Ngô Thế Huân đứng thẳng người dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào quả bóng màu trắng, trên tay còn cầm gậy bida, rồi đi sang phía còn lại của chiếc bàn quan sát tình hình.
Anh đã ngắm chuẩn một quả, cho nên mới chậm rãi cúi dần người xuống, điều chỉnh một tư thế thích hợp, tay trái hơi nâng lên, tay phải cầm chặt gậy bida, ánh mắt nhìn chằm chặp vào phương hướng đường đi của quả bóng ở trước mặt, dùng lực chọc một đường vậy mà chỉ còn thiếu chút xíu thì bóng mới vào lỗ.
“Hô, đường bóng đẹp như thế mà anh cũng không chọc vào được hả?”
Tống Thanh Sơn có hơi ngạc nhiên, cầm theo gậy của mình đi qua, hai tay chống lên cạnh bàn bida, quan sát Ngô Thế Huân một chút, rồi hỏi: “Có tâm sự?”
Ngô Thế Huân nới lỏng cổ áo, cầm chai nước khoáng lên uống một hụm, sau đó liền xoay người đặt mông xuống ghế ngồi nghỉ ngơi, âu sầu khổ não nói: “Có chút buồn bực!”
Tống Thanh Sơn nhất thời nổi lên hiếu kỳ, cũng đi đến bên cạnh Ngô Thế Huân ngồi xuống, nghiêng đầu qua nói: “Nói đi!”
Thân người Ngô Thế Huân dựa ra đằng sau, không biết trong đầu đang nghĩ đến điều gì, đôi mắt không có tiêu cự rõ ràng thất thần một lúc, sau đó tựa như lẩm bẩm một mình nói: “Tôi phải làm thế nào mới thu phục được Lộc Hàm?”
Lời vừa nói ra, Tống Thanh Sơn đã hiểu đây là Ngô Thế Huân cảm thấy “thiếu thốn” rồi!
Cho nên chỉ cảm thấy buồn cười mà trêu đùa nói: “Sao anh lại giống như là sinh viên năm thứ nhất của ngày đó thế, lúc nào cũng đem chuyện đưa được bạn gái lên giường làm mục đích cuối cùng. Một cậu nhóc đơn thuần như thế chịu ở bên anh là đã tốt lắm rồi, gấp gáp muốn ăn thịt người ta thì để làm gì?”
Ngô Thế Huân đối với mấy từ “gấp gáp muốn thượng người ta” biểu thị ý phản đối, nói như thế có khác gì bảo anh tồi tệ, cứ như suốt ngày t*ng trùng lên não.
Ngô Thế Huân qua một lúc lại thở dài, nói: “Chính vì em ấy quá mức an tĩnh, tôi cứ cảm giác em ấy không có nhu cầu gì, tôi mà không câu dẫn gì thì tuyệt không chủ động bao giờ.”
Tống Thanh Sơn thật sự muốn mắng cái tên kia có người để mà câu dẫn đã là không tồi rồi, nhưng mà căn cứ vào ngữ khí nghiêm túc của Ngô Thế Huân, cậu vẫn là lựa chọn yên lặng lắng nghe.
“Tôi thật sự không biết làm thế nào tìm được ra lý do để cùng em ấy…hức…”
Tống Thanh Sơn cảm thấy bất lực, vì vậy lại hỏi: “Thú vị đấy, cái này thì cần lý do gì?”
Ngô Thế Huân ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, giơ tay lên gạt đi mái tóc đang xõa trước trán, nói: “Dù sao thì những gì em ấy đã từng trải qua cũng rất khác.”
“Thế thì đối với những người có thể chấp nhận được dẫn dắt, nhưng lại tuyệt đối không chủ động, thì anh có thể tự mình chủ động cơ mà!”
“Giống như khi chơi bida vậy, anh cho rằng bóng sẽ vào lỗ, nhưng kết quả thì nó lại không vào, không đánh thì sẽ không vào.”
Tống Thanh Sơn đứng dậy vươn vai duỗi người một cái, rồi quay qua nhìn Ngô Thế Huân nói: “Ngày nào đó anh cảm thấy cũng ổn ổn rồi, tìm cơ hội cương quyết một chút là được, trước lạ sau quen, phải ăn rồi mới biết mùi mà!”
Nói xong, Tống Thanh Sơn liền nở nụ cười xấu xa còn vỗ vỗ vai Ngô Thế Huân, trong lòng thầm nghĩ đám em gái mê muội Ngô Thế Huân kia mà nhìn thấy khuôn mặt lúc này của nam thần nhà họ, thì lại càng thêm hâm mộ chết mất.
Người nào đó cảm thấy có lý, trong lòng liền an tĩnh tính toán lên kế hoạch.
Sau đó Ngô Thế Huân lại nghe Tống Thanh Sơn hỏi: “Nghe Thanh Thủy tiết lộ, nói biết bao lần ở nhà anh nhìn trộm hai người hôn nhau, tôi còn tưởng hai người đã làm cái chuyện 18+ ấy từ sớm rồi chứ!”
Ngô Thế Huân nghe thấy thế liền trừng mắt nhìn Tống Thanh Sơn, một lời cũng không nói.
Tống Thanh Sơn lại tiếp tục nói: “Có một câu như thế này, anh muốn cùng cậu ấy lên giường, cậu ấy cũng muốn cùng anh lên giường, hai người sớm muộn cũng sẽ làm chuyện đó, chỉ là không biết đến ngày tháng năm nào, thế nên chờ đợi là hạnh phúc.”
Ngô Thế Huân: “…”
Tống Thanh Sơn: “Đây là mọi người nói thế, anh trừng mắt nhìn tôi làm gì?”
————————————————
Lộc Hàm ở nhà hết ba ngày mới quay lại phim trường, mấy ngày qua cậu không đọc kịch bản thì cũng xem phim.
Chỉ có ngày đầu tiên là Ngô Thế Huân ở đó, buổi tối vốn dĩ là muốn ở lại nhưng đến cuối cùng vẫn bị Lâm Tranh nhất quyết dẫn đi, nói là sợ bọn họ bị chụp trộm, sau đó hai ngày thì anh cũng không xuất hiện nữa.
Vừa vào phòng nghỉ, phục trang mới cầm trong tay, đạo diễn đã sắp xếp thợ hóa trang tới trang điểm cho Lộc Hàm, đồng thời nói với cậu bởi vì nữ chính ngày kia phải đi Hàn Quốc bổ túc thanh nhạc, mấy ngày qua cũng xảy ra tin đồn về chuyện của Lộc Hàm, cho nên đã làm ảnh hưởng đến thời gian ba ngày của cô ấy, cho nên trước mắt những cảnh quay của cô ấy, chỉ còn lại cảnh tình cảm quay chung với Bạch Khởi là chưa quay thôi.
Cho nên, sáng nay sẽ sắp xếp để hai người quay những cảnh thường nhật trước, sau đó mấy ngày đợi hai người quen dần rồi sẽ quay đến cảnh đại hôn và cảnh hôn.
Nữ chính rất xinh đẹp, là tiểu hoa đán tên gọi Vu Tiểu Dã, vừa tròn 18 tuổi, ngoại hình ngọt ngào đáng yêu, tính cách cũng hoạt bát không làm màu, cực kỳ được mọi người yêu thích.
Phục trang toát ra vẻ tiên khí cùng kiểu với Lộc Hàm khi khoác lên người cô ấy, phối hợp với suối tóc dài thướt tha, trên đầu búi một búi tóc cùng dải lụa trắng phấp phới, đôi lông mày được vẽ thành lông mày lá liễu thuần theo kiểu Trung Quốc, chứ không giống lông mày kẻ ngang theo xu hướng của Hàn được các tác phẩm cổ trang dạo gần đây hay chọn để trang điểm cho các diễn viên nữ, càng làm tôn lên bộ dáng thùy mị đẹp đến không thể tả được.
Lộc Hàm mới từ phòng nghỉ bước ra, Vu Tiểu Dã cũng hào hứng hướng Lộc Hàm đi tới, từ xa đã gọi: “Tiểu Lộc!”
Lộc Hàm cũng nhìn qua khẽ nở nụ cười, cậu là xuất phát từ nội tâm mà yêu thích một nữ diễn viên hoạt bát sáng sủa như thế, hai người cùng nhau quay phim đích xác chỉ có một ngày, nhưng mà rất nhanh đã trở nên hòa hợp.
Vu Tiểu Dã thần thần bí bí kéo Lộc Hàm qua một bên, sau đó quan sát xung quanh thấy không có ai mới hỏi: “Cái tin đồn kia là thật sao?”
Lộc Hàm không biết nói sao, thật không ngờ là diễn viên trong đoàn lại quan tâm chuyện này như vậy, cho nên đành trả lời: “Chuyện đó khẳng định không phải là tôi!”
Vu Tiểu Dã than “ai ya” một tiếng, lại vội nói tiếp: “Đừng khiêm tốn nữa, tuy là thể loại đồng chí, nhưng mà được cùng đóng phim với nam thần Ngô Thế Huân của tôi, vinh hạnh thế nào chứ!”
Là cái người mà một chút tin tức cũng không biết, Lộc Hàm cũng chẳng biết phải trả lời Vu Tiểu Dã như thế nào, lại càng không biết nếu như Vu Tiểu Dã biết chuyện của cậu và Ngô Thế Huân, là cái kiểu quan hệ muốn gặp nhau liền gặp nhau thì…
Ừm…thôi thì cũng chỉ là em gái mê Ngô Thế Huân.
Lộc Hàm cười cười qua loa lấy lệ, nói Vu Tiểu Dã đừng có nghĩ nhiều chuyện kỳ lạ nữa, sau đó liền bước nhanh đi trước.
Trước khi đi còn nghe thấy cô ấy nhỏ giọng nói: “Này này, nếu như là thật, cậu giúp tôi xin chữ ký nhé…”
Lộc Hàm đột ngột dừng chân, quay đầu lại nhìn Vu Tiểu Dã, cô ấy liền xém chút đụng phải lưng cậu.
“Thế cô không biết tôi và Ngô Thế Huân đều là người được Lâm Tranh dẫn dắt sao?”
Lộc Hàm nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn Vu Tiểu Dã đang đứng ngây người.
Tiểu Bàn cầm theo cái quạt nhỏ lúc này cũng định đi qua chỗ bọn họ, cậu vừa từ trong phòng bước ra, sau đó liền nhìn thấy cảnh Lộc Hàm đang nghiêng người mỉm cười với Vu Tiểu Dã.
Cả hai người đều mặc phục trang màu trắng, lối trang điểm tinh xảo làm hai người trông như một cặp tình nhân nơi tiên cảnh.
Vì vậy Tiểu Bàn liền âm thầm lôi điện thoại ra, lén lút chụp trộm ảnh của hai người đang đứng xa xa kia, sau đó đứng dựa vào tường bấm bấm tin nhắn gửi cho Lâm Tranh. Cậu