“Ai da, em đó cái tên thích khóc nhè này!”
Ngô Thế Huân cuối cùng vẫn là không kìm được, kéo người ôm sát vào lòng, vỗ về an ủi. Lộc Hàm khóc không phải là không có lý do, bởi vì chỉ có là người biết toàn bộ tình tiết như cậu mới biết được, tối hôm đó thật sự là tối cuối cùng Thời Thu Tập còn được ở bên Lương Thần. Còn cách 6 tiếng đồng hồ nữa là tròn kỷ niệm 7 năm hai người bên nhau trong lời Lương Thần nói, cũng là 6 tiếng cuối cùng Thời Thu Tập còn được tồn tại trong mộng cảnh.
Sau khi từ trong giấc mơ tỉnh lại, bên tai Lương Thần vẫn còn văng vẳng lặp đi lặp lại câu nói của Thời Thu Tập “em yêu anh”. Trong lòng ông vướng mắc không thôi, bởi vì ông không biết được trong giấc mơ, tại sao mình lại quay về dáng vẻ của những năm 26 tuổi, và người tên là Thời Thu Tập kia tại sao lại tự nhiên như thế ở bên cạnh mình.
Ông đã từng vào năm 26 tuổi gặp phải tai nạn, nghe nói năm đó người gây tai nạn còn sợ tội chạy trốn, bởi vì nghĩ ông đã chết cho nên còn chuyển thi thể của ông đến nơi hoang vu, sau đó mới được một hộ nông dân cứu giúp rồi sống một mình đến hơn 50 tuổi. Vì vậy bao nhiêu năm qua, ông vẫn luôn không nhớ đến những chuyện trước đây, một chút cũng không nhớ.
Nhưng mà dạo gần đây ông lại bước vào mộng cảnh kỳ lạ, ở nơi đó có một người tên là Thời Thu Tập ở bên ông từ những năm đại học cho đến khi ra trường đi làm, trọn vẹn sống bên nhau 7 năm. Tựa như là ý trời cho ông một thế giới thứ hai, vì vậy ông gần đầy bỗng nhiên bắt đầu hiếu kỳ, Thời Thu Tập rốt cuộc là ai?
Lương Thần sau hôm đó tỉnh lại, cũng không còn được gặp lại người con trai thanh tú với cái tên Thời Thu Tập trong giấc mơ nữa. Liên tục một tuần, ông cảm thấy cuộc sống của mình bị làm loạn rồi, trong đầu ông chỉ không ngừng tìm cách làm sao có thể quay trở về thế giới trong giấc mơ, tìm đủ mọi loại cách tìm Thời Thu Tập nhưng đều không có kết quả.
Cho đến một ngày, cách đoạn thời gian không còn mơ mộng khoảng hai tuần, Lương Thần rốt cuộc cũng quay lại căn phòng ngủ quen thuộc đó. Chỉ là hiện tại bên trong trống không, người cần tìm cũng không thấy đâu. Anh bỗng nhiên nhớ lại mấy hôm trước Thời Thu Tập tặng anh một chiếc hộp tinh xảo, còn được cậu gọi là “bí mật lớn nhất đời em”, cậu còn yêu cầu anh bây giờ không được mở ra. Lương Thần hỏi cậu đến lúc nào mới được mở, cậu chỉ nói đến lúc đó anh sẽ biết. Lương Thần lúc này điên cuồng tìm kiếm chiếc hộp nhỏ kia, cuối cùng cũng tìm được trong ngăn kéo chiếc tủ để TV, anh không thể chờ đợi được mà gấp rút mở ra, chỉ nhìn thấy bên trong có một tờ giấy phẳng phiu ngay ngắn, sau khi mở ra xem mới biết được đó là tờ giấy ghi địa chỉ và một dãy số.
—————-
Lương Thần tỉnh lại từ giấc mơ bèn vội vàng tìm lấy giấy bút, ghi lại địa chỉ và dãy số kia, ông quyết định sẽ đi đến đó.
Hành trình xa xôi, ông phải bắt xe đổi chuyến mấy lần, mệt mỏi mà dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi, cuối cùng đập vào mắt là một căn nhà gỗ nhỏ ở bên bờ biển. Lương Thần dựa vào dãy số trên tờ giấy, thử nhập mật mã cửa, thế mà cánh cửa lại thật sự mở ra.
Nơi này hiện rõ dấu vết của việc đã lâu không có ai ở, Lương Thần thử mở ra cánh cửa đã đóng kín, sau đó nhìn thấy khắp căn phòng là treo đầy tranh vẽ ông với đủ dáng vẻ khi còn trẻ, khiến ông kinh ngạc không thôi.
