• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Thuỷ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tranh là khi cậu 18 tuổi.

Cậu vẫn luôn học ở bên Mỹ cho đến khi nghỉ hè, mới là lần thứ hai về lại Trung Quốc. Bởi vì cậu hầu như từ nhỏ đã sống ở Mỹ, cho nên đều giống như những người Mỹ gốc Hoa khác, tiếng Trung rất rất tệ.

Hôm đó cậu và anh trai của mình, Tống Thanh Sơn, đến dưới tầng công ty của Ngô Thế Huân. Tống Thanh Thuỷ vừa nhìn đã để ý đến người đàn ông đứng bên cạnh Ngô Thế Huân nói chuyện, Lâm Tranh.

“Anh, người kia là ai vậy?”

Tống Thanh Thuỷ mở miệng ra là nói tiếng Anh, Tống Thanh Sơn khi kịp phản ứng mới nhìn ra bên ngoài. Sau đó trả lời cho cậu: “Đó là người đại diện của Ngô Thế Huân, Lâm Tranh, em nói tiếng Trung cho anh, đã nói tệ thế rồi về nước còn không chịu luyện tập.”

Tống Thanh Thuỷ bĩu môi, một chút cũng không muốn nhắc đến khẩu âm kỳ lạ của bản thân. Thời điểm này là lúc Ngô Thế Huân và Tống Thanh Sơn hợp tác đóng 《Thanh Mộ》, bộ phim mới công chiếu được một tuần mà doanh thu phòng vé không ngừng lập kỷ lục mới.

Quan hệ của hai người vốn dĩ là tốt, mấy ngày này cũng hay cùng nhau ăn cơm.

“Anh, vậy Lâm Tranh có đi ăn chung với chúng ta không?” Tống Thanh Thuỷ vô cùng chờ đợi còn hỏi loạn lên ở chỗ Tống Thanh Sơn. Nhưng mà đối phương vẫn rất tuỳ ý trả lời: “Đương nhiên là không đi, người đại diện mà đi cùng còn có ý nghĩa gì, rượu không cho uống, cơm cũng không cho ăn nhiều!”

Sau đó, anh nhìn thấy trên khuôn mặt của em trai mình, biểu tình thay đổi tuyệt đối rõ ràng là cảm thấy mất mát. Vì vậy, Tống Thanh Sơn liền hỏi:

“Sao thế? Em có chuyện gì?”

“Hừ!”

Tống Thanh Thuỷ thầm than: “Tại sao người đại diện của anh Thế Huân lại đẹp trai như thế chứ?”

Khuôn mặt của cậu tràn đầy ghét bỏ, tiếp tục chọc ngoáy: “Anh, người đại diện của anh xấu quá! Nhìn lại còn rất hung dữ! Đúng là người phụ nữ khiến người khác ghét mà!”

“Đừng có để dùng cách nói chuyện cởi mở và trực tiếp của em áp dụng đối với phụ nữ Trung Quốc, em mà thế sẽ chết rất thảm đấy!” Tống Thanh Sơn đáp.

Bản thân anh đối với người đại diện cường thế của mình cũng khá là e ngại, anh có thể làm gì?

Hồi ức của Tống Thanh Thuỷ lại nhớ đến người đàn bà béo ấy, vào lần đầu tiên nhìn thấy cậu, trên khuôn mặt đã ngập tràn ánh sáng của tình yêu người mẹ.

Cậu ho lên một tiếng sau đó run cả người lên, nhưng mà kỳ lạ thay ba người bọn họ vừa vui vẻ tập trung, vừa mới ngồi vào chỗ còn chưa được nửa tiếng thì Lâm Tranh gọi điện đến.

Nghe xong cuộc điện thoại của Lâm Tranh, Ngô Thế Huân khá là chán chường còn nói với anh em họ ngồi ở phía đối diện là Lâm Tranh sắp đến đón anh, bởi vì có chuyện gấp cần phải làm ngay.

Lỗ tai đang dựng thẳng lên nghe ngóng của Tống Thanh Thuỷ, nghe được tin như thế trong nháy mắt vui vẻ đến không nói ra lời, cơm cũng ăn thêm nửa bát sau đó tính toán thời gian, liền đứng dậy đi đến phòng vệ sinh một chuyến, nghiêm nghiêm túc túc chỉnh lại đầu tóc của mình còn lau miệng sạch sẽ.

Sau đó quay lại chỗ ngồi, ngoan ngoãn đợi Lâm Tranh đến. Người đàn ông hơn 30 tuổi đúng là bước vào giai đoạn hấp dẫn nhất, Lâm Tranh lại có tướng mạo cùng khí chất anh tuấn vô cùng thành thục và trầm ổn, anh cao 1m80 cơ thể săn chắc, điển hình của đàn ông độc thân hoàng kim.

Trên thực tế cả quá trình từ lúc Lâm Tranh bước vào, Tống Thanh Thuỷ ngoài nụ cười lịch sự ban đầu, thì sau đó chỉ có thái độ vô cùng lo lắng. Trái tim cậu đập liên hồi dù biểu tình trên khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.

“Tống Thanh Thuỷ? Rất vui vì được làm quen với cậu! Chúng tôi đi trước nhé! Thật ngại quá!”

Nghe được giọng nói trầm thấp của người ấy gọi tên mình, Tống Thanh Thuỷ giật mình ngẩng đầu lên. Tự nhiên không còn nghe lọt được câu thứ hai, bởi vì cậu còn đang mải mê ngắm Lâm Tranh, cho đến tận khi người ấy sắp bước ra ngoài mới để lộ ra nụ cười e thẹn.

——————

Đêm đó, Tống Thanh Thuỷ không có cách nào làm cho trái tim đã rung động của cậu bình tĩnh trở lại, vì thế cho nên cậu càng không kiềm lòng được, nghĩ tới nghĩ luôn vẫn là quyết định lên weixin làm phiền Ngô Thế Huân.

Tống Thanh Thuỷ: Anh Thế Huân!

Ngô Thế Huân: ?

Tống Thanh Thuỷ: Em muốn theo đuổi người đại diện của anh!

Ngô Thế Huân: …

Ngô Thế Huân: Đệch!!!

Tống Thanh Thuỷ: Cuối cùng em cũng gặp được chân mệnh thiên tử của mình rồi!

Ngô Thế Huân: Nghiêm túc?

Tống Thanh Thuỷ: Đúng vậy! Nghiêm túc!

Ngô Thế Huân: Lâm Tranh bây giờ đang độc thân, lúc học đại học cũng có một cô bạn gái. Anh ấy là kiểu người đặt cái tâm lên sự nghiệp, bởi vậy mới không gấp gáp chuyện yêu đương, nhưng mà vấn đề tính hướng…Anh không chắc lắm!

Tống Thanh Thuỷ: Em nghĩ rằng em có thể!

Ngô Thế Huân: Cậu có thể cái rắm! Anh cậu sẽ đánh tôi chết mất!

Tống Thanh Thuỷ: Đừng sợ! Em sẽ bảo vệ anh!

Ngô Thế Huân: ….

Ngô Thế Huân: ( giới thiệu contact của bạn thân) Tự mình xem làm thế nào đi! Tôi không quản được!

Tống Thanh Thủy: Đừng nói với anh em là được!

Sau khi gửi đi số weixin của Lâm Tranh, Ngô Thế Huân cảm thấy hơi đau đầu, anh bỗng nhiên cho rằng nói không chừng người đại diện vẫn luôn độc thân bên cạnh mình có khi lại là gay thật, hơn nữa con người kia hình như cũng đang bước vào giai đoạn đón nhận mùa xuân thứ hai trong cuộc đời của mình, bên cạnh lại xuất hiện một nhánh cỏ non không ngừng câu dẫn không ngừng cầu xin “đến ăn em đi, đến ăn em đi mà!”…

Ngô Thế Huân…

Tôi vẫn còn độc thân đây này, người đại diện anh định bỏ tôi lại một mình sao? Tôi không chịu! Nhất định không thể thành được đâu!

Nhưng mà thực tế lại vượt qua cả tưởng tượng, Ngô Thế Huân thật sự không ngờ Tống Thanh Thủy lại cởi mở như thế, anh cũng không biết được cậu nhóc kia ở bên anh mình xuých chó bụi rậm thế nào, mà cái tên não tàn Tống Thanh Sơn cư nhiên lại có thể đến hỏi anh xem mấy ngày này đến nhà cậu ta ở được không? Để Lâm Tranh đưa Tống Thanh Thủy đi thăm quan thủ đô.

Cậu có biết đây là cậu đang tự đẩy em trai mình lên giường lão già đó không hả?

Ngô Thế Huân chỉ hận không rèn sắt thành thép nói.

Anh bày ra dáng vẻ tự mình đi mà hỏi Lâm Tranh, anh không quan tâm. Kết quả là thật sự đã đến nhà cậu ta ở nguyên một tuần, trong vòng bạn bè trên weixin của Tống Thanh Thủy ngập tràn hình ảnh cậu và Lâm Tranh cùng nhau đi thăm quan tại các danh lam thắng cảnh ở thủ đô.

—————-

Hôm lấy được số weixin của Lâm Tranh, Tống Thanh Thủy do dự gần đến đêm khuya, cuối cùng vẫn là không gửi đi lời mời kết bạn. Cậu tuy là không ngại to gan mà bày tỏ tình cảm của bản thân, nhưng mà cậu lại sợ bị tàn nhẫn từ chối, dù sao tuổi tác của hai người cũng cách xa như vậy, hơn nữa bây giờ hai người vẫn tính là những người xa lạ.

Trong lòng Tống Thanh Thủy rục rịch, dục vọng của cỗ nhiệt huyết muốn nhanh chóng thử giống như một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim cậu, làm cho cậu sốt ruột không yên. Cuối cùng sau khi qua 12h đêm, cậu cũng quyết định gửi đi lời mời kết bạn, đối phương không cho cậu cơ hội kịp thích ứng bởi vì gần như được xét duyệt chỉ trong tích tắc.

Niềm vui sướng và kinh ngạc vô bờ khiến đầu óc Tống Thanh Thủy nóng lên, cậu không kiểm soát được hành động của mình mà gửi đi một câu “em rất thích anh”, tuy rằng cậu đã dùng tốc độ nhanh như chớp xóa đi, nhưng mà Lâm Tranh đang xem điện thoại lại trầm mặc rất lâu.

Anh nhìn thấy rồi!

Lâm Tranh quả thật không hiểu câu “em rất thích anh” của Tống Thanh Thủy là có ý gì, trực giác nói với anh, một người mới có duyên gặp mặt một lần mà đã có được phương thức liên lạc của anh, lại trực tiếp thẳng thắn như vậy tám chín phần đều là do tình yêu sai khiến. Nhưng mà lúc đó Lâm Tranh lại không nghĩ Tống Thanh Thủy là gay, hơn nữa ấn tượng của anh đối với tình yêu vẫn dừng lại ở mối tình khác giới thời đại học, cùng với tính chất công việc mà bao nhiêu năm qua học được các kiểu lấy lòng phụ nữ.

Anh cho rằng mình là một thẳng nam.

Vì vậy anh quả quyết khẳng định đây là thói quen thẳng thắn bày tỏ tình cảm, do Tống Thanh Thủy được nuôi dưỡng ở nước ngoài mà thôi, cũng không xem là chuyện gì lớn, dẫu sao tuổi tác của cậu ấy đối với anh mà nói cũng chỉ là một đứa trẻ.

