, cháu đừng có kích thích bà ta nữa…. Nếu không nhỡ thật sự xảy ra mạng người thì phải làm sao!”

Lam Thanh Như thấy Lệ Minh Viễn giữ chặt lấy bà ta, ánh mắt tràn đầy cầu xin nhìn anh nói: “Minh Viễn… Trong lòng con vẫn có mẹ đúng không, con chỉ đang tức giận vì lúc trước mẹ bỏ rơi con… Nhưng đó là vì mẹ biết sẽ còn được ở lại nhà họ Lệ, được nhìn con lớn lên cho nên mới làm ra quyết định như thế!”

“Minh Thành cũng như thế… Hai đứa đều là những đứa con do mẹ sinh ra… Làm sao mẹ có thể từ bỏ các con được!”

“Minh Viễn… Con tha thứ cho mẹ lần này có được không, sau này mẹ sẽ đền bù cho con… sau này mẹ sẽ không có ai khác nữa, chỉ có con và Minh Thành thôi… như thế vẫn chưa đủ sai…

Lệ Minh Viễn không chút gợn sóng nhìn bà ta: “Hiện tại hối hận thì cũng đã muộn rồi, lúc trước bà đã làm những chuyện gì….

“Mẹ biết sai rồi mà!”

“Đây là thứ chỉ cần biết sai là sẽ xong ư? Lam Thanh Như, bà đừng khiến tôi cảm thấy buồn nôn nữa! Tôi vừa nhìn thấy bà đã cảm thấy buồn nôn! Bà chắc là còn muốn tiếp tục không?”

“Minh Viễn.“

“Đừng gọi tôi là Minh Viễn, bà không xứng!”

“Không hay rồi! Cậu Minh Thành muốn nhảy lầu!” Ông quản gia đột nhiên chạy tới nói.

Lúc này đám người mới nhìn về phía cầu thang, phát hiện Lệ Minh Thành vừa mới còn đang đứng đó không nhúc nhích đã biến mất đầu không thấy rồi.

Vẻ mặt Lam Thanh Như trắng bệch đứng lên nói: “Nói bậy! Minh Thành nhà tôi sẽ không nhảy lầu…

Vẻ mặt Lệ Lâm cũng thay đổi nói: “Bây giờ nó đang ở đâu?”

Ông quản gia vội vàng nói: “Đang đứng ở rìa sân thượng! Chỗ đó quả là nguy hiểm, sân thượng của nhà họ lệ ở tầng năm đó… Phải làm sao mới ổn bây giờ!

Ông cụ Lệ đau cả đầu hồ lên: “Còn không mau đi cứu người!”

“Tôi sẽ cho người chuẩn bị đệm khí… Ông chủ, ngài nhanh dẫn người lên khuyên nhủ đi!”

Lam Thanh Như lập tức giống như điên chạy lên tầng. Lệ Lâm không lo được gì, cũng đi theo.

Ông ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, đã hết tuổi sinh con rồi.

Đời này ông ta chỉ có mỗi một cái cốt nhục là Lệ Minh Thành!

Chuyện này đúng là tạo nghiệp mà!

Ông cụ Lệ cũng chống gậy đi lên… Đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn Lệ Minh Viễn nói: “Thằng nhóc cháu mau đuổi theo đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK