Nhìn thấy Lâm Tranh đến rồi, Lộc Hàm nở nụ cười sau đó mở miệng nói trước: “Anh Lâm Tranh!”
Lâm Tranh biểu tình trầm trọng, ngồi xuống sô pha liền tự rót cho mình cốc nước, uống xong mới giống như thở hắt ra nhìn khuôn mặt của đầy nghi hoặc của Ngô Thế Huân và Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân hỏi: “Thế này là làm sao?”
Lộc Hàm trong tay vẫn đang cầm tập lời thoại của kịch bản mà Ngô Thế Huân in ra cho cậu.
Lâm Tranh ngữ khí nghiêm túc nói: “Vai diễn bị cướp rồi!”
Ngô Thế Huân vừa nghe thấy liền cực kỳ khẩn trương, lập tức hỏi: “Là vai của Tiểu Lộc?”
Lâm Tranh trầm lặng gật đầu, tiếp tục nói: “Đạo diễn vừa gọi điện cho tôi, bên đầu tư muốn đưa người của họ vào đoàn phim, nếu như không dùng người mới của bọn họ, đoàn phim sẽ không nhận được đầu tư nữa.”
Ngô Thế Huân ngữ khí cực kỳ không vui, lại hỏi: “Thế tại sao lại nhất quyết phải giành vai diễn của Tiểu Lộc?”
Lâm Tranh giải thích: “Người ta chỉ định phải là vai nam hai, chính là muốn dùng người mới kia.”
Ngô Thế Huân cảm thấy thật kỳ lạ, quay đầu lại nhìn Lộc Hàm nhìn thấy sắc mặt cậu không tốt, vội vàng an ủi một câu: “Không sao đâu, anh sẽ giành nó cho em.”
Sau đó Ngô Thế Huân dường như đột nhiên lại nghĩ ra điều gì, truy hỏi: “Vậy còn tiền phạt vi phạm hợp đồng? Đã ký hợp đồng là để tôi và Tiểu Lộc diễn, sao lại? Không sợ vi phạm hợp đồng sao?”
Lâm Tranh nhìn Lộc Hàm vẫn còn ở đây, có vài điều không tiện nói lắm cho nên chỉ cố gắng an ủi nói: “Giá trị thương mại của Lộc Hàm vốn dĩ còn chưa cao, cho nên bên đó đồng ý trả khoản tiền phạt…”
Ngô Thế Huân nhất thời cảm thấy lồng ngực mình cũng buồn bực, cho nên hét lên: “Vậy tôi cũng không diễn nữa!”
Lâm Tranh cũng đoán được Ngô Thế Huân sẽ có phản ứng như thế, cho nên bất lực nhìn Lộc Hàm, ngầm bảo cậu mau giúp anh khuyên nhủ, đồng thời vừa giải thích: “Cậu cũng không xem thân phận của mình là như thế nào đi đã? Cậu mà rút đi là cậu vi phạm hợp đồng, tiền phạt gấp 5 lần, giá trị của cậu bao nhiêu chẳng lẽ cậu không biết? Muốn bỏ ra khoản tiền oan này sao?”
Ngô Thế Huân nghe thấy thế, tức giận đến nói không nên lời.
Những lời nói kia cũng là vì kích động mà nói ra, cho dù anh có bằng lòng tự mình giao ra khoản tiền kia, Lâm Tranh và công ty cũng nhất định không chịu. Thứ nhất, bởi vì kịch bản này thực sự tốt, thứ hai căn bản là không đáng, huống chi Lâm Tranh căn bản cảm thấy Ngô Thế Huân có hơi chút yêu mỹ nhân mà không cần giang sơn rồi!
Lộc Hàm tuy rằng không thoải mái, cảm thấy rất mất mát, nhưng vẫn nghĩ đến đại cục bèn kéo kéo cánh tay của Ngô Thế Huân, nói với anh: “Không sao cả mà…dù sao em cũng là người mới, diễn cái gì cũng không quan trọng.”
Ngô Thế Huân tâm tình trùng xuống, sau đó quay ra hỏi Lâm Tranh: “Vậy người mới kia là ai?”
Lâm Tranh biểu thị anh cũng không rõ lắm, cho nên Ngô Thế Huân bắt anh gọi điện hỏi thăm, bởi vì Ngô Thế Huân muốn biết là người mới nào lại có hậu đài vững mạnh như thế.
Lâm Tranh nghe điện thoại xong, khuôn mặt tràn đầy lưỡng lự, sau đó mới nhìn về phía Ngô Thế Huân, nói: “Là Tiếu Nhất Lâm?!”
——————————————————
Lâm Tranh có việc nên đi trước, Lộc Hàm đứng trong phòng bếp xay một cốc sinh tố dưa hấu cho chính mình, bưng lên cốc sinh tố đứng trước bàn đá, uống một hụm sau đó ngẩn cả người ra nhìn vào chiếc cốc.
Vai diễn lại một lần nữa bị cướp mất.
Lộc Hàm cảm thấy lồng ngực buồn bực khó chịu, cậu vẫn không chắc lần này là vô tình hay là do người cố ý làm. Có Ngô Thế Huân, cậu còn tưởng mình sẽ không còn là cái bóng cô đơn, thế lực mỏng manh, nhưng mà muốn lăn lộn trong cái giới giải trí phức tạp này, dường như thật sự không dễ dàng.
Thân thể đột nhiên được người từ đằng sau ôm lấy, Lộc Hàm tuy giật mình nhưng không cần quay đầu cũng biết đó là Ngô Thế Huân.
Đầu anh gác lên vai cậu, dịu dàng hỏi: “Không vui sao?”
Lộc Hàm cúi xuống, ngữ khí bình đạm, nói: “Không có đâu, thật đấy!”
Ngô Thế Huân cười hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Vậy sao em lại thất thần như vậy? Ngay cả đến tiếng bước chân của anh cũng không nghe thấy!”
Hơi thở nóng rẫy phả lên khuôn mặt nghiêng ngiêng của Lộc Hàm, làm cậu ngứa ngáy, sau đó cậu xoay người lại đưa cốc sinh tố dưa hấu trong tay cho Ngô Thế Huân, nói: “Cho anh uống này!”
Ngô Thế Huân nhận lấy uống vài hụm, sau đó đặt cốc sinh tố xuống mặt bàn, rồi bất ngờ dùng lực bế Lộc Hàm đặt lên bàn.
Như thế này Lộc Hàm có thể đứng ngang với Ngô Thế Huân rồi!
Đối với hành động đột ngột của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm bị giật mình đến mức phải bám chặt lấy cánh tay của anh, tư thế này khiến cậu lúng túng, mặt mũi liền đỏ ửng.
Sau đó cậu có chút giận hờn nói: “Làm gì thế?”
Ngô Thế Huân cười cười, nói: “Tối nay ở lại đây đi!”
Lộc Hàm từ lúc về nước bởi vì sợ xảy ra tin đồn, cho nên vẫn luôn ở ký túc của mình, Lâm Tranh nói căn hộ mới của cậu còn đang trang trí nên cứ chịu khó một thời gian. Lâm Tranh cũng thập phần không đồng tình chuyện Lộc Hàm đến ở biệt thự của Ngô Thế Huân, thứ nhất là sợ tin đồn, thứ hai là sợ nhất “từ đó về sau quân vương không lên triều sớm”…
Lộc Hàm từ chối nói: “Em ở kia cũng tốt rồi!”
Ngô Thế Huân không vui, nói: “Cũng chỉ là mất đi vai diễn thôi, em không vui cũng không chịu nói, giữ lại nhiều chuyện trong lòng như thế, nếu như anh không chủ động hướng dẫn em định giải tỏa thế nào? Cái tên không biết điều này!”
Lộc Hàm không nghe theo muốn đi xuống, lại bị hai cánh tay của Ngô Thế Huân chặn lại, cậu nói: “Để em xuống!”
Ngô Thế Huân cười nói: “Sao em còn khách khí như thế, nào đến đây!”
Nói xong, tay của anh đặt ra sau gáy của Lộc Hàm, tiếp theo là hôn lên.
Lộc Hàm ban đầu còn định phản kháng, sau đó đành chậm rãi tiếp nhận, đôi môi bị Ngô Thế Huân dịu dàng ngậm lấy, hơn nữa còn có chút bất ngờ là lần này Ngô Thế Huân không có ý mạnh mẽ công chiếm, mà chỉ dịu dàng hôn lấy cậu, rồi mới từ từ khi kích tình lên cao mới chậm chầm quấn lấy đầu lưỡi từ từ thâm nhập.
Cường hôn chung kết vẫn là vũ khí tốt nhất.
Khi Lộc Hàm được buông ra có chút lúng túng cúi đầu xuống, hai má ửng đỏ, tay Ngô Thế Huân đặt lên eo cậu cọ tới cọ lui, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống cần cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo.
Hơi thở của Lộc Hàm có chút gấp gáp, còn có do dự không biết có nên để người trước mặt dừng lại hay không?
Cho đến tận khi áo sơ mi của cậu bị cởi ra, Ngô Thế Huân ở trên ngực cậu để lại dấu hôn, Lộc Hàm mới ra tay chạm vào mặt anh, ấp a ấp ủng mở miệng nói: “…Dừng lại đi thôi…”
Ngô Thế Huân nở nụ cười, nhìn khuôn mặt đã đỏ gay gắt của Lộc Hàm, yên lặng giúp cậu chỉnh lại quần áo, sau đó ôm lấy khuôn mặt cậu bắt cậu nhìn thẳng vào mắt mình, nói: “Anh không muốn nhìn thấy em có nhiều tâm sự như thế!”
Lộc Hàm không đáp lời.
Ngô Thế Huân tiếp tục nói: “Lại có người cố ý phải không?”
Lộc Hàm có chút kinh ngạc, cậu không chắc chắn Ngô Thế Huân muốn nói gì, nhưng cậu có thể cảm thấy có lẽ anh cũng cảm nhận thấy có người đang muốn ngăn trở cậu phát triển.
Nhìn thấy Lộc Hàm trầm lặng, biểu tình hơi có vẻ kinh ngạc, nhưng lại cố gắng hết sức che giấu. Ngô Thế Huân trong lòng đã khẳng định những gì mình phỏng đoán, đồng thời cũng bất đắc dĩ thở dài, sau đó anh đem Lộc Hàm ôm vào trong ngực, nói: “Dù sao chúng ta cũng sẽ không bỏ cuộc, nói thế nào cũng còn có anh đây!”
Lộc Hàm khiếp sợ dựa vào ngực Ngô Thế Huân, mím chặt môi lại.
“Ngô Thế Huân!”Lộc Hàm mở miệng, cậu muốn nói, cậu sớm muộn cũng sẽ nói cho anh. Nhưng cảm thấy nếu nói như vậy chính là cho Ngô Thế Huân một đáp án, thật sự là có người đang uy hiếp cậu.
Cho nên cuối cùng, vẫn là biến thành một câu nói đơn giản: “Cảm ơn!”
Ngô Thế Huân khẽ cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Anh đỡ Lộc Hàm dậy, nhìn vào đôi mắt của cậu, trịnh trọng nói: “Buổi tối ở lại đây đi, đừng đi nữa!”
——————————————————
【Tiểu kịch trường】
Ảnh đế tương lai bị uy hiếp: Cảm ơn anh!
Ngô ảnh đế: Không có gì!
Ngô ảnh đế:Suy đoán ra được tâm trạng và hoàn cảnh của vợ là trách nhiệm của anh, đương nhiên cũng là dựa vào việc anh thông minh…
Ảnh đế tương lai bị uy hiếp: …
Ngô ảnh đế: Cho nên tối nay ở lại đi!
Ảnh đế tương lai bị uy hiếp: …
Ngô ảnh đế: Anh tuyệt đối sẽ không động vào em! Cũng không nghĩ đến việc cường hôn em! Càng không nghĩ đến việc tranh thủ khi em ngủ để cởi quần áo của em! Hãy tin anh!
Quần chúng cắn hạt dưa hóng chuyện: ………Y….…(◉㉨◉)…….