• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương trình tạp kỹ cuối cùng cũng bắt đầu quay.

Sau màn vũ đạo mở đầu, dàn MC và năm vị khách mời theo thứ tự lần lượt xuất hiện, fans của năm người ở hiện trường đều hò hét đến lạc cả giọng, không khí vô cùng náo nhiệt.

Sau khi tổ chương trình biết được Lộc Hàm và Mục Dương Dương là bạn thân đã lâu không gặp, liền điều chỉnh lại kịch bản trò chơi tương tác và thứ tự xuất hiện một chút. Lộc Hàm được sắp xếp cùng cậu ấy xuất hiện, hai người đứng cạnh nhau vô cùng nghịch ngợm.

Nghĩ lại vốn dĩ trong dàn khách mời còn có Tiếu Nhất Lâm, nhưng cuối cùng cậu ta vì kín lịch nên không tham gia được. Lộc Hàm cảm thấy thật may mắn, bởi vì fans hai nhà cũng biết được một chút ngọn nguồn giữa hai người, chuyện hai người tranh giành vai diễn của nhau dẫu sao cũng dẫn đến tranh chấp giữa fans hai bên.

Trong lúc thất thần, mọi người lại đang giới thiệu bản thân đã đến lượt vị khách thứ ba rồi, Lộc Hàm ở vị trí thứ tư có hơi khẩn trương một chút, lòng bàn tay tự nhiên cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Micro được truyền tới tay cậu, Lộc Hàm liền nhìn vào camera ở phía trước mặt rồi nói: “Xin chào các bạn, tôi là Lộc Hàm!”

“AAA…” Tiếng hét của fans vang lên, các cô ấy vui sướng đến mức vừa hét vừa vẫy banner lẫn bảng tên phát sáng trong tay mình, mấy fans ở phía trước còn giơ điện thoại lên chụp liên hồi không dừng lại, lại có cả người lén lút lấy ra pháo giấy trốn mang vào bắn lên.

“Quả nhiên là Lộc Hàm của chúng ta vừa nói đã làm nóng không khí rồi!” MC-H cười cười trêu cậu nói.

MC-X: “Đương nhiên rồi, Tiểu Lộc giá trị nhan sắc đỉnh cao thế này cơ mà!” Nói xong, cô ấy liền đi tới trước camera, xua xua tay với mấy em gái ở hàng đầu tiền giả vờ nghiêm túc nói: “Đừng có chụp ảnh đừng có chụp ảnh, cảm ơn phối hợp!”

Fans được thể cười haha, Lộc Hàm đứng trên sân khấu cũng ngượng ngùng mà cười mỉm.

Năm vị khách mời được mời đến hôm nay ai ai cũng là tiểu thịt tươi, nhưng mà quả thật Lộc Hàm đúng là ngũ quan tinh xảo nhất, thảm nào mà tiếng hò hét của fans cũng là to nhất.

Tiếp theo chính là dựa theo nội dung của kịch bản mà diễn, Lộc Hàm không thể quên được cái câu “cười đáng yêu” mà cậu vô cùng ghét bỏ.

Người thứ năm, cũng chính là người đứng giữa Lộc Hàm và MC-H, Mục Dương Dương, sau khi cậu ấy giới thiệu xong, MC-H liền giả vờ làm ra dáng vẻ thần thần bí bí nói với mọi người: “Có một bí mật tôi muốn nói cho các bạn biết, thật ra Lộc Hàm và Mục Dương Dương là bạn học thời cấp ba hơn nữa còn là bạn rất thân!”

Khán giả đều vô cùng ngạc nhiên, tiếp theo đó màn hình phía sau liền hiện lên một bức ảnh.

Đám fans đều nhao lên wa wa, tất cả các khách mời đều quay lại nhìn.

Lộc Hàm nhìn thấy bức ảnh của mình và mấy người bạn thân vào năm thứ nhất của cấp ba, không kiềm được mà cảm thấy tổ chương trình đúng là thần thông quảng đại. Bức ảnh cũ này, cậu không những chỉ có một cái để ở bên nhà mẹ đang ở, mà có bảo cậu tìm cũng chưa chắc tìm ra, thật không ngờ tổ chương trình chỉ trong thời gian một tiếng ngắn ngủi đã tìm ra được một bức ảnh như thế.

Trong bức ảnh, Mục Dương Dương đang khoác vai cậu, hai người đều để tóc ngắn màu đen nhẹ nhàng khoan khoái, lúc đó là mùa hè bọn họ chỉ mặc áo phông đơn thuần, một bộ dáng trẻ trung thanh thuần giống nhau. So với vỏ bọc thần tượng diễm lệ bây giờ, thật sự có cảm giác thời gian, mọi người đều vì quá bất ngờ mà nhỏ giọng trao đổi, sau đó lại nghe thấy MC-H nói: “Ồ ~ Lúc hai cậu còn nhỏ đã rất đẹp trai rồi!”

Micro vẫn còn ở chỗ Mục Dương Dương, cậu ấy liền tiếp lời MC nói: “Vâng ạ, thời điểm đó bọn em chơi cùng nhau quan hệ rất tốt!”

“Đến học kỳ sau của năm thứ hai cấp ba, cậu lại ra nước ngoài du học.” Lộc Hàm nói.

Mục Dương Dương gật đầu: “Ừ, đi du học khoảng tầm một năm.”

MC-D: “Thật đúng là duyên phận a!”

Sau đó chủ đề này cũng không nói quá lâu nữa, không khí giữa mọi người cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, rất nhanh đã đến phân đoạn chơi trò chơi.

Có lẽ là do tổ chương trình cố ý sắp đặt, mấy trò chơi phía sau hầu hết đều tạo cơ hội cho Lộc Hàm và Mục Dương Dương hợp tác, khó tránh được có fans ở hiện trường bắt đầu rậm rịch to nhỏ nói hai người họ “thật xứng”.

“Phúc lợi của thần tượng” là phân đoạn mới được đưa vào, mỗi vị khán giả đến xem đều được phát một con số, khách mời của chương trình sẽ rút số bất kỳ từ trong hòm đựng ra, sau đó sẽ mời khán giả may mắn lên giao lưu, khán giả đó có thể đưa ra một ước nguyện nho nhỏ đối với vị khách mời đó.

Phân đoạn này mới được đưa vào hai tập gần đây, trước đó những ước nguyện của fans hầu hết cũng chỉ là một cái ôm hoặc là ký tên thôi, ôm theo tâm lý chuẩn bị như vậy Lộc Hàm chờ đợi nhìn xuống hàng ghế khán giả sau đó cũng tự mình rút ra con số may mắn lần này.

“57!”

Lộc Hàm ngẩng đầu lên nhìn về hàng ghế khán giả, sau đó liền thấy được một fanboy kích động mà giơ tay lên.

Lộc Hàm: “…”

Tại sao tôi lại không quản được cái tay thối thế này!

Mục Dương Dương và các vị khách mời khác ở xung quanh không nhịn được cười, bởi vì ở trường quay rõ ràng đến chín phần đều là fans nữ, fans boy thực sự rất ít, hơn nữa có thể bốc được fans nhà mình cơ hội lại càng ít.

Thế mà Lộc Hàm lại bốc được số của fan boy, hơn nữa cậu ấy còn mặc trên người áo hoa in hình ava của Lộc Hàm, vừa nhìn là có thể nhận ra đây là Lufan chân chính.

“Hoan nghênh, hoan nghênh!” MC liền mời cậu ấy lên sân khấu cùng ba bạn fans may mắn trước đó, đồng thời mời Mục Dương Dương bốc nốt con số may mắn cuối cùng.

Sau khi đã xuất hiện đầy đủ các bạn fans may mắn lần này, liền bắt đầu từ bạn đầu tiên nói ra ước nguyện của mình. Mấy bạn đầu tiên đều nằm trong dự liệu của mọi người hầu hết chỉ là xin ký tên hoặc ôm một cái, fan boy của Lộc Hàm cũng không ngoại lệ, cậu ấy muốn Lộc Hàm ký tên lên áo của mình sau khi ký xong lại yếu ớt xin được ôm một cái.

Vì thế liền có cảnh mọi người nhìn thấy trên sân khấu, Lộc Hàm đang rất ngượng ngùng ôm bạn fan boy kia.

Đến lượt Mục Dương Dương, cậu ấy bốc được số của một fan nữ có khí chất khác hẳn những người còn lại, hiển nhiên có thể nhìn ra cô ấy lớn tuổi hơn, cảm thấy còn có thể gọi là chị. Cô ấy nở nụ cười đầy ý tứ, sau đó nhìn Mục Dương Dương, nhẹ nhàng nói: “Có thể thay tôi ôm một chút Lộc Hàm nhà tôi không?”

————————————————

Sáng sớm hôm sau, trên máy bay bay tới thành phố S, Lộc Hàm đang đeo bịt mắt gối chữ U vắt ở trên cổ, yên lặng ngủ bù.

Ngồi bên cạnh cậu là Ngô Thế Huân đang sầu não, nhớ lại những bức ảnh và từ ngữ mà anh nhìn thấy trước khi lên máy bay.

#Chồng chồng Lộc Mục#

#Thanh mai trúc mã Lộc Hàm Mục Dương Dương#

Bị điên hả? Cái gì mà thanh mai trúc mã? Chẳng qua là bạn học cấp ba! Mà thôi!!!

Mấy bức ảnh chụp trộm này được tung lên mạng, sau đó lại được phát tán càng lúc càng nhiều.

Bỏ qua cảnh hai người nhìn nhau cười ấm áp trong bức ảnh, chỉ cần nhìn thấy những đoạn da thịt tiếp xúc khi chơi trò chơi, đã đủ để đám hủ nữ suy nghĩ lung tung rồi. Cảnh quan trọng nhất chính là cái ôm Lộc Hàm của fan nhờ Mục Dương Dương.

Thời khắc đó trong bức ảnh được fans chụp lại, Lộc Hàm đang cúi đầu cười ngượng ngùng còn Mục Dương Dương đang ôm lấy cậu.

Ngô Thế Huân từ trước đến nay chưa từng ghét bỏ sự tồn tại của hủ nữ thế này bao giờ, trong mắt của anh, hủ nữ là tiểu tiên nữ hạ phàm, mỗi ngày đều ôm lấy fic Huân Lộc ảnh Huân Lộc mà ăn đường, lại còn cười hí hí khen mấy cô ấy thật dễ thương thật thuận mắt.

Thế mà thật không ngờ còn có đám hủ nữ nguy hiểm như thế này, lại dám đem Lộc Hàm ghép chung với người khác tạo CP lại còn ngang nhiên đòi để bọn họ ôm nhau!!!

Quả nhiên đúng là nên thẩm tra lại từ đầu quần thể hủ nữ rồi!

Ngô Thế Huân chống tay vào cằm mải nghĩ ngợi, mí mắt hạ thấp xuống, một bộ dáng hết sức lặng im.

Tối qua khi Lộc Hàm về nhà Ngô Thế Huân cũng không nói gì nhiều, chỉ nói là gặp được người bạn cũ. Nhìn thấy cậu ấy có vẻ không phải quá vui, Ngô Thế Huân cũng rất hoài nghi, vốn dĩ còn định tùy tiện hỏi có phải ở chương trình kia chơi không vui hay không, nhưng mà chưa kịp nói thì đã thấy Tiểu Bàn đang ngồi hết sức ngay ngắn trên sô pha trong phòng khách.

Theo lệ cũ, cái tên này bình thường sau khi đưa Lộc Hàm về nhà Ngô Thế Huân sẽ lập tức rời đi, rất sợ người khác bắt cậu ta phải ăn thức ăn cho chó. Thế mà lần này lại mặt dày ngồi đấy không đi?

Hơn nữa trên mặt còn đang viết đầy chữ “hí hí hí”?

Ngô Thế Huân quay đầu lại nhìn, thấy Lộc Hàm đã lên tầng vào phòng ngủ, cho nên anh liền xoay người lại đi đến chỗ Tiểu Bàn, hỏi: “Cậu vẫn chưa đi sao?”

Tiểu Bàn mặt đầy ý tứ nhịn cười, nói: “Có phải anh vẫn chưa biết, chương trình hôm nay quay gian tình bắn ra bốn phía không?”

Ngô Thế Huân: “Sao? Lộc Hàm và cái người bạn học cũ kia?”

Tiểu Bàn gật đầu: “Vâng, vâng!”

“Xì!” Ngô Thế Huân khinh thường liếc mắt: “Anh đây còn tưởng chuyện gì!”

Tiểu Bàn: “…”

Ngô Thế Huân đắc ý cười cười: “Một cái tên trẻ ranh mới có 20 tuổi, có điểm nào có thể so sánh với người đàn ông ổn trọng trưởng thành như anh đây?”

“Không đâu!” Tiểu Bàn cố tình nhếch lên khóe miệng, cười gian tà nói: “Em tin chắc với anh là đám hủ nữ sẽ không bỏ qua thể loại CP này đâu!”

Sau đó, Tiểu Bàn cầm điện thoại từ trên bàn lên, lảo đà lảo đảo bước ra cửa, trước khi đi còn nói: “Anh sẽ hối hận thôi!”

Ngô Thế Huân đến đầu cũng không quay lại nói: “Trước khi đi nhớ đóng cửa lại!”

Tiểu Bàn: “…”

Sau đó, buổi tối anh có hỏi Lộc Hàm làm sao lại có bộ dáng mất tinh thần thế này, Lộc Hàm chỉ nói là cậu mệt nên anh cũng không hỏi thêm gì nữa.

Nhưng mà ai có thể ngờ được, chỉ trong một đêm một thế lực CP mới nhanh chóng quật khởi, thậm chí còn không ngừng leo lên top 20 bảng xếp hạng CP, nhìn thấy khí thế hừng hực thế này tựa như còn muốn leo lên hẳn top 10.

Bởi vì còn phải lên máy bay, cho nên Ngô Thế Huân chưa kịp xem nhiều hơn đã phải tắt máy. Bây giờ lại không biết trên mạng đã phát triển thành cái dạng gì rồi, trong lòng anh vô cùng sốt ruột, thật là chỉ muốn nhảy khỏi máy bay tự do bay liệng, rồi sau đó mở điện thoại ra để xem weibo, rồi sẽ dùng nick phụ thề chết bảo vệ địa vị của Huân Lộc.

Anh quay sang nhìn Lộc Hàm đang ngủ say, rồi lại cẩn thận quan sát xung quanh xem có ai của đoàn phim đang để ý hai người bọn họ hay không.

Cũng may là mọi người đều đang ngủ bù.

Cho nên Ngô Thế Huân liền lén lút mò vào trong túi của Lộc Hàm, lôi điện thoại của cậu ra. Trong lòng thầm nghĩ, khẳng định trong đó có ảnh của cậu và Mục Dương Dương, tiếp theo chính là vô cùng khẩn trương mà mở mục album ảnh.

Quả nhiên là có!

Ngô Thế Huân vừa nhìn đã thấy hai bức ảnh chụp chung kia, vì thế liền vội vàng mở ra xem. Anh nhíu mày lại tường tận suy xét, nhìn thế nào cũng thấy đối phương thật giống thụ.

Hừ hừ, thật không thể giải thích nổi đánh giá của đám hủ nữ rồi!

Ngón tay lại nhẹ nhàng lướt trên màn hình, bức ảnh tiếp theo cũng hiện ra là một bức ảnh cũ.

Ngô Thế Huân híp mắt lại nhìn, liền nhìn thấy trong bức ảnh đó có thời tóc còn đen của Lộc Hàm và Mục Dương Dương, xem ra là lúc còn nhỏ chắc là lúc cấp ba.

Sau đó anh lại đột nhiên như nhớ ra điều gì mà quan sát thêm cả ba cậu con trai còn lại, cuối cùng ánh mắt chốt chặn lại trên hình ảnh của một cậu trai mặc áo phông đen dáng người cao cao cười cực kỳ rạng rỡ.

Thời cấp ba, Lộc Hàm và Dương Thiên cũng là bạn thân, cho nên trong ảnh chụp chung ắt hẳn cũng có cậu ta. Ngô Thế Huân chưa từng nhìn thấy ảnh của Dương Thiên, nhưng trực giác nói cho anh biết cậu trai kia hẳn là cậu ta.

Lại nhớ đến dáng vẻ bi thương tịch mịch của Lộc Hàm khi nhắc đến Dương Thiên, Ngô Thế Huân liền hiểu được tại sao từ hôm qua quay xong chương trình đến giờ cậu lại có dáng vẻ mất tinh thần như vậy.

————————————————

Tiểu kịch trường

Ngô ảnh đế: Huân Lộc vương đạo!

Tiểu Bàn: Thôi đi mà! Lộc Mục đã mạnh mẽ quật khởi rồi!

Ngô ảnh đế: Cường công nhược thụ là vương đạo!

Tiểu Bàn: Xì, cũ rích! Trúc mã dưỡng thành hệ liệt mới là lực lượng mới nhé!

Lộc trong suốt: Tôi tán (bu) thành (shi) Tiểu (ruo) Bàn (shou) (*).

Ngô ảnh đế:….

(*)= ý Lộc Hàm là tôi đồng ý với ý kiến Tiểu Bàn nhưng thật ra ý Lộc Hàm với những từ trong ngoặc có ý là tôi không tán thành đâu là ý Tiểu Bàn hết đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK