• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, ánh sáng cũng mờ mịt, thời điểm Lộc Hàm hấp háy mắt đã là chạng vạng trời sắp tối. Cậu từ từ mở mắt ra thấy phía trên là trần nhà màu trắng, sau đó mờ mịt nhìn rất lâu ý thức dần dần trở nên trống rỗng, cậu mơ hồ nhớ lại hình như vì đau quá mà đã tỉnh lại một lần. Sau đó hình như là nhìn thấy Ngô Thế Huân ở bên cạnh, đang để cho bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho cậu, hình như tiếp theo là mơ màng ngủ tiếp.

Hiện tại tỉnh lại đã là ban đêm, không thể ngờ được thời gian đã trôi qua lâu như thế.

“Cảm thấy thế nào rồi?”

Có giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai, Lộc Hàm mới ý thức được trong phòng bệnh còn một người nữa. Cố gắng tìm lại cảm giác của thân thể, chân của Lộc Hàm vẫn là đau dữ dội chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống.

Cậu nghiêng đầu qua nhìn Ngô Thế Huân đang ngồi bên cạnh giường, có chút ngơ ngác.

Loại cảm giác này thật kỳ lạ.

Dù sao cũng đã bị người khác không nhìn thấy lâu như vậy, hiện tại bên cạnh lại xuất hiện một người có thể tự phát ra ánh hào quang, ở bên cạnh mình mà chẳng vì bất kỳ lý do gì, lúc này giống như Lộc Hàm trúng được giải đặc biệt nên quan hệ cùng người kia mới trở nên vô cùng thân cận.

Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm đang ngây người nhìn anh, đôi mắt không có tiêu điểm, cho nên lại nghi hoặc hỏi thêm một câu: “Cậu có đang nghe tôi nói không?”

Lộc Hàm lúc này mới có phản ứng, vội vàng mở miệng, thanh âm yếu ớt nói: “Vẫn tốt!”

Trên trán đột nhiên có một bàn tay to to khô ráp đặt lên, lòng bàn tay rất nóng đặt lên trán liền thấy vô cùng ấm áp. Mắt Ngô Thế Huân nhìn chằm chặp vào trán Lộc Hàm, dùng tay thử qua thử lại, cuối cùng mới nói: “May quá không sốt nữa rồi!”

Lộc Hàm không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Ngô Thế Huân, sau đó mở miệng nói: “Tôi đã bị sốt?”

“Ừ, lúc nãy lên cơn sốt một lúc!” Ngô Thế Huân quay lại ghế ngồi.

Điện thoại trong túi quần kêu lên âm báo tín nhắn đến, Ngô Thế Huân lôi điện thoại ra xem, sau đó trên khuôn mặt lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, cùng Lộc Hàm nói: “Người đã bắt được rồi, là antifan.”

Lộc Hàm nói: “Tại sao?”

Ngô Thế Huân cười trừ nói: “Cùng Thất Thất quay phim nên hận tôi, nói là nữ thần bị làm bẩn rồi!”

Lộc Hàm thật không ngờ lý do lại đơn giản như thế, nhất thời không biết nói sao chỉ có thể cười gượng gạo, fan não tàn đúng là điên cuồng.

“Cậu yên tâm, việc bồi thường thương tổn của cậu đã giao cho Lâm Tranh rồi!” Ngô Thế Huân sau đó lại cười thần bí, tiếp tục nói: “Hơn nữa vì muốn báo đáp chuyện cậu cứu tôi, giải thưởng sẽ là cậu có thể đến biệt thự của ảnh đế dưỡng thương.”

Biệt thự của ảnh đế?

!!!!

Lộc Hàm trong nhất thời bị chấn động khó bề tiếp nhận, đùa cái kiểu gì thế!

“Không…không cần! Tôi vẫn là nên về ký túc sẽ tốt hơn…”

Cậu vội vàng từ chối, tim đập rộn lên, chẳng qua là theo bản năng mới đi cứu Ngô Thế Huân, nếu mà như thế này lại cứ như thể có tâm cơ vậy.

Ngô Thế Huân biết trước Lộc Hàm sẽ trả lời như thế, cho nên rất bình tĩnh không vội vàng khuyên nhủ. Anh chống tay vào cằm, lắng nghe những lời từ chối của Lộc Hàm, dẫu sao cậu nhóc này tính cách đơn thuần như dòng suối trong thật hiếm thấy.

“Ừ, cho nên cậu định bò đi ăn cơm? Hay là tôi lại phải cho người mang cơm đến chỗ cậu?”

Người nào đó hai chân bị thương trầm lặng mấy phút, mím mím môi, vội vàng từ chối: “Sao có thể làm phiền anh, không cần không cần!”

Ngô Thế Huân cười cười, tiếp tục nói: “Cho nên để thuận tiện, cũng là để giảm bớt cảm giác có lỗi của tôi, chuyển đến chỗ tôi là được, tôi có thể thuận tiện giúp cậu một chút!”

Ví như bế cậu đi tắm, đi vệ sinh gì gì đó…

Người nào đó trong lòng thầm nghĩ, cảm thấy cuộc đời nở hoa vô cùng tươi đẹp.

Lộc Hàm càng nghe càng lo lắng, để Ngô Thế Huân giúp cậu? Đã từng thấy hoàng đế bưng trà rót nước cho thái giám bao giờ chưa? Đùa cái kiểu gì!!!

“Tự tôi có thể giải quyết!”

Lộc Hàm liều mạng muốn bày tỏ bản thân có thể tự mình cáng đáng, nâng cao tinh thần độc lập của đàn ông, nhưng mà cậu đang nằm trên giường, hai chân thì bị treo lên, bởi vì đau cho nên hít thở cũng trở nên yếu ớt nhìn thế nào cũng giống gà yếu cậy mạnh.

“…”

Cậu lại rơi vào trầm lặng.

Ngô Thế Huân lại cười đến xán lạn, nhìn khuôn mặt cậu nhóc kia đang nhăn nhó đầy bực bội, vì vậy Ngô Thế Huân giơ tay lên xoa đầu Lộc Hàm, nói: “Tên ngốc này!”

Sau đó Lâm Tranh đã đến trên tay còn cầm cháo mua từ bên ngoài vào, lúc vào đến cửa thì nhìn thấy cảnh Ngô Thế Huân vẫn ngồi trên ghế, tay thì đặt lên đầu người ta xoa xoa nói “tên ngốc này”.

Y~

Anh trả vờ bình tĩnh, đặt cháo lên trên bàn, sau đó đi xuống cuối giường nhìn hai chân của Lộc Hàm.

“Hình như đã bớt sưng rồi, cậu còn đau lắm không?”

Lộc Hàm cũng nhìn nhìn chân mình, nói: “Đúng là đỡ hơn rồi!”

Lâm Tranh kéo ra một cái ghế ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân, vờ như không nhìn thấy biểu tình ghét bỏ đang nhìn mình nói: “Lên mạng xem tin tức đi, cậu lại được lên top rồi!” tiếp theo Lâm Tranh mở chai nước, bình tĩnh uống.

Ngô Thế Huân lập tức cầm điện thoại mở weibo lên, Lộc Hàm cũng vội vàng đi tìm điện thoại của mình, bị Ngô Thế Huân nhìn thấy còn đang định mắng cậu đã bị thương còn không chịu nghỉ ngơi nhưng tiếp theo lại nghĩ đến…

Đúng rồi, cậu ấy tay đâu có bị thương…cho nên Ngô Thế Huân rút từ trong túi quần mình ra điện thoại của Lộc Hàm rồi đưa cho cậu, Lộc Hàm mặt đầy cảm động.

Tiêu điểm của weibo là chủ đề【Ngô Thế Huân quay phim bị thương】, weibo liên quan hot nhất chính là weibo có cái tên “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí” với tấm ảnh ở hiện trường hỗn loạn với caption đi kèm:

Ngô ảnh đế đóng phim bị người thần bí tập kích, trước mắt là bị vật từ trên cao ném xuống hình như đã phải đi bệnh viện, cầu phúc!

Khuôn mặt Ngô Thế Huân đen lại khi nhìn thấy bên dưới có không ít fans của mình gào thét cào đất, nói đúng đúng hôm nay ở bệnh viện XX nhìn thấy Huân Huân rồi! Hoặc là AAA kêu gào nói nam thần nhất định phải bình an nha!!!

Lộc Hàm cũng bị những lời bình luận khoa trương làm cho kinh ngạc, âm thầm lén nhìn sang Ngô Thế Huân.

Mặt đen họ Ngô mở miệng nói: “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí là người trong giới sao?”

Lâm Tranh nhún vai, nói: “Hắn sống sót cũng lâu rồi, vẫn luôn tiết lộ rất nhiều ảnh hậu trường, đại khái chắc là vậy.”

Ngô Thế Huân: “Vậy tôi cần phải đăng đàn làm rõ mới được!”

Lâm Tranh: “Tin tức vô vị như vậy mà cũng để ý sao?”

Ngô Thế Huân: “Thương tích của Lộc Hàm không thể cứ thế mà oan uổng phải chịu như vậy!”

Lâm Tranh “…”

Lộc Hàm “…”

Trong lòng Lâm Tranh thầm nghĩ quả nhiên lại giả nghiêm chỉnh rồi, ảnh đế đúng là biết diễn, anh hỏi tiếp: “Bây giờ muốn đem Lộc Hàm ra ánh sáng?”

Ngô Thế Huân lập tức trả lời: “Là chuyện sớm muộn mà thôi, công bố đi! Đợi qua vài ngày thì ký với cậu ấy, anh trước tiên dẫn dắt cậu ấy đi!”

Lâm Tranh vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lại nhìn thấy Ngô Thế Huân đang xoay lưng lại với Lộc Hàm sau đó ánh mắt nhướng lên nhìn mình chằm chằm, cho nên đành nói: “Được rồi, Tiểu Lộc cũng là có công.”

Người nằm trên giường mặt đầy mông lung, yên lặng nhìn ảnh đế và người đại diện ảnh đế nói có mấy câu mà đã quyết định tiền đồ của cậu, như thế cậu sẽ trở thành người của đại diện mạnh nhất Thiên Âm (của người).

Ngô Thế Huân xoay người lại nhìn Lộc Hàm, rồi nói với cậu: “Cậu nhắm mắt lại xem như đang ngủ, tôi chụp một cái ảnh chung.”

Lộc Hàm ngoan ngoãn nhắm chặt mắt lại, cố gắng bày ra tư thế ngủ thật tự nhiên.

Thật ra căn bản là không thể động đậy…

Ngô Thế Huân chỉnh sửa xong weibo mới đăng lên.

【@wu世勋:Mọi người không cần lo lắng, tôi không sao, là Tiểu Lộc đã cứu tôi, cảm ơn người bạn tốt Tiểu Lộc, hiện tại tôi đang ở bệnh viện chăm sóc ân nhân của mình (Ảnh)】

Trong bức ảnh là Ngô Thế Huân đang ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, anh đang nhìn Lộc Hàm ngủ trên tay là khăn bông màu trắng giống như đang giúp Lộc Hàm lau mồ hôi.

Weibo vừa đăng fans như bùng nổ, không ngừng repost, một mặt vừa khóc lóc cảm ơn trời đất nam thần nhà mình bình an vô sự thật quá tốt, một mặt giận dữ mắng chửi “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí” không bằng heo chó.

Đương nhiên, đại bộ phần đối với nhân vật “Tiểu Lộc” dấy lên tò mò cực đại, vừa cảm ơn Tiểu Lộc vừa không quên đi tìm kiếm xem giới giải trí minh tinh họ Lộc có những ai.

Tiếp theo chính là không có thu hoạch gì.

Có thể để Ngô Thế Huân gọi là bạn tốt nhất định không đơn giản.

Sau đó không đến 20 phút, Tống Thanh Sơn cũng repost lại weibo của Ngô Thế Huân cùng caption【Chúc Tiểu Lộc mau chóng bình phục, ngày mai sẽ đi thăm cậu!】

Vì vậy thân phận thần bí của Lộc Hàm càng ngày càng lớn.

Lúc cư dân mạng điên cuồng tìm kiếm thông tin của Lộc Hàm, trang weibo chính thức của bộ phim lại đi trước một bước, repost bài đăng của Ngô Thế Huân nói rõ Lộc Hàm chính là người thời gian trước đã chụp chung ảnh với anh, đồng thời khen ngợi cậu là diễn viên mới vô cùng lợi hại.

Cho nên khi Lộc Hàm mở weibo ra, vô vàn những suy đoán ùn ùn kéo đến làm cậu khiếp sợ, có cảm giác trong họa có phúc. Lâm Tranh nói bệnh viện không thể ở lâu, cho nên nửa đêm vội vàng về nhà, Lộc Hàm hỏi anh thật sự cậu sẽ không làm phiền đến công việc của Ngô Thế Huân sao?

Lâm Tranh đang muốn trả lời, Ngô Thế Huân đột nhiên lại bước qua trước mặt anh tiếp theo là bàn chân truyền đến cơn đau, Lâm Tranh trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân mặt đầy nghiêm túc nói: “Thật sự không sao đâu, tôi bình thường một ngày ba bữa cũng đều ở nhà ăn cơm, thêm một người cũng đâu có vấn đề gì!”

Lâm Tranh nội tâm mệt mỏi, thầm lặng nhắm mắt.

Fuck, nhà mới của cậu đến cái nồi cũng không có được không?

———————

Tiểu kịch trường

Fan Huân 1: Wa wa, đây là tân sủng của nam thần sao?

Fan Huân 2: Wa wa cậu nhóc nhà nào mà dễ thương thế chứ!

Ngô ảnh đế: Ngốc! Đây là nam thần nương!

Fan Huân 3: Nam thần nương là cái gì?

Lâm Tranh: Tham khảo “bà chủ” đi…Đỡ trán…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK