Lộc Hàm cúi đầu xuống mới thấy Ngô Thế Huân đã tỉnh lại. Cậu khẽ cười rồi nói: “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!”
Người ở bên cạnh không có ý muốn nằm ủ ấm thêm một lát, Ngô Thế Huân còn chưa động chân động tay, Lộc Hàm đã hất chăn ra rồi xuống giường đi tới phòng tắm.
Đúng là không hiểu nhân tình!
Ngủ được một giấc quả nhiên tâm trạng đã đỡ hơn ít nhiều, Lộc Hàm cúi đầu xuống vốc một ít nước lạnh lên vỗ vào mặt mình, mỏi mệt nhất thời biến mất.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn bản thân mình ở trong gương, quầng thâm dưới bọng mắt có hơi rõ ràng một chút, nghĩ đến việc mấy ngày nữa phải quay về thủ đô tiếp tục công việc, trong lòng cậu thầm nghĩ phải tranh thủ mấy ngày này điều chỉnh tâm trạng cho thật tốt.
Lộc Hàm đang đánh răng, Ngô Thế Huân lại đột nhiên mở cửa phòng tắm bước vào, anh chỉ mặc mỗi quần ngủ còn thân trên để trần. Ở trên vai có thể nhìn rõ dấu răng hôm qua Lộc Hàm để lại, cậu có hơi ngượng ngùng, sau đó lại giả như không thấy gì tiếp tục đánh răng.
Ngô Thế Huân đứng dựa vào bức tường của phòng tắm, ngắm nhìn Lộc Hàm rồi hỏi: “Hôm nay dẫn anh đi chơi nhé?”
Sau kỳ nghỉ mọi thứ cũng bắt đầu nhộn nhịp trở lại, người đông phức tạp, nói không chừng còn bị nhận ra.
Lộc Hàm suy nghĩ một lúc, do dự mãi mới hàm hồ “ừ” một câu, cậu vẫn còn đang đánh răng nói không rõ ràng, bọt kem dính đầy trên miệng.
“Anh…ừm, đợi đã!”
Ngô Thế Huân muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên điện thoại lại kêu lên, anh cúi xuống nhìn tên người gọi đến, nhất thời giống như gặp phải chuyện gì kinh hãi lắm, Ngô Thế Huân vội vàng nhìn Lộc Hàm ở trong gương làm động tác suỵt suỵt rồi nói một câu “Lâm Tranh”, sau đó mới nghe điện thoại.
“Alo…Có chuyện gì không?” Ngô Thế Huân giả bộ như là đang tùy ý.
Ngữ khí ở đầu dây điện thoại bên kia cũng không có gì là bất bình thường: “Vừa nãy đạo diễn Vương gọi điện tới!”
Ngô Thế Huân hoài nghi hỏi: “Là 《Tầm Mịch》có chuyện gì sao?”
Lâm Tranh: “Ừ, nhưng là tin tức tốt. Vốn dĩ trên kế hoạch cứ nghĩ là bộ phim muốn qua được xét duyệt phải mất nhiều công sức lắm, nhưng mà không ngờ nhân mạch của đạo diễn Vương lại lớn mạnh như thế, cho nên kết quả xét duyệt khoảng đến tháng 3 là có rồi, vì vậy ông ấy muốn tiến hành tuyên truyền dần.”
Ngô Thế Huân sau khi nghe được tin tức kia bèn trợn trọn mắt, khuôn mặt đầy kích động. Lộc Hàm lại có chút không rõ tình hình, vội vàng súc miệng, sau đó cũng chạy qua chăm chú lắng nghe.
“Thế ông ấy muốn phim công chiếu vào tháng mấy?” Ngô Thế Huân truy hỏi.
Lâm Tranh trả lời: “Tháng 5, ông ấy muốn công chiếu vào đợt mùng 1 tháng 5.”
Ngô Thế Huân ngạc nhiên nói: “Wa…”
“Còn nữa, cậu và Lộc Hàm thương lượng xem có quay về trước mấy ngày được không, bên chỗ Ngô Mặc đã nhận cho cậu ấy một bộ phim không tồi…”
“Cộc cộc” đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đều bị giật mình. Hai người đều cảm thấy không ổn, sau khi nhìn nhau một giây xong, còn đang định đứng dậy đóng cửa phòng tắm để nói chuyện tiếp với Lâm Tranh, thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng gọi của mẹ Lộc.
“Lộc Hàm? Đã dậy chưa? Mau ra ăn sáng này!”
Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng mà cửa phòng tắm còn chưa đóng nên xem chừng nghe cũng khá rõ ràng, có lẽ Lâm Tranh ở đầu dây bên kia cũng nghe được phong phanh.
Ngô Thế Huân: “…”
Lộc Hàm: “…”
Người ở đầu dây bên kia cũng giống hai người bên này trở nên trầm mặc, qua một lát, Lâm Tranh mới nhịn không được mà mở lời hỏi: “Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cậu ấy…”
“À…cái này có thời gian sẽ giải thích…”
Lâm Tranh: “Cậu ấy…”
Trong lòng Ngô Thế Huân thầm than “chết chắc rồi chết chắc rồi”, sau đó liền vội vàng nói một câu “tôi đi ăn sáng đã” rồi cũng không cho Lâm Tranh cơ hội để hỏi, đã cúp điện thoại.
Hai người đều trầm ngâm không nói được gì, Lộc hàm run run rẩy rẩy quay lại mặc quần áo, còn Ngô Thế Huân cũng ỉu xìu xìu mà đi tắm.
Nhưng mà hai người đều không nghĩ đến Lâm Tranh tuy bị cúp điện thoại nhưng lại nhắn tin weixin cho Ngô Thế Huân.
Anh hỏi, Lộc Hàm có phải quay lại thủ đô rồi không, đang ở nhà cậu.
Qua một lúc lâu mà vẫn không nhận được tin trả lời, Lâm Tranh không vui mà gọi lại cho mẹ Ngô, hỏi đối phương có phải Lộc Hàm đang ở đó, nhưng mà đối phương lại vô cùng ngây thơ mà trả lời “không có”.
Cuối cùng Lâm Tranh đi truy hỏi Tiểu Bàn, hỏi Lộc Hàm ở đâu. Tiểu Bàn cũng không rõ, còn đang chuyên tâm ăn tôm sốt xì dầu mà mẹ mình nấu, không tiện dùng tay nên đành gửi đi một đoạn tin nhắn thoại.
[Lộc Hàm không phải ở nhà nghỉ ngơi sao? Là chính anh xin nghỉ phép dài cho cậu ấy, anh quên rồi sao? Anh bị ngốc à! Hôm qua cậu ấy còn gửi lì xì cho em, còn nói mẹ cậu ấy khen em dễ thương nữa mà, hahaha!”]
Lâm Tranh nghẹn họng, vì vậy nhất thời không hiểu sao mình lại không nghĩ ra “Lộc Hàm ở nhà Ngô Thế Huân” chứ không phải là “Ngô Thế Huân ở nhà Lộc Hàm, đúng là giống như thằng ngốc.
Sau khi Ngô Thế Huân và Lộc Hàm ăn sáng xong, liền mở weixin ra, rồi hai người đều rơi vào trạng thái sửng sốt.
[Lâm Tranh]: Lộc Hàm có phải về thủ đô rồi không? Đang ở nhà cậu?
[Lâm Tranh]: Cậu đừng nói với tôi, việc mẹ cậu xin nghỉ cho cậu nói trong nhà có việc là vì việc này nhé!
Mười phút sau.
[Lâm Tranh] : Định mệnh, cậu dám chạy đến nhà Lộc Hàm hả? Ngô Thế Huânnn!!!
[Lâm Tranh] : Không muốn chết thì về mau cho tôi!!!
————————————————
Ngô Thế Huân đến cuối cùng vẫn là không thể ở lâu, bị Lâm Tranh ra lệnh về gấp, sáng hôm trước vừa bị phát hiện, sáng hôm sau đã phải rời đi.
Bây giờ Ngô Thế Huân đang ở trên máy bay, làm anh đau đầu lúc này không phải là kế hoạch muốn lật đổ Hà Thịnh mà lại là Lộc Hàm.
Đối với việc liên quan đến Hà Thịnh và quá khứ của Lộc Hàm, anh muốn biết nhiều hơn, vì vậy không thể tránh khỏi đi hỏi thăm tin tức ở chỗ Mục Dương Dương. Nhưng mà mở lời thế nào lại là vấn đề khó khăn, hơn nữa còn phải giấu Lộc Hàm mà làm. Ngô Thế Huân tóm lại là thấy vô cùng chột dạ, cho nên đối với sự phòng bị chỗ Lộc Hàm cũng trở nên nặng nề.
Thật ra có một buổi tối anh đã cảm thấy tâm tình Lộc Hàm có chỗ không đúng, cảm thấy cậu có chỗ nào uất ức lắm mà không nói ra được. Anh nghĩ có lẽ Lộc Hàm là bởi vì Mục Dương Dương, nhưng mà suy nghĩ trước sau vẫn cảm thấy không có khả năng, Lộc Hàm không thể tự nhiên mà nghĩ ra hai người có mối liên hệ nào cả, chắc chắn nguyên nhân là do bản thân anh chột dạ nghĩ nhiều mà thôi.
Nhưng mà lại nghĩ, cả chiều hôm qua Lộc Hàm dường như cứ muốn lấy điện thoại của anh, lúc cậu ghé người qua, nếu như có cửa sổ chat nào nhảy ra Ngô Thế Huân cảm thấy có thể là Mục Dương Dương, nhất thời tim đập tay run còn đổ mồ hôi lạnh. Anh phải cố trấn tĩnh nói với bản thân chắc chỉ là vấn đề tâm lý, là mình quá mẫn cảm mà thôi.
Loại cảm giác ngường ngượng bất an này còn kéo dài mãi đến tận tối qua, rõ là sáng hôm sau sẽ phải xa nhau tối hôm trước nên cuồng nhiệt mới phải, nhưng mà Lộc Hàm lại chỉ lạnh lùng nói câu chúc ngủ ngon, rồi đem lý do thoái thác ra là vì sáng hôm sau Ngô Thế Huân phải bay sớm.
Nhất định là có hiểu lầm gì ở đây.
Máy bay mới cất cánh không lâu, Ngô Thế Huân nhắm mắt nhớ lại lúc Lộc Hàm đưa anh đến tầng chỗ dừng xe của sân bay, anh đứng ở bên ngoài xe nhìn biểu tình của Lộc Hàm.
Muốn nói lại thôi, còn có cảm giác thất vọng, giống như chú cún nhỏ đáng thương gặp phải ủy khuất, không dám nói gì, mà chỉ có bộ dáng tủi thân nhìn chằm chằm vào chủ nhân, trong đáy mắt không thiếu được chút mất mát và ai oán.
Cẩn thận ngẫm lại Lộc Hàm là lúc nào đã bắt đầu không vui?
Ngô Thế Huân đột nhiên mạnh mẽ nhớ lại dường như là bởi vì Mục Dương Dương, bây giờ đúng là không còn lý do nào phù hợp hơn nữa, chỉ có cái này mà thôi.
Đêm đó khi anh vui vẻ xỏ xuyên Lộc Hàm, anh vẫn còn nhớ Lộc Hàm đã khóc cả khuôn mặt đều là nước mắt, vì vậy, Lộc Hàm là vì hiểu nhầm chuyện gì đó liên quan đến Mục Dương Dương cho nên mới khóc sao?
Sau lưng Ngô Thế Huân trở nên lạnh ngắt, đột nhiên nghĩ ra có lẽ Lộc Hàm đã biết được chuyện anh và Mục Dương Dương gặp riêng nhau, cho nên lúc anh nói không quen biết Mục Dương Dương nên cậu ấy mới buồn như vậy.
Như vậy mọi thứ đều có thể giải thích rõ ràng rồi, vậy thì nên giải thích thế nào với Lộc Hàm đây?
Đầu Ngô Thế Huân bỗng đau kịch liệt, không ngừng lắc lắc, ngón tay dùng sức ấn vào huyệt thái dương.
——————————————
Đã qua hai ngày, cũng đã đến ngày Lộc Hàm phải trở về, hai ngày này Ngô Thế Huân cũng hiển nhiên hiểu rõ là đối phương thật sự đang giận, hai người nói chuyện không được bao lâu, Lộc Hàm trả lời cũng lạnh nhạt, mỗi lần đều là người kết thúc đối thoại trước.
Ngô Thế Huân không dám khẳng định nguyên nhân là vì Mục Dương Dương, cho nên cũng chưa dám nói rõ ràng chỉ có thể nói chuyện không đúng lòng mình, anh muốn đợi Lộc Hàm quay về cùng anh gặp mặt tâm sự mới tính tiếp.
Nhưng mà cũng có chuyện khiến anh được an ủi, là vấn đề của Hà Thịnh, Lâm Tranh đã nói là công ty cũng có nhiều người bất mãn với hắn, vì vậy muốn đá hắn ra khỏi Thiên Âm cũng không phải chuyện khó.
Mặt khác, lúc này tại văn phòng của chủ tịch công ty giải trí Nhạc Hoa.
Khi thời gian tập luyện buổi sáng của Tiếu Nhất Lâm kết thúc, cậu biết được Trần tiên sinh đang ở phòng làm việc xử lý tài liệu thì cảm thấy rất ngạc nhiên.
Có chuyện gì quan trọng mà khiến người đàn ông này phải làm thêm giờ còn không thèm ăn uống vậy nhỉ?
Sau khi tìm được ông ấy, Tiếu Nhất Lâm đi đến bên cạnh máy tính, vừa cúi đầu xuống xem Trần tiên sinh đang gõ cái gì, vừa hỏi: “Vẫn còn đang bận gì vậy?”
Lời vừa nói ra, thứ đập vào mắt Tiếu Nhất Lâm khiến họng cậu nghẹn lại, nhất thời nói không ra lời, sửng sốt đọc nội dung đang được viết ra. Qua một lúc, cậu mới hoài nghi nhìn người đàn ông đang cực kỳ nghiêm túc, tâm trạng cậu cực kỳ không ổn định.
“Cái này?”
Trần tiên sinh “ừ” một tiếng, trực tiếp trả lời câu hỏi mà Tiếu Nhất Lâm muốn hỏi mà không dám nói ra.
“Là sự thật!”
“Ôi trời ơi…” Tiếu Nhất Lâm thấp giọng thảng thốt.
Nick đăng nhập trên màn hình máy tính chính là “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí“, hiện tại đang biên tập một bài viết mới.
Tiếu Nhất Lâm nghĩ, chẳng trách ngài bát quái lại biết nhiều thông tin trong giới giải trí như vậy, hóa ra lại là Trần tiên sinh, hoặc có thể nói là con trai của Trần tiên sinh, cậu cảm thấy Trần tiên sinh cũng không rảnh rỗi gì mà đi đăng mấy cái chuyện bát quái này cả.
Thù hận cùng oán giận phải lớn thế nào, mới khiến cho một người có địa vị như Trần tiên sinh phải phối hợp với hành động báo thù của con trai mình chứ! Tiếu Nhất Lâm trong lòng muốn nói gì đó, nhưng thực sự là không nghĩ ra, đây rốt cuộc là do con trai của Trần tiên sinh đối với Lộc Hàm có cái nhìn phiến diện quá lớn, hay là do ông ấy chiều con quá đáng.
Tiếu Nhất Lâm thử thăm dò hỏi: “Bao giờ mới đăng lên?”
Trần tiên sinh dừng lại động tác gõ chữ, tầm mắt hướng về góc màn hình bên phải của máy tính chỗ hiển thị thời gian, nghĩ một hồi, sau đó ông ấy lại tiếp tục gõ chữ.
“Vẫn còn hai tiếng nữa, đợi cậu ta lên máy bay đã!”
Khủng khiếp.
Thật sự giống như đếm ngược đến khoảnh khắc của cái chết.
Tiếu Nhất Lâm nghĩ đến hậu quả sau khi bài kia được tung lên mạng thì sẽ thế nào? Thật sự không kiềm được cảm giác sợ hãi.
Tự mình cầu phúc đi, Lộc Hàm.
Trong lòng cậu thầm nghĩ.