Ánh mặt trời chiếu sáng căn phòng, Lương Thần giật mình vội bước qua, nhìn thấy mỗi bức tranh vẽ mình đều rất sinh động. Trong giấc mơ, Thời Thu Tập là một họa sĩ chuyên vẽ tranh sơn đầu, ông chưa từng nghĩ rằng trên đời này thật sự có một nơi trùng lặp với mộng cảnh, nỗi khiếp sợ to lớn khiến Lương Thần đứng ngây tại chỗ, qua hồi lâu, mới lấy lại tinh thần.
Lúc đi đến bên cạnh chiếc bàn, ông mới nhìn thấy có quyển sổ đặt ngay chính giữa bức tranh sơn dầu, cùng với một khung ảnh nho nhỏ bên trong là bức tranh phác họa hai người.
Lương Thần run rẩy giở ra trang đầu tiên của nhật ký, nhìn thấy ở chính giữa trang bìa màu đã ngả vàng ba chữ: Thời Thu Tập. Ông nhíu mày lại, ngón tay lướt qua ba chữ kia, có một cỗ sức mạnh rất lớn tựa như thông qua ba chữa kia truyền đến cho ông, làm trái tim ông đập liên hồi.
Từ từ, ông lại lật sang trang kế tiếp, hồi ức bắt đầu nhớ lại rành rành trước mắt. Đến đây bộ phim đã đi đến đoạn giữa, từ đây bắt đầu hình ảnh nhớ lại hồi ức trong hiện thực của Lương Thần và Thời Thu Tập. Từ năm 19 tuổi bắt đầu quen biết, sau đó trở thành anh em tốt, cùng nhau lên lớp cùng nhau đi du lịch. Sau đó đến một ngày, hoa khôi của trường Đồng Hân bắt đầu theo đuổi Lương Thần, Thời Thu Tập thầm yêu Lương Thần không thể chịu nổi sự theo đuổi của nữ sinh kia, vì vậy thái độ rất tệ. Hai người còn vì chuyện này mà phát sinh bất hòa, cuối cùng lúc Thời Thu Tập bị bệnh ở phòng trọ bên ngoài, hai người mới giải hòa.
Nhưng không lâu sau đó, phòng trọ ở bên ngoài trường của Thời Thu Tập đột nhiên bị trộm, tối hôm đó cậu gặp phải rất nhiều đả kích. Cũng chính là từ hôm ấy, cậu từ bỏ sự ngăn trở đối với Đồng Hân, trên thực tế việc nhà cậu bị trộm là do cô ta làm, cái gì cũng không mất chỉ mất đi quyển nhật ký của mình. Thời Thu Tập bị uy hiếp không được theo đuổi Lương Thần nữa, hành vi của cậu chỉ mang đến cho anh tiếng xấu mà thôi. Lương Thần và Đồng Hân là hot boy hot girl của trường, bọn họ mới là một đôi. Vì vậy Thời Thu Tập đã chính mắt nhìn thấy hai người trở thành người yêu, chuyện này cho đến cả sau khi tốt nghiệp đều là nỗi tiếc nuối trong lòng cậu. Cho đến tận khi cậu 26 tuổi, nhận được tin tức hôn nhân của Lương Thần tan vỡ, Đồng Hân ngoại tình còn lấy đi tài sản mà Lương Thần một tay tạo dựng nên, cô ta quay lại cùng với bạn trai cũ thời đại học. Còn Lương Thần, bởi vì cuộc sống thất bại, trong một đêm tại quán bar bị chiếc xe sang trọng trước cửa quán bar đâm phải mà qua đời.
Thời Thu Tập kể từ ngày đó liền rơi vào hối hận, hối hận bản thân năm đó đã rút lui quá sớm, bi thương cùng cực khiến cậu không thể sống cuộc sống bình thường. Vì vậy cậu rời xa khỏi thành phố mang quá nhiều ký ức, chạy đến sống trong căn nhà gỗ nhỏ cô độc bên bờ biển, mỗi ngày đều chìm đắm trong việc đọc sách, vẽ Lương Thần và viết nhật ký.
Bởi vì tâm bệnh quá nặng, Thời Thu Tập mắc bệnh trầm cảm chưa đến 50 tuổi đã rời khỏi thế giới. Hình ảnh lúc này lại xoay đến cảnh Lương Thần ngồi ở trên ghế đọc nhật ký của Thời Thu Tập, đọc đến nỗi hốc mắt cũng đỏ hoe.
Bàn tay ông run rẩy lật đến trang cuối cùng, liền nhìn thấy bút tích vết mực có hơi lem.
[Cuộc đời này của tôi chuyện hối hận nhất, chính là quyết định từ bỏ theo đuổi Lương Thần, tôi biết rằng mình sắp chết, nếu như trên đời này có thần phật, có thể lại cho tôi 7 năm không? Để tôi được cùng với người ấy gặp lại từ lúc mới quen biết, để có thể làm lại tất cả từ đầu?]
Nước mắt thấm ướt trang giấy, dấu chấm câu cuối cùng cũng bị nước mắt làm lem mực. Cuối cùng Lương Thần cũng nhớ lại tất cả, lúc này đây chỉ có thể ngây người ra ngồi trên ghế ôm chặt lấy quyển nhật ký, nhìn ánh mặt trời vẫn còn chiếu xuống bên ngoài cửa sổ nhưng không hiểu sao ông lại cảm thấy rất lạnh.
“Lương Thần…” đột nhiên giọng nói trong trẻo vang lên ở bên tai.
Lương Thần đôi mắt còn ngập tràn nước mở to lên vì kinh ngạc, sau đó ông từ từ quay đầu lại.
Màn ảnh lúc này cũng đột nhiên đen lại.
Bộ phim kết thúc.
————–
“Ngày mai phải xuất hiện trước mặt công chúng rồi, em có tâm trạng gì?”
Ngô Thế Huân vỗ về Lộc Hàm đang tựa đầu trên vai mình, Lộc Hàm vẫn đang chìm đắm trong bộ phim, vẫn còn đang hồi tưởng lại những khoảnh khắc khiến cậu không thể quên được. Lúc quay phim bọn họ quay nhiều hình ảnh như vậy, nhưng đại đa số đều là hồi ức của Lương Thần, cũng chính là như thế, quá khứ và hiện tại, mộng cảnh và hiện thực, đan xen so sánh.
Vì vậy lúc Lương Thần về già, khi đẩy ra cánh cửa căn phòng tràn ngập bí mật kia, hiện thực và mộng cảnh mới có thể chồng lên nhau, quá khứ và hiện tại cũng vậy, khiến người xem cảm thấy chấn động. Lộc Hàm đột nhiên cảm thấy sau khi Thời Thu Tập tưởng rằng Lương Thần đã chết, lúc sống cô độc một mình, tâm trạng u uất như thế rất giống cậu trong ba tháng này. Gặp phải vô vàn những biến cố khủng khiếp, cuối cùng tất cả cũng đã ổn định, bởi vì cậu may mắn hơn Thời Thu Tập, bên cạnh cậu còn có một Ngô Thế Huân tồn tại.
Đoạn kết của bộ phim dừng lại ở đoạn khi Thời Thu Tập cất tiếng gọi, khiến Lương Thần kinh ngạc mà quay người lại, không ai biết được rốt cuộc là do Lương Thần bi thương và chấn động quá độ hay không nên mới sinh ra huyễn thính, hay là thần phật thật sự bị tình yêu của hai người cảm hóa mà cho Thời Thu Tập cùng Lương Thần một cơ hội bắt đầu lại. Hoặc là có khả năng nhiều hơn, tựa như một nghìn người xem Hamlet trong lòng cũng sẽ có một nghìn Hamlet vậy.
Những chuyện này khiến cho Lộc Hàm càng thấu hiểu, sức mạnh của tình yêu có thể đưa con người vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng ngược lại cũng có thể hủy đi toàn bộ sức sống của một người. Lộc Hàm cảm thụ được rất nhiều điều xúc động mà không ngừng lau nước mắt, Ngô Thế Huân ở cạnh bên, cắt ngang dòng cảm xúc của cậu, hỏi: “Em có cảm thấy bản thân mình rất giỏi không?
Lộc Hàm xoa xoa đôi mắt đã đỏ hoe, trả lời: “Cũng bình thường!”
Ngô Thế Huân lại không đồng ý, anh nói cực kỳ tự tin: “Nghe nói đạo diễn Vương muốn đem bộ phim này đi tranh cử Oscar, em cảm thấy thế nào?”
Lộc Hàm ngạc nhiên nói: “Anh đùa kiểu gì vậy!”
Ngô Thế Huân chỉ cười: “Năm đó anh lấy được giải ảnh đế cũng là không nghĩ đến, bởi vì bản thân vĩnh viễn cũng không biết mình có bao nhiêu ưu tú!”
Lộc Hàm ghét bỏ bĩu môi một cái.
Ngô Thế Huân lại xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Nhìn em vui vẻ thật tốt, em hãy cứ mãi là đứa ngốc vui vẻ đi, chỉ cần anh được nhìn thấy những điều tốt đẹp của em là đủ rồi!”
Nói xong, Ngô Thế Huân nâng cằm của Lộc Hàm lên, cúi xuống hôn lên đôi môi của cậu.
—Hoàn chính văn—