Nhiếp ảnh gia vừa hướng dẫn Lộc Hàm, vừa nghiêm túc chụp ảnh, Ngô Thế Huân cùng Lâm Tranh thì đứng nói chuyện ở nơi cách chỗ này không xa.
Ngô Thế Huân nhìn khuôn mặt của Lộc Hàm tràn đầy lo lắng, bèn nói với Lâm Tranh: “Là cơ hội mà anh tranh thủ cho cậu ấy phải không?”
Lâm Tranh cúi xuống nhìn điện thoại, trả lời:”Ừ, tôi có hỏi một chút xem có quay được không, đạo diễn cũng đồng ý rồi!”
Ngô Thế Huân cảm thấy đối với cường thế của người đại diện nhà mình vô cùng tự hào, liền mỉm cười rồi tiếp tục nói: “Tôi theo đuổi được rồi!”
Lâm Tranh nheo mắt nhìn Ngô Thế Huân một cái, nói: “Vậy bây giờ nghiêm túc nói với tôi như thế này, là vì cậu đắc ý hả?”
Ngô Thế Huân: “Ừ hứ!”
Lâm Tranh: “Nhưng mà tôi đâu có nhìn ra, người ta có ý tiếp nhận cậu.”
Ngô Thế Huân: “Vớ vẩn nào!”
“…”
Lâm Tranh bất lực lại cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại trượt lên trượt xuống, mãi một lúc sau mới trả lời: “Cậu vui là được!”
Sau đó điện thoại của anh đột nhiên kêu lên, Ngô Thế Huân đang có ý muốn nói Lâm Tranh liền biểu thị anh có điện thoại, rồi đứng dậy nghe máy.
Lâm Tranh dường như chỉ lắng nghe mà không nói gì, hơn nữa sắc mặt còn càng ngày càng kém. Ngô Thế Huân đứng một bên quan sát, cũng cảm thấy ắt hẳn là có vấn đề gì rồi, cho nên cũng đứng rất nghiêm túc rồi nhìn về phía Lâm Tranh.
Cuộc điện thoại kết thúc, Ngô Thế Huân lập tức hỏi Lâm Tranh xem là ai gọi đến. Lâm Tranh nhìn anh một lượt, biểu tình vô cùng nghi hoặc nói: “Lâm Hiểu Thiên nói với tôi, có người đưa cho cấp dưới của cậu ta vài bức ảnh.”
Ngô Thế Huân trầm mặc, lại tiếp tục nghe Lâm Tranh nói: “Trong ảnh là cậu bế Lộc Hàm từ biệt thự bước ra, nói là muốn tung ra tin người mới dựa vào việc trèo lên giường ảnh đế để thượng vị.”
Lâm Hiểu Thiên là em họ của Lâm Tranh, làm việc ở một trong những công ty truyền thông lớn nhất Trung Quốc, vẫn luôn có quan hệ hợp tác với Thiên Âm. Khi nhận được tin tức bạo liêu của minh tinh, vốn dĩ cấp dưới của Lâm Hiểu Thiên còn đang kích động muốn ngay lập tức đăng lên, ai mà ngờ được lại bị Lâm Hiểu Thiên nhìn thấy, cho nên mới kịp thời ngăn chặn được, sau đó anh ta liền vội vàng gọi cho Lâm Tranh.
Ngô Thế Huân nghe được tin tức như thế vô cùng bất ngờ, đồng thời cũng vô cùng tức giận.
Lâm Tranh giải thích với Ngô Thế Huân: “Nếu như đã có kẻ có ý tưởng này, đại khái có thể hiểu được đang có người muốn nhằm vào hai cậu. Cho nên việc cần làm bây giờ là đưa Lộc Hàm về ký túc, không cho kẻ khác còn cơ hội chụp trộm ảnh nữa.”
Ngô Thế Huân nghe được kiến nghị như thế vô cùng lo lắng, ngay lập tức mở miệng phản bác: “Tại sao? Giấu đầu hở đuôi, đưa em ấy về lúc này càng không phải là vì chột dạ sao?”
Lâm Tranh đối với thái độ của Ngô Thế Huân tỏ ra có thể hiểu được, vì thế lại càng dùng lý trí nhẫn nại giải thích: “Nhưng mà hai người ở cùng nhau cũng là sự thật, cho dù không có ai nói linh tinh, nhưng những bức ảnh chụp được kia cũng đủ để làm đau đầu rồi!”
Sắc mặt của Ngô Thế Huân trầm xuống, Lâm Tranh lại tiếp tục nói: “Hơn nữa còn chưa biết kẻ kia có phải chỉ đưa cho công ty của Lâm Hiểu Thiên hay không? Nếu như hắn còn đưa thông tin cho nhiều công ty khác, thì trước khi bọn họ cử người theo dõi chúng ta, phải cắt đứt mọi cơ hội mới là hợp lý!”
Trong xã hội đại chúng đối với chuyện quy tắc ngầm cũng không phải là không có hiểu biết, nhưng đối với chuyện quy tắc ngầm giữa những người đồng tính vẫn là không có ai tin tưởng. Huống chi Ngô Thế Huân còn là nam thần quốc dân, là ảnh đế sáng giá. Nhưng mà đối với người mới còn chưa chính thức ra mắt, ấn tượng đầu tiên với người qua đường nếu như là vì một chuyện như vậy, chung quy cũng không phải tốt đẹp gì.
Ngô Thế Huân cau mày, thở dài nói: “Vậy Lộc Hàm làm sao bây giờ? Anh để em ấy sống một mình sao? Em ấy không muốn để mẹ mình biết chuyện này đâu!”
Lâm Tranh tiếp tục giải thích: “Cậu có thể đi thăm cậu ấy cơ mà, đi thăm hỏi ân nhân của mình, hoặc chăm sóc cậu ấy cũng đều hợp lý, nhưng mà đưa người ta về nhà mình ở thì lại thành vấn đề rồi!”
Lời này nói ra hợp tình hợp lý, Ngô Thế Huân đối với tư chất và lý trí của Lâm Tranh vô cùng tán thưởng, cuối cùng vẫn phải quyết định nhịn đau đớn mà đưa Lộc Hàm về ký túc của cậu.
Lộc Hàm chụp ảnh xong, nhân viên bên đó bèn đỡ cậu từ trên ghế ngồi xuống xe lăn, còn đẩy cậu qua chỗ Ngô Thế Huân. Vốn dĩ trên khuôn mặt Lộc Hàm còn đang rất vui vẻ, nhưng khi đi đến cách chỗ hai người kia không xa, thấy hai người biểu tình không được tự nhiên, sau khi đến gần lại càng cảm thấy không khí có chút lo lắng khẩn trương.
Cho nên Lộc Hàm không hiểu, bèn nhìn Ngô Thế Huân và Lâm Tranh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ngô Thế Huân cười cười đón Lộc Hàm từ tay các nhân viên của đoàn phim, rồi vừa đẩy xe vừa nói: “Đi về rồi nói!”
Trước khi ra về, Lộc Hàm còn quay đầu lại nhìn Lâm Tranh, chỉ thấy anh biểu tình nghiêm túc còn cùng ai đó nói chuyện điện thoại.
———————————————
Khi Lộc Hàm được đưa về ký túc của mình, nội tâm của cậu vô cùng phức tạp, bởi vì căn bản là cậu không biết nguyên nhân là vì sao. Cậu cũng ngại không dám mở lời hỏi, còn Ngô Thế Huân hình như cũng không định nói, vì vậy hai người ở trong thang máy lên tầng hai đều vô cùng yên lặng.
Vào đến phòng ký túc, Ngô Thế Huân đẩy xe lăn của Lộc Hàm đến bên cạnh sô pha, sau đó tự mình ngồi xuống, nhìn Lộc Hàm rồi nói: “Chúng ta bị người khác chụp trộm!”
Lộc Hàm kinh ngạc, ngay giây đầu tiên điều mà cậu nghĩ đến là có phải Lâm Tranh tức giận hay không, anh ấy cho là cậu làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Ngô Thế Huân, cho nên mới đưa cậu trở về.
Nghĩ đến đây, Lộc Hàm có chút áy náy vì vậy cứ mím mím môi lại mà không nói gì.
Ngô Thế Huân lại nói: “Không rõ là động cơ của kẻ này là muốn hại tôi hay là em, cho nên để đề phòng danh tiếng của em sẽ bị chịu ảnh hưởng, Lâm Tranh đã kiến nghị tôi nên đưa em trở về.”
Lộc Hàm nghe thấy thế liền thở hắt ra, nhưng vẫn còn lo lắng bèn hỏi: “Đã chụp được cái gì?”
Ngô Thế Huân: “Chụp được tôi bế em từ biệt thự đi ra!”
Lộc Hàm nghẹn lời, nghĩ một lúc, khẳng định là chụp được sáng nay lúc Ngô Thế Huân bế cậu lên xe đi đến đoàn phim.
Ngô Thế Huân giơ tay lên vuốt tóc Lộc Hàm, an ủi nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Lộc Hàm miễn cưỡng mỉm cười, thật là không thể vui nổi.
Không cần Ngô Thế Huân nói cậu cũng biết đám người đó sẽ định tung tin đồn như thế nào, vốn dĩ cứ tưởng rằng thoát khỏi Hà Miễn là cậu đã được tự do, nhưng mà bây giờ xem ra vẫn là không thể thoát được vận mệnh bị người khác ức hiếp.
Nghĩ đến đây, Lộc Hàm cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cậu cúi đầu xuống, thở dài, sau đó qua được một lúc mới nói: “Tôi đúng là không nên ôm mộng bước vào giới giải trí.”
Ngô Thế Huân còn đang muốn giải thích, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy mất mát của cậu, anh liền dừng lại dự định để cậu tiếp tục nói.
Lộc Hàm cúi đầu nói: “Tôi cho rằng chỉ cần mình nỗ lực là sẽ có thành tựu, nhưng mà trước khi bước vào giới giải trí tôi chưa từng nghĩ đến những điều kia. Hiện tại bây giờ nếu muốn lui, lại nhớ đến những nỗ lực suốt hai năm qua sẽ trở thành công cốc, cho nên cũng không muốn bỏ cuộc…”
“Nhưng tôi cũng không muốn mang trên mình cái danh như thế để nổi tiếng.”
Ngô Thế Huân nghe thấy thế liền cảm thấy có gì không ổn, anh sợ rằng cậu nhóc này sẽ có quyết định linh tinh gì đó, cho nên vô cùng nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm.
Sau đó quả nhiên Lộc Hàm nói: ” Ngô tiền bối!” Cậu cũng ngẩng mặt lên nhìn vào mắt của Ngô Thế Huân.
“Tôi thật sự không thể tiếp nhận việc cùng một người đàn ông ở bên nhau, bất luận là làm cho anh thêm phiền phức hay là tôi bị bôi đen, tôi đều ghét cả!”