• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đâm Lộc Hàm, chiếc xe Ferrari màu trắng lao nhanh đi như tên bắn, cuối cùng mới dừng lại ở tại một con đường hẻo lánh.

Mục Dương Dương ngồi trên ghế lái đôi mắt nhìn về phía trước, trong lòng cậu ta lúc này ngoài dự đoán lại không hề có chút gợn sóng, tựa như chuyện ban nãy không phải từ mình mà ra, hiện tại cậu ta bình tĩnh đến đáng sợ.

Qua một lát, Mục Dương Dương nhắm mắt lại, gọi đi một cuộc điện thoại: “Bố, tôi có hơi đói, ra ngoài ăn hải sản đi!”

————————————

Trong căn phòng đã bao trọn, hai người ngồi ở hai bên đối diện nhau.

Mục Dương Dương nhìn một bàn đồ ăn đêm phong phú trước mặt, sau đó cũng cầm dao dĩa lên, bắt đầu xử lý đĩa tôm hùm trước mặt.

Người đàn ông ở đối diện đang trầm ngâm nhìn cậu ta, ông biết lúc này Mục Dương Dương chỉ là trên khuôn mặt cố tỏ ra bình tĩnh, thực ra cảm xúc trong lòng lại rất phức tạp.

Ông nhìn chằm chằm vào Mục Dương Dương rất lâu, nhìn thấy cậu ta thong thả cắt miếng thịt tôm hùm rồi đút vào miệng, rồi sau đó lại ăn từng miếng từng miếng, thậm chí còn có dáng vẻ ăn vội vàng đến phát nghẹn nhưng lại cố cưỡng ép bản thân nuốt xuống.

Người đàn ông nói một câu: “Con vẫn luôn thích ăn tôm như thế!”

Mục Dương Dương ngồi ở đối diện, nhất thời dừng lại động tác trên tay, đôi mắt nhanh chóng ướt đẫm, hốc mũi chua xót.

Mấy năm trước, cậu ta vẫn còn nhớ người thiếu niên ấy cũng đã từng nói câu này.

Năm ấy, ba người cùng nhau trốn học xong thì cùng đến tiệm bán đồ hải sản bên đường ăn đêm, ban đầu cậu ta cũng không biết tại sao đột nhiên đối phương lại muốn ăn cái này, nhưng mà đây là món cậu ta yêu thích nhất, vui còn không kịp làm gì còn rảnh rỗi mà nghĩ nhiều.

Khi món tôm xào cay được bày ra trước mặt ở vị trí rất gần Mục Dương Dương, mùi thơm dậy lên khiến lòng người muốn gào thét, cậu ta đã bị hình ảnh kia kích thính thị giác đến không ngừng chảy nước miếng.

Nhưng sau đó một bàn tay lại xoay chiếc bàn đi, xoay tới trước mặt Lộc Hàm.

Người đó nói: “Nào nào nào, Tiểu Lộc mau ăn đi!”

Mục Dương Dương có chút ngây người nhìn đĩa tôm kia, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Lộc Hàm đang mong đợi mà cầm đũa lên, và còn người bên cạnh đưa lưng về phía cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm là Dương Thiên, khiến Mục Dương Dương nhất thời không kịp phản ứng.

Tiếp theo những món khác cũng lần lượt được mang lên, cho dù bàn ăn không lớn, nhưng Mục Dương Dương vẫn cảm thấy cậu ta không nên mặt dày mà đi gắp tôm ở chiếc đĩa kia.

Trước mặt Lộc Hàm vỏ tôm đã xếp thành một núi nhỏ, cậu nhìn thấy Mục Dương Dương có vẻ muốn ăn nhưng lại không động đũa, liền hỏi: “Dương Dương, sao cậu không ăn thế?”

Cậu ta cười ngượng nghịu, chỉ nói một câu: “Mình không thích ăn tôm lắm!”

Dương Thiên nhìn cậu ta, cười thật ấm áp. Nhưng mà Mục Dương Dương biết được nụ cười ấm áp này, là dành cho Lộc Hàm, chỉ là cậu ta vô tình trở thành thí thân mà thôi.

Dương Thiên nói cậu ta mau ăn nhiều một chút, sau đó tự mình cũng bắt đầu ăn, nhưng mà hành động nhỏ của Dương Thiên không qua nổi mắt Mục Dương Dương, ánh mắt của Dương Thiên một phút cũng không rời khỏi người Lộc Hàm đang ăn đến thật vui vẻ.