Nhận được sự sùng bái của một đứa trẻ quả thật là một việc rất đáng tự hào, vì vậy khi Tống Thanh Sơn mời anh và Ngô Thế Huân đến nhà cậu ấy chơi vài ngày, sẵn tiện đưa Tống Thanh Thủy đi thăm quan Bắc Kinh, anh đã rất vui lòng đồng ý.

Sau một tuần tiếp xúc, Lâm Tranh lại càng thích hơn tinh thần phấn chấn toát ra từ trên người Tống Thanh Thủy, dù sao cậu ấy còn nhỏ mới có mười mấy tuổi, vô lo vô nghĩ, lúc nói chuyện ánh mắt đều sáng lấp lánh, giống như cây cỏ bừng tỏa sức sống.

So sánh với Lâm Tranh đã lăn lộn với đời nhiều năm như vậy, ngoài công việc ra, có thời gian ra ngoài cùng một cậu nhóc vui vẻ làm những chuyện huyên náo mà bình thường anh không làm bao giờ, cũng là một kiểu thả lỏng tinh thần. Dẫu sao quần chúng trong mắt những người có công việc như anh mà nói đều giống như ngưu quỷ xà thần vậy, nhìn thấy nghệ sỹ là chen chúc xấn tới thật là đáng sợ. Nhưng mà Lâm Tranh không ngờ được cậu nhóc bụng dạ thẳng thắn kia, chỉ là EQ trong chuyện tình cảm hơi thấp mà thôi, tuy rằng IQ của cậu ấy thì lại không cần hoài nghi.

——————

Lâm Tranh ở chính tại đêm đó ý thức được Tống Thanh Thủy thích mình.

Bởi vì hôm đó đi chơi rất mệt, vì vậy Lâm Tranh đành tìm một khách sạn gần đó thuê một phòng tiêu chuẩn, vốn dĩ anh đã định thuê hai phòng, nhưng không ngờ Tống Thanh Thủy lại bảo là lãng phí còn đề xuất thuê một phòng là được.

Con cái nhà giàu có lại có thói quen tiết kiệm như vậy thật hiếm thấy.

Đêm xuống, hai người nằm ở hai bên mép giường, Lâm Tranh dường như sắp ngủ đến nơi lại nghe thấy tiếng hỏi khẽ khẽ của Tống Thanh Thủy truyền đến bên tai.

“Anh Lâm Tranh, anh đã ngủ chưa?” Thanh âm của cậu ấy không lớn, dùng tiếng Anh lưu loát nói.

Lâm Tranh cảm thấy mình thật may mắn vì tiếng Anh của bản thân cũng khá tốt, nếu không sao có thể mấy ngày này cùng với cái tên chỉ biết nói tiếng Anh kia giao lưu được.

“Sắp ngủ rồi!” Anh nhắm mắt lại trả lời.

Tống Thanh Thủy nói: “Nói chuyện với em một lúc được không?”

Lâm Tranh đã rất buồn ngủ nhưng vẫn đáp lại “ừ” một tiếng.

“Anh thấy em là người thế nào?”

Không ngờ lại nghe được một câu hỏi như vậy, Lâm Tranh có hơi giật mình, không hiểu được Tống Thanh Thủy đang nghĩ cái gì, vì thế nên anh cũng không chút nghĩ ngợi nói ra suy nghĩ của mình.

“Dương quang, hoạt bát, thông minh lanh lợi, mang lại cảm giác vui vẻ và thoải mái khi ở bên…”

Lâm Tranh nhắm mắt lại hồi tưởng, trong đầu óc anh hiện lên khuôn mặt thanh tú của Tống Thanh Thủy, thế nên anh không nhịn được mà nói thêm: “Ừm, cũng giống anh cậu, rất đẹp trai, chắc là được nhiều cô gái thích lắm!”

Anh vẫn còn nhớ lúc đưa Tống Thanh Thủy đi chơi, các cô gái trẻ trung xung quanh đều hướng hai người phát ra ánh mắt nóng bỏng, tựa như chỉ hận không thể ngay lập tức xông đến xin số weixin. Đích thực là cũng có nhiều người làm như vậy, nhưng Tống Thanh Thủy biết trình độ tiếng Trung của mình kém cho nên không muốn nói, vì thế mở miệng ra là nói tiếng Anh. Từ nhỏ đã lớn lên ở Mỹ, phát âm tiếng Anh Mỹ chuẩn lại kết hợp với những bài giảng về khẩu âm Trung Quốc lúc nói ra quả thật khẩu âm khác biệt quá lớn, điều đó đã làm mấy cô gái ấy ngẩn ngơ vì họ nghe không hiểu, rất là ngượng.

“Anh thích kiểu con gái thế nào?”

Trong kh Lâm Tranh còn đang bận nhớ lại, người nằm bên cạnh lại đột nhiên hỏi.

Thích kiểu con gái thế nào à?

Lâm Tranh nghĩ một lúc, mới phát hiện hình như rất lâu rồi bản thân mình không có quá nhiều cảm xúc với con gái, trong giới giải trí anh đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, trẻ trung thanh tú, thành thục gợi cảm, anh thật sự cảm thấy điều đó giống như quy luật chỉ là thỏa mãn thị giác cảnh đẹp ý vui, nhưng lại chưa từng có xúc động muốn chiếm làm của riêng.

Câu hỏi này có chút hơi khó trả lời.

Chẳng lẽ lại muốn người đàn ông đã qua 30 tuổi như anh cùng với một cậu nhóc mới thành niên thảo luận về phụ nữ sao? Đúng là buồn cười!

Nhưng mà trong chớp mắt, có một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong trái tim Lâm Tranh, tại sao Tống Thanh Thủy lại hỏi một câu như vậy?

Làm người đại diện quá lâu, xử lý những việc riêng tư trong cuộc sống của nghệ sỹ đã hình thành thói quen để ý đến chi tiết, khiến cho Lâm Tranh không thể không nghĩ nhiều, anh rất dễ dàng liên tưởng đến tin nhắn “em rất thích anh” mà Tống Thanh Thủy đã từng gửi đến.

Chẳng lẽ cậu nhóc này thích đàn ông?

Lâm Tranh nghi hoặc không sao giải thích được, rất lâu vẫn không trả lời, đối phương hoài nghi lại hỏi “Sao hả anh?” còn mang theo chút cảm giác nóng vội muốn biết sớm.

Anh cảm thấy rất mệt, cũng không suy nghĩ cẩn thận vì vậy chỉ đại khái nói: “Bây giờ không có tâm trạng nói chuyện yêu đương, thôi ngủ đi muộn quá rồi!”

Tống Thanh Thủy “ừ” một tiếng, rồi triệt để giữ im lặng.

Yên lặng như vậy, khiến Lâm Tranh hoài nghi bản thân có phải nghĩ nhiều rồi không, cứ như thế gấp gáp kết thúc cuộc nói chuyện không biết có khiến cho cậu nhóc hiểu nhầm hay không? Anh nhắm mắt lại suy nghĩ, đầu óc càng lúc càng nặng nề.

“Lâm Tranh, Lâm Tranh…” Tiếng gọi nho nhỏ hết sức mờ mịt, khiến Lâm Tranh còn tưởng mình nằm mơ.

Qua một lát, dường như nghe thấy một tiếng động nhỏ từ phía sau, tiếp theo Lâm Tranh lại cảm thấy bên phía giường của mình đệm có hơi trũng xuống, rồi bỗng nhiên đôi môi của anh được phủ lên một mảnh ấm áp.

Đầu óc lập tức tỉnh táo, Lâm Tranh cảm thấy bắp thịt của mình cũng trở nên cứng ngắc, anh nhắm chặt mắt giả bộ như ngủ say, không dám nhúc nhích.

Là Tống Thanh Thủy.

Cậu ấy đang hôn anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK