Nội dung của những cuộc điện thoại kia còn không phải là biểu đạt sự quan tâm sao, ngẫu nhiên Ngô Thế Huân cũng sẽ tỏ ra rất nhiệt tình, Lộc Hàm cũng sẽ lúng túng nhưng cũng không nỡ cúp điện thoại, cho nên chỉ có thể đành trầm mặc không trả lời đối phương mà thôi.
Cái loại tình tiết ám muội này cứ kéo dài mãi như thế, kết hợp với những lời Ngô Thế Huân từng nói, Lộc Hàm cũng cảm thấy chính bản thân mình không bình thường rồi!
Không cảm thấy đây là ý tứ muốn tiếp nhận, nhưng lai rất yêu thích những lời hỏi thăm ấm áp ấy. Thậm chí Lộc Hàm còn cảm thấy có phải là nếu cậu không tỏ rõ thái độ với Ngô Thế Huân, anh sẽ không quay về luôn không? Chân của cậu vẫn chưa bình phục, căn bản là không thể tự mình vận động, cho nên đây là đang bá chiếm nhà của người khác mà không đi sao, hơn nữa còn cùng chủ nhà vì có chuyện khó xử mà không thể gặp mặt.
Thật là vô cùng phiền não!
Trong phòng khách trải thảm lông màu đậm, đồ đạc đều theo phong cách Tây Âu. Nếu như không phải có xe lăn, Lộc Hàm sẽ chỉ có thể nằm trong phòng mà sẽ không biết được biệt thự của Ngô Thế Huân hào hoa đến mức nào. Phòng khách thiết kế điều hoà ở vị trí trung tâm, trời cũng đang nóng, cho nên điều hoà luôn mở để giữ nhiệt độ thích hợp nhất. Mỗi ngày Lộc Hàm ăn trưa xong, đều nhờ Thanh Thuỷ đưa cậu từ tầng hai xuống dưới, sau đó Lộc Hàm sẽ ngồi bên cửa sổ tắm nắng.
Tống Thanh Thuỷ nói hôm nay buổi chiều có việc gấp, cho nên vội vã đi trước. Lộc Hàm liền một mình ở nhà chạy xe lăn lòng vòng, lúc tận hưởng không khí một mình vẫn còn đau đầu chuyện làm thế nào mà lên được tầng trên để ngủ bây giờ.
Sau đó cậu từ từ nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu liền ngủ mất. Điều hoà vẫn đang phả ra từng tia mát lạnh, tuỳ lúc từ trên trán mà nhẹ nhàng thổi qua, có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi thấp, Lộc Hàm từ trong giấc mơ hơi động khoé mắt nhưng cũng không động đậy nhiều, trên người còn đang quấn một cái chăn rất ấm áp.
Đây là cảm giác mà cậu thích, chỉnh điều hoà ở nhiệt độ thấp nhất sau đó đắp chăn đi ngủ. Nếu như cảm thấy mặt hơi lạnh, liền có thể rúc đầu vào chăn cuộn tròn mình lại. Lộc Hàm lúc này tưởng đầu mình còn đang dựa vào tường, không những không cảm thấy cứng ngắc lại còn hơi nóng, vì thế cậu liền dùi dụi vào bên đó rồi điều chỉnh lại tư thế tiếp tục ngủ say.
Ngô Thế Huân có chút mệt mỏi mở mắt, cảm thấy người trong lòng có chút cử động nhỏ, còn tưởng là cậu tỉnh rồi, ai dè Lộc Hàm chỉ là vì mơ mộng mà động đậy một chút.
Vì thế Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn lên trán Lộc Hàm một chút, rồi lại nhắm mắt an tâm nghỉ ngơi.
Bận bịu biết bao ngày, anh cũng rất mệt rồi!
Ngô Thế Huân chiều nay vừa về đến liền chạy ngay về nhà, nghĩ rằng lúc này Lộc Hàm đang ngủ trưa nên cũng không định đi thăm cậu, còn muốn tự mình về phòng nghỉ một chút mới nói tiếp.
Ai mà biết được vừa về đến đã thấy Lộc Hàm ngồi trên xe lăn, cúi đầu thấp xuống dưới ánh mặt trời ngủ rất say.
Không rõ vì nguyên nhân gì mà Thanh Thuỷ không biết đã đi đâu, Ngô Thế Huân chầm chậm bước qua gọi hai tiếng, Lộc Hàm hoàn toàn không có phản ứng muốn tỉnh lại, cho nên Ngô Thế Huân liền trực tiếp cúi xuống bế Lộc Hàm lên tầng.
Lúc đầu tiên là đưa Lộc Hàm về phòng của cậu, sau đó Ngô Thế Huân đi lòng vòng trong phòng
khách một lúc cuối cùng vẫn quyết định, vào phòng Lộc Hàm nhẹ tay nhẹ chân bế cậu đi ra, rồi trực tiếp bế về phòng mình đặt cậu nằm một bên trên chiếc giường lớn. Bố trí tốt cho hai chân Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cũng nằm lên giường, sau cùng còn nắm lấy vai Lộc Hàm, rồi đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu, cơn buồn ngủ cũng đồng thời kéo đến cho nên anh cũng cứ thế mà thiếp dần.
Sau khi Ngô Thế Huân tỉnh lại khoảng 10 phút, thì Lộc Hàm cũng tỉnh. Hiển nhiên lúc tỉnh lại Lộc Hàm cực kỳ ngơ ngác, đại não của cậu vẫn chưa kịp vận hành.
Cậu có chút ngu ngơ nhìn Ngô Thế Huân, mắt chớp chớp không có tiêu điểu rõ ràng.
Thật là vừa ngốc vừa đáng yêu!
Ngô Thế Huân cảm thấy chuyện kích động tối hôm đó chưa chắc đã là hỏng việc, chỉ là đẩy nhanh tiến độ của anh mà thôi. Trong quá trình ôn nhu cảm hoá có thêm cảm giác bá đạo cường thế, dường như là hiệu quả không ai ngờ được.
Lộc Hàm đại khái ngốc nghếch nhìn Ngô Thế Huân khoảng nửa phút, cuối cùng mới giơ tay lên chỉ ngón tay vào mặt Ngô Thế Huân, nói: “Ngô…ưm…”
Tay bị Ngô Thế Huân nắm lấy, đôi môi bị người kia trực tiếp hôn xuống. Vốn dĩ còn tưởng là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, ai dè người kia lại không có ý muốn buông tha, thành ra Ngô Thế Huân còn tranh thủ cơ hội Lộc Hàm còn đang mở miệng, cố tình làm nụ hôn thêm sâu.
Có lẽ tại vừa mới tỉnh dậy còn hơi ngơ ngơ, Ngô Thế Huân cảm giác Lộc Hàm không có ý tứ muốn phản kháng, vì vậy càng to gan dùng bàn tay còn lại chạm nhẹ lên cái má đã nóng rẫy của cậu.
Sau khi lấy lại tinh thần, Lộc Hàm hiển nhiên càng kinh ngạc, nhanh chóng dùng hai tay để lên vai Ngô Thế Huân đẩy ra, đầu cũng hướng về phía sau.
Ngô Thế Huân cảm nhận được sự phản kháng của người trong lòng, vì thế rất biết điều mà từ từ buông lỏng Lộc Hàm. Anh cũng không nói gì mà chỉ cứ như thế nhìn cậu, nhìn cậu quay người sang một bên nỗ lực tránh đi tầm mắt của anh.
Ngô Thế Huân để tay lên đầu Lộc Hàm, đè xuống mái đầu hơi loạn của cậu, làm cho Lộc Hàm phải mạnh mẽ nhắm mắt lại giống như con mèo nhỏ đang sung sướng vì được chủ nhân gãi đầu vậy.
Ngô Thế Huân khẽ cười, hỏi: “Ở nhà có buồn chán không?”
Cái kiểu ngữ khí vô cùng thân thuộc này, cứ như thể hai người ở bên nhau đã lâu hơn nữa còn thân mật gọi là “nhà”, Lộc Hàm cảm thấy người trước mặt cũng quá tự nhiên rồi, giống như ban nãy chuyện gì cũng chưa từng làm qua vậy. Vì thế cậu vừa lúng túng lại đau đầu thành ra không trả lời Ngô Thế Huân, hơn nữa còn nhích người sang một bên cách anh một khoảng.
Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm không nói chuyện, mặt càng ngày càng đỏ cho nên không biết làm sao chỉ đành cười trừ, sau đó dùng lực nâng mặt Lộc Hàm lên cưỡng chế cậu nhìn thẳng vào mắt mình.
Đại não của Lộc Hàm trống rỗng, mắt trừng to lên nhìn Ngô Thế Huân, hoàn toàn không biết được tiếp sau đây anh sẽ định làm gì. Không lẽ sẽ lại nói ra những điều làm người khác kinh ngạc, hay là lại tiếp tục hôn hôn, cũng không phải là không có khả năng đi…vì thế trái tim Lộc Hàm đập càng lúc càng nhanh, dường như sắp không dám nhìn thẳng vào mắt Ngô Thế Huân nữa vậy.
Ngô Thế Huân: “Vẫn chưa chịu đồng ý sao?”
Lộc Hàm thật khốn khổ, ngừng một lát mới nói: “…Đồng ý cái gì…”
Ngô Thế Huân lại cười, tiếp tục nói: “Ở bên tôi!”
Lộc Hàm cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Tôi không thích đàn ông!”
Ngô Thế Huân liên tục ép người, lại nói: “Tôi đã tỏ tình như thế rồi nếu như ghét, sao em vẫn duy trì liên lạc điện thoại với tôi?”
Lộc Hàm lập tức phản bác: “Tôi không có!…”
Nói thì nói vậy nhưng lại không nói rõ được nguyên nhân, cho nên cậu cáu đến cong cong cánh môi rồi dời đi ánh mắt, giận đến không muốn nhìn thấy Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân cũng cảm thấy mình hơi quá, da mặt của Lộc Hàm thì mỏng cho nên làm thế này, sẽ chỉ làm cậu càng lộ ra bản tính trẻ con càng sẽ không để ý đến anh, cho nên vội vàng xin lỗi nói: “Được rồi được rồi, tôi không nên nói lung tung.”
Lộc Hàm vẫn trầm lặng, không thèm quan tâm đến Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân: “Có thể xem xét một chút không?”
Lộc Hàm: “…”
Ngô Thế Huân: “Ảnh đế đang cầu xin em đó!”
Lộc Hàm: “…”
Ngô Thế Huân: “Em mà còn như thế tôi sẽ cưỡng ép em!”
Lộc Hàm mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mặt mũi đã đỏ ửng cả, cậu cảm thấy sao da mặt Ngô Thế Huân lại dày được như vậy chứ, câu thô tục như thế cũng nói ra miệng được!
Hơn nữa!
Ngô Thế Huân nói xong đã bắt đầu nhào qua người Lộc Hàm, dùng tay nâng mặt của cậu lên còn chuẩn bị hôn xuống. Lộc Hàm bị doạ sợ đến vội vội vàng vàng nói: “Dừng!!!”
Khuôn mặt của Ngô Thế Huân chỉ còn cách vài tấc, anh nhìn Lộc Hàm rồi khẽ cười.
Lộc Hàm lắp ba lắp bắp nói: “Tôi nghĩ đã…”
Ngô Thế Huân cuối cùng cũng mãn nguyện, vô cùng vui vẻ mà hướng Lộc Hàm hôn một cái còn vuốt tóc cậu.
Sau đó nói một câu: “Ừ! Ngoan!”
Lộc Hàm vô cùng xấu hổ, nhìn chằm chằm vào Ngô Thế Huân, đột nhiên mặt biến sắc nói: “Anh đè vào chân tôi rồi!”
Ngô Thế Huân ngay lập tức rời đi thân mình rồi xuống giường, chính lúc Lộc Hàm cứ nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được bình yên và an toàn rồi, Ngô Thế Huân lại đột nhiên bế bổng cậu lên.
Lộc Hàm kinh ngạc hét lên: “Làm gì đấy?”
Ngô Thế Huân nói: “Đừng làm loạn, đi làm chuyện nghiêm túc thôi!”
Lộc Hàm vô cùng thấp thỏm, tay nắm chặt vào góc áo, kiên quyết không bám vào Ngô Thế Huân, rồi nói: “Chuyện gì?”
Ngô Thế Huân vừa bế người xuống tầng, vừa vô cùng tự tin cười nói: “Đã đến lúc đem tài năng của em thể hiện trước mặt mọi người rồi!”
Lộc Hàm được đặt lên xe lăn, vừa cúi đầu đã nhìn thấy trên mặt bàn có một đống kịch bản.
Ngô Thế Huân nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Lộc Hàm, nói: “Đến đây, tôi giúp em chọn kịch bản.”
————————
【Tiểu kịch trường】
Ngô ảnh đế: A, cuối cùng cũng đồng ý rồi!
Lâm Tranh (mặt lạnh lùng): Cuối cùng cũng bẻ thẳng thành cong rồi!
Ngô ảnh đế: Anh đây là đố kỵ! Đúng là đàn ông già có trái tim thâm hiểm!
Lâm Tranh: EXM? A, buồn cười! Thanh Thuỷ nhà tôi cùng tôi lăn giường đại chiến ba trăm hiệp kia kìa, cậu đến hôn một cái cũng bị khinh thường! Y~
Ngô ảnh đế:…Đó, đó là chuyện sớm muộn thôi!
Lâm Tranh: Ồ, Tiểu Lộc cậu đến rồi à, sao không nói gì thế hahaha…Thằng nhóc này đúng thật là!
Lộc trong suốt:...눈_눈
Ngô ảnh đế:(˙ー˙)……