“Shh…”
Cậu cố gắng chống tay ngồi dậy, xoa xoa đầu, lại nhìn xung quanh người mình, mới phát hiện bản thân đang ngồi dựa trên một cái ghế sô pha bằng da thật, hình như đây là một căn phòng nghỉ.
Cẩn thận hồi tưởng lại, cậu nhớ ra rồi!
Lúc nãy trên đường đi tham gia buổi đấu giá kia, đột nhiên cậu lại cảm thấy đầu mình nặng trịch còn hơi chóng mặt, lại cộng thêm việc muốn đi nhà vệ sinh vì vậy liền đi trước một bước.
Muốn rửa mặt cho tỉnh táo nhưng lại ngại làm hỏng lớp trang điểm, cho nên cuối cùng Lộc Hàm cũng đành từ bỏ suy nghĩ này. Bất đắc dĩ từ phòng vệ sinh đi ra, Lộc Hàm nhìn một chút đoạn hành lang này, vừa mới hơi lắc lắc cái đầu tựa như muốn làm mình tỉnh táo lại thì trước mặt lại không kịp đề phòng đụng phải một người phục vụ.
Cái khay trên tay người phục vụ hình như là đồ ăn còn thừa từ bữa tiệc, đang đi về hướng thu dọn phía sau vì đụng phải Lộc Hàm nên một đống hỗn loạn các loại bánh ngọt liền rơi trên bộ vest của Lộc Hàm.
Người phục vụ giật mình kêu lên, sau đó tay chân luống cuống vội vàng xin lỗi, có lẽ cũng tại tự hiểu được phàm là những người có thể đến đây đều không phải là những nhân vật nhỏ, hơn nữa quần áo của những người đó giá trị cũng sẽ không phải tầm thường, cho nên người phục vụ trẻ tuổi lo lắng đến mức sắp bật khóc.
Lộc Hàm đơn giản an ủi cô ấy vài câu, cùng cô ấy nói không sao cả, sau đó rất nhanh liền rời khỏi hiện trường. Cũng may phòng nghỉ của cậu cách đó không xa, trên đường đi cũng tương đối vắng vẻ, cho nên sẽ không đến nỗi mất mặt mà đụng phải ai.
Lúc đi đến phòng nghỉ, Lộc Hàm liền gửi tin nhắn cho Tiểu Bàn nói cậu cần một bộ quần áo, sau đó lại đơn giản kể về chuyện vừa phát sinh. Lúc ngồi trên ghế, bởi vì không khống chế nổi cơn buồn ngủ cho nên không biết cậu đã thiếp đi từ lúc nào.
Lộc Hàm cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, đã được đổi sang bộ mới, điện thoại và áo khoác của Tiểu Bàn được đặt ở chiếc bàn bên cạnh, còn chưa kịp nghĩ nhiều hơn cánh cửa đã được Tiểu Bàn mở ra.
“Ai ya, Lộc Hàm cậu tỉnh rồi!”
Tiểu Bàn cầm theo cốc trà nóng vừa xin từ chỗ hậu đài mang vào, thấy Lộc Hàm đã tỉnh liền đặt cốc trà xuống chiếc bàn bên cạnh cậu, sau đó lại ngồi xuống cầm điện thoại của mình lên.
Một mặt vừa vội vàng mở tin nhắn trong điện thoại ra, một mặt vừa nói với Lộc Hàm: “Hôm nay đúng là không nên đến, cậu vừa mới khỏe lại, còn phải quay phim, buổi tối còn phải đi mấy loại tiệc kiểu này. Anh Huân nghe nói cậu mệt đến nỗi ngủ quên, liền trực tiếp đòi đến đây đưa cậu về!”
Lộc Hàm cực kỳ hoài nghi, có chút kinh ngạc hỏi: “Hả? Anh ấy?”
Tiểu Bàn ngẩng đầu lên nhìn Lộc Hàm, chỉ vào cốc trà trên mặt bàn nói: “Cậu mau uống đi đã!”
Nói xong, cậu liền nâng chiếc cốc lên đặt vào tay Lộc Hàm, lại nói: “Uống xong là chúng ta có thể đi, anh Huân hiện tại đã đến bãi đậu xe rồi!”
Lộc Hàm lại càng hoài nghi.
Tiểu Bàn không đợi cậu phải hỏi, liền nói luôn: “Vừa nãy ngài Khang Tụng có đến đây tìm cậu, biết là cậu rất mệt còn ngủ rồi, sau đó liền nói đợi cậu tỉnh lại thì đi trước cũng được, không cần phải tham gia buổi đấu giá nữa!”
Loại bữa tiệc như thế, Lộc Hàm cũng chỉ là nhân vật phụ điểm xuyết, có mặt cũng được không có mặt cũng được, không ảnh hưởng đến đại cục.
Lộc Hàm hỏi: “Thế Ngô Thế Huân thì lại có vấn đề gì?”
“Ừ thì…” Tiểu Bàn vô cùng ngượng ngùng cười một cái.
“Cậu hỏi tôi làm gì, tôi cũng là theo sự thật mà nói thôi, sau đó anh ấy liền đòi tự đến!”
Lộc Hàm: “…”
Lộc Hàm cạn lời nhìn Tiểu Bàn một lúc, sau đó mới lặng lẽ thở dài giơ tay lên bóp bóp cái cổ của mình, quả thật là rất mệt mỏi, cứ cứng ngắc dựa mãi một tư thế như vậy cho dù có là ghế được lót bông mềm thì vẫn là không thoải mái, lúc tỉnh lại khó tránh có cảm giác tê dại.
“Khụ khụ…”
Tiểu Bàn thu dọn đồ đạc, lại nghe thấy tiếng ho của Lộc Hàm, vì vậy liền nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Đúng là không nên đến mà, phiền thế chứ! Rõ là mới khỏe lại được tý, anh Huân đều là lo lắng cho cậu quá mới vội đến đón, nào mau đi thôi đi thôi đi thôi…”
Lộc Hàm: “…”
Đằng sau tự nhiên lành lạnh, Tiểu Bàn biết điều ngậm miệng lại, quay đầu lén nhìn Lộc Hàm một cái, sau đó cực kỳ chân chó (*) mà cười cười rồi nói: “Chúng ta mau đi thôi!”
(*) Chân chó = nịnh bợ, xun xoe.
——————————————
Lúc Lộc Hàm lên xe, liền nhìn thấy Ngô Thế Huân đang buồn chán ngồi lướt weibo, lúc nhìn thấy Lộc Hàm liền không làm lỡ thời gian thêm nữa, nhanh chóng lái xe quay về khách sạn.
Ngô Thế Huân lái xe, Lộc Hàm ngồi ở ghế phụ, Tiểu Bàn mặt đầy vô tội ngồi ở đoạn giữa ghế sau, Tiểu Bàn luôn cảm thấy sắp xếp vị trí như vậy thật khiến người khác cạn lời.
Dù sao bình thường cũng là chủ nhân mới ngồi đằng sau, trợ lý lái xe hay là ngồi ở ghế phụ, còn hiện tại cậu lại rơi vào tình trạng một câu cũng không dám phản kháng mà ngồi xuống phía sau, dáng vẻ ngoan ngoãn như em bé vừa được đón về từ trường mẫu giáo.
Tiểu Bàn bởi vì cảm giác mình là bóng đèn mà có hơi chút đau lòng, nhưng mà càng đau lòng hơn cả là Ngô ảnh đế thậm chí còn không xem cậu là bóng đèn, đúng là quá coi khinh nhân cách của vị trợ lý nhỏ đáng yêu này rồi! So sánh một chút, nói năng kiêng kỵ lại hay xấu hổ như Lộc Hàm mới đúng là vô cùng quan tâm.
Trên đường đi, Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cũng không nói nhiều lắm chỉ nói vài câu quan tâm đơn giản.
Khi lái xe đến tầng hầm đậu xe của khách sạn, Tiểu Bàn và Lộc Hàm về phòng trước. Tiểu Bàn vào đến phòng liền để túi xuống trước, rồi đi chuẩn bị nước tắm cho Lộc Hàm, vừa ra khỏi phòng tắm liền nghe thấy tiếng Lộc Hàm có chút chần chừ vang lên từ đằng sau.
“Cái này…”
Tiểu Bàn hoài nghi quay đầu lại, nhìn Lộc Hàm đang cúi xuống xem điện thoại, một tay nắm lại thành quyền nhẹ nhàng để trước mặt, mặt đầy vẻ ngại ngùng.
Tiểu Bàn: “???”
Lộc Hàm nhìn đoạn tin nhắn trong weixin của mình: 【Anh lập tức sẽ đến phòng của em, bảo Tiểu Bàn nhanh chóng về phòng của cậu ấy đi!】, cậu ngập ngừng một chút, mới nói: “Ngô Thế Huân có chuyện muốn tìm tôi!”
“Chuyện gì chứ?” Câu hỏi theo bản năng mà phát ra, sau đó Tiểu Bàn mới bỗng nhiên ý thức được đây là Lộc Hàm đang uyển chuyển muốn đuổi cậu đi.
Trong nháy mắt bi thương chảy ngược thành sông!
Tiểu Bàn không đợi Lộc Hàm nói lại, lập tức cầm đồ của mình ra khỏi căn phòng, trước khi đi khuôn mặt còn tràn đầy phẫn uất nhìn Lộc Hàm đang bất đắc dĩ đỡ trán.
Tiểu Bàn chân trước vừa đi khỏi, Ngô Thế Huân chân sau đã đến.
Lộc Hàm nghiêng người để Ngô Thế Huân tiến vào phòng, không đợi Lộc Hàm khóa cửa lại, Ngô Thế Huân cả thân người đều tiến sát lại ép Lộc Hàm dính chặt vào cánh cửa. Sau đó một tay ôm lấy eo cậu, tay còn lại nhanh chóng khóa cửa.
“Làm gì thế…”
Lộc Hàm nhất thời xấu hổ, dùng sức giãy dụa, nhưng cậu lại phát hiện Ngô Thế Huân đang cực kỳ ôm chặt lấy mình.
Vành tai bị anh nhẹ nhàng ngậm lấy, còn cố ý phả hơi nóng lên làm Lộc Hàm buồn đến co rụt cổ lại, nhất thời không kiềm chế được nhẹ giọng cấp bách khẽ “ưm” một tiếng.
Thanh âm của Ngô Thế Huân khàn khàn khe khẽ: “Không thể ngoan ngoãn tý được sao? Anh mới ra ngoài một chút em đã lại chạy ra ngoài!”
Lộc Hàm cảm thấy thật ủy khuất, rõ ràng là tại vị đại diện Ngô Mặc nghiêm khắc kia bảo cậu đi, cậu có thể không đi sao? Hơn nữa, đây là chuyện công việc, cho nên không thể chậm trễ! Tuy là từ lúc ở bên Ngô Thế Huân, trong vô hình tự nuôi thành loại cảm giác an toàn “mình có chỗ dựa”, nhưng mà Lộc Hàm vẫn không ngừng nhắc nhở mình không được tự hạ thấp bản thân đối với yêu cầu của công việc.
“Đó cũng là lịch trình quan trọng mà…”
Biết là người này chỉ ăn mềm không ăn cứng, Lộc Hàm đành nhẹ giọng giải thích lại nỗ lực tránh đi các động chạm mờ ám của anh.
Từ góc độ của Ngô Thế Huân có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lộc Hàm, lúc nói chuyện cái miệng mấp máy, đúng là không thể đáng yêu hơn được nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lộc Hàm mệt mỏi thế này còn không phải tại anh, nếu như không phải tại anh t*ng trùng lên não, Lộc Hàm nào có thể quay phim đến bị bệnh, cho nên lại càng không thể lấy lý do bị bệnh mà đùn đẩy công việc.
Nghĩ đến đây, Ngô Thế Huân yên lặng đặt tay lên áo sơ mi của Lộc Hàm cởi ra một nút, chợt cảm thấy loại áo này sao lại khó cởi như thế, cho nên liền ai oán nói: “Quần áo gì thế này, khó cởi chết đi được!”
Đè người ta còn đòi cởi quần áo, còn than phiền là quần áo khó cởi, đúng là đáng ghét mà!
Lộc Hàm kiềm không được liền trách: “Trách Tiểu Bàn chọn quần áo không tốt ấy!”
Ngô Thế Huân còn đang muốn cười, đột nhiên lại nhớ đến đoạn tin nhắn lúc nãy của Tiểu Bàn nói với anh, cậu nói lúc cậu cầm quần áo đến phòng nghỉ, Lộc Hàm đã thay quần áo ngủ thiếp đi rồi!
Cho nên quần áo của Lộc Hàm không phải là do Tiểu Bàn thay, Tiểu Bàn còn tưởng là Lộc Hàm tự thay?
Nghĩ tới đây, sau lưng Ngô Thế Huân đột nhiên rất lạnh, có một cảm giác không an toàn mạnh mẽ dâng lên trong đầu, vì vậy đám t*ng trùng mới vừa lên não…liền biến mất không còn dấu vết.