Thỉnh thoảng lúc ăn chạm phải ánh mắt Lộc Hàm, người ấy cũng dừng lại còn có chút xấu hổ cười nói: “Cậu vẫn luôn thích ăn tôm như thế!”

Thời khắc đó, thế giới nhỏ của Mục Dương Dương bỗng nhiên đều sáng rõ, nhưng lại quay về vẻ ảm đạm trong tức thì. Bởi vì bí mật nhỏ cậu ta giấu trong lòng đã rất lâu, tựa như cũng tìm được lời giải đáp.

Người mà cậu ta trộm thương thầm nhớ cũng thích con trai, chỉ là người ấy đã có người mà mình thích nhưng không phải bản thân cậu ta.

Dương Thiên của năm 17 tuổi đẹp trai tuấn lãng, nụ cười ấm áp như cơn gió mát mùa xuân thổi vào lòng người.

Nhưng mà sự ấm áp của người ấy đã xác định không phải là của bản thân cậu ta.

Đó là buổi tối khắc ghi sâu đậm nhất trong trí nhớ về những năm cấp ba của Mục Dương Dương.

Hiện tại ngồi bên bàn ăn, khuôn mặt của Mục Dương Dương đã ngập tràn nước mắt, hai tay nắm chặt dao dĩa vẫn run lên không ngừng. Tầm mắt đã bị nước mắt làm cho mờ nhạt, điều mà cậu ta nhìn thấy lúc này chỉ là Dương Thiên ấm áp như gió xuân ngây thơ thiện lương của năm ấy, đang mải mê ngắm nhìn Lộc Hàm mà thôi.

Trái tim không thể khống chế nỗi đau, khiến cho Mục Dương Dương đau đến không thể thở được. Giống như từ rất lâu trước đây, cho đến trong bốn năm gần đây, sự ngụy trang của cậu ta, sự lạnh lùng vô tình của cậu ta, sự ác độc của cậu ta cuối cùng lại như viên đạn bắn ngược lại, quá nhiều bi thương trong nháy mắt khiến trái tim của cậu ta như muốn nổ tung.

Cuối cùng cậu ta giống như trở nên phát điên ném đi dao dĩa trong tay, sau đó liền gào thét, dùng sức hất đổ toàn bộ đồ ăn trước mặt xuống đất. Bát đĩa trắng tinh rơi xuống nền nhà vỡ nát đến thảm hại, còn có món tôm ăn không hết cũng rơi xuống lẫn trong đống bát đĩa bị vỡ, một mảnh hỗn độn.

Cậu ta khóc lớn lên, cầm lấy ly cao cổ trên bàn dùng sức đập xuống đất, tiếng thủy tinh thanh thúy vụn vỡ dội vào tai người đến phát đau, người đàn ông ở đối diện rốt cuộc cũng không nhìn được nữa.

Ông nới lỏng cà vạt của mình, đi vòng qua bàn, nhìn thấy Mục Dương Dương ngồi dưới nền nhà ôm lấy đầu khóc nấc lên, trong lòng ông cũng đau đớn liền ngồi xổm xuống, đem người ôm vào trong lòng.

“Đều kết thúc rồi, kết thúc rồi!”

Người đàn ông an ủi vỗ về tấm lưng của Mục Dương Dương.

“Con đã từng đồng ý với ta, giúp con điên cuồng trả thù. Nếu như tất cả đã kết thúc rồi, vậy thì con hãy nhanh chóng quên tất cả đi, ra nước ngoài du học.”

“Bắt đầu từ bây giờ trở đi con sẽ mang họ Trần, không còn mang họ Mục nữa!”

“Hãy xem như cậu thiếu niên trong lòng chỉ mang hận thù suốt bao năm qua đó đã chết đi!”

——————————————

Mấy năm trước, khi đó Mục Dương Dương và Lộc Hàm, còn có Dương Thiên đều là những người bạn học cấp ba bình thường.

Chính là bởi vì buổi tối trốn học đi ăn hải sản khiến Mục Dương Dương cả đời không quên được đó, mới khiến cậu ta hiểu được những chuyện cậu ta không dám đi tìm hiểu.

Càng về sau thầm quan sát, cậu ta càng rõ ràng rằng, tình cảm của Dương Thiên đối với Lộc Hàm không khác của cậu ta. Dương Thiên giống như cậu ta thầm thương trộm nhớ Dương Thiên vậy, lại đi thầm thương Lộc Hàm.

Sự mất mát tình cảm khi còn nhỏ đã khiến cậu ta khó bề điều chỉnh bản thân, vốn dĩ tình yêu đồng tính đã thực khó khăn để đem đi bàn luận, cậu ta cảm thấy bản thân mình thật khác người.

Nhưng mà sau khi phát hiện ra tri âm lại vì chuyện thất tình mà tách ra, Mục Dương Dương khi đó không thể chịu nổi hai lần cảm xúc bị đè ép.

Nhất là thời gian đầu năm lớp 11, nhóm ba người bọn họ giống như đột nhiên có cậu ta và Dương Thiên càng giống anh em hơn. Mọi người cho rằng cậu ta và Dương Thiên quan hệ tốt hơn, nhưng thật ra chỉ có cậu ta biết được, bởi vì Dương Thiên có lòng khác đối với Lộc Hàm, nhưng đối với cậu ta lại không chút phòng bị.

Dương Thiên nói với cậu ta, cậu ấy phát hiện bản thân mình thật sự rất thích Lộc Hàm, là kiểu tình cảm như những người yêu nhau.

Mục Dương Dương đến tận bây giờ vẫn nhớ, nụ cười gượng ép của bản thân mình, cậu ta còn cố đùa hỏi Dương Thiên, thái tử gia như cậu ấy nếu như vì chuyện tình cảm mà làm cho gia đình đoạn hậu, bố mẹ cậu không đánh gãy chân cậu sao?

Cậu ta cũng nhớ rất rõ, khi đó biểu tình của Dương Thiên có biết bao nhiêu chân thành, cậu ấy nói: “Mình không đùa, mình thật sự đã suy đi tính lại rất lâu!”

“Chuyện tình cảm mà nói…nếu như mình thật sự đã yêu một ai đó, gia đình cũng không thể thay đổi được điều gì!”

Năm mười bảy, mười tám tuổi lại nghiêm túc nói ra từ “yêu” như vậy, tóm lại vẫn không có bao nhiêu sức thuyết phục.

Nhưng lúc đó trong lòng Mục Dương Dương, tình cảm của Dương Thiên có bao nhiêu sâu sắc cậu ta sẽ bị tổn thương bấy nhiêu.

Vì vậy học ký thứ hai của năm lớp 11, cậu ta đã chuyển ra nước ngoài học, lựa chọn trốn tránh rút lui.

Vốn dĩ cho rằng chỉ cần như vậy là an tâm vô sự, nhưng mà trong lúc cậu ta tưởng rằng mình sắp có thể bình phục được nỗi tiếc nuối trong lòng, thì ở nước ngoài lại hay tin Dương Thiên vì Lộc Hàm mà qua đời.

Đả kích trong chớp mắt khiến thiếu niên không thể còn lý trí, cậu ta tan nát gọi điện thoại về cho mẹ, khóc đến giọng nói cũng khàn cả đi mới nói rõ được nguyên cớ là vì sao.

Bố mẹ Mục Dương Dương lo lắng còn dự định qua hai ngày nữa hết bận việc sẽ qua thăm cậu, nhưng không ngờ trước khi xuất phát một ngày, trên đường bố Mục và mẹ Mục trở về nhà lại xảy ra tai nạn, hai người đều không qua khỏi.

Đoạn thời gian đó, Mục Dương Dương trải qua trong tối tăm và mơ màng, cả ngày tựa như chỉ biết khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi, sau đó lại vì ác mộng mà tỉnh lại.

Cuối cùng đến một ngày, có một người đàn ông trung niên họ Trần đến tìm cậu ta, cầm bản chứng nhận DNA đưa cho cậu ta xem, bên trên viết rất rõ Mục Dương Dương và Trần Lập Đức có quan hệ cha con chính xác đến 99,99%.

Lời giải thích của người đàn ông đó là, mẹ cậu ta và ông thực sự có đoạn thời gian yêu nhau, nhưng sau đó mẹ Mục lại phát hiện ra ông thích đàn ông, cho nên mới lựa chọn quyết định bỏ đi.

Sau đó bà cùng một người đàn ông khác kết hôn, lúc đó đã mang thai Mục Dương Dương cho nên lúc cậu ta sinh ra đã mang họ Mục của bố dượng.

Trần Lập Đức luôn cảm thấy bản thân có lỗi với mẹ của Mục Dương Dương, vì vậy sau khi xảy ra chuyện kia ông đã quyết định tiếp tục nuôi dưỡng cậu ta.

Hoài nghi chuyện năm đó làm ông ấy suy nghĩ trước sau mới đi làm giám định, nhưng kết quả thật sự thì hai người mới là cha con, vì vậy ông đã hiểu được năm đó sao người phụ nữ ấy lại nhanh chóng kết hôn sinh con như vậy.

Mục Dương Dương bài xích cực độ, trực tiếp đẩy người đàn ông họ Trần ra khỏi cửa. Cậu ta lựa chọn không tin tưởng những gì ông nói, lúc này câu ta đã ở giai đoan giữa của chứng bệnh uất ức, suy nghĩ và hành động có phần quá khích.

Cuối cùng Mục Dương Dương đều quy kết mọi đau khổ của mình đều là do Lộc Hàm mà ra, nỗi đau thất tình, cái chết của người thương và cách biệt hai thế giới với bố mẹ tất cả đều đổ lên đầu Lộc Hàm.

Dùng thời gian một tháng, Mục Dương Dương đem nỗi đau của bản thân hoàn toàn nhốt kín lại ở nơi sâu nhất của trái tim, hoàn toàn quên đi tình cảm. Trong đầu cậu ta lúc này chỉ có sự hưng phần cùng chờ đợi về kế hoạch báo thù.

Cậu ta muốn Lộc Hàm không được chết một cách tốt đẹp.

Cho nên cậu ta cần giúp đỡ, không thể tứ cô vô thân không nơi nương tựa.

Biết được Trần Lập Đức là chủ tịch của một công ty giải trí hàng đầu trong nước, Mục Dương Dương lại càng thêm cảm thấy đây chính là ý trời.

Kế hoạch báo thù của cậu ta vấp phải sự phản đối kịch liệt của Trần tiên sinh, nhưng nghĩ thế nào cũng là ông nợ cậu ta cho nên vẫn muốn bù đắp, cũng không muốn trong giai đoạn Mục Dương Dương còn mắc phải chứng bệnh kia lại vì kích thích mà sẽ làm ra những hành động không còn lý trí.

Cuối cùng ông cũng đành thỏa hiệp.

Mối thù của Mục Dương Dương rất sâu đậm, muốn cậu ta tự hóa giải căn bản là không có khả năng. Trần tiên sinh đành giúp đỡ cậu ta tất cả những thứ cậu ta cần, nhưng mà ông chỉ yêu cầu sau khi tất cả qua đi, cậu ta phải sống cho tốt.

Bởi vậy kể từ hôm đó, Mục Dương Dương vẫn là người anh em tốt trong tam giác ba người bạn thân của Lộc Hàm.

Cậu ta vẫn tiếp tục nói chuyện với Lộc Hàm, trong những năm tháng Lộc Hàm làm thực tập sinh vẫn thường nghe cậu than phiền, nghe thấy Lộc Hàm khóc, trên miệng tuy đều là những lời lẽ an ủi, nhưng chỉ cần cúp điện thoại lại cười đến không thể khống chế.

Cậu ta vẫn chưa từng thể hiện ra cậu ta biết được cái chết của Dương Thiên có liên quan đến Lộc Hàm, chỉ giả vờ cho rằng đó là tai nạn ngoài ý muốn. Còn Lộc Hàm cũng chỉ vì trùng hợp mà đau thương, cũng chưa từng cùng cậu ta nói rõ chân tướng, cho nên mối thù trong lòng Mục Dương Dương càng lúc càng sâu đậm.

Cậu ta cứ như vậy ẩn núp rất lâu, Lộc Hàm như con thú nhỏ bị kẻ khác quấy rầy, hơn nữa chuyện cậu đối với tiền đồ càng lúc càng tuyệt vọng đều khiến Mục Dương Dương cảm thấy vô cùng được an ủi.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ ra được, trên đời này lại có một người giống như chúa cứu thế – Ngô Thế Huân xuất hiện.

Vì vậy cậu ta chỉ có thể càng lúc càng trở nên ác độc, thậm chí sau đó còn ngụy trang thành người sáng tác nhạc mà xuất đầu lộ diện, từng bước từng bước bị cám dỗ mà dấn thân vào càng sâu trong hận thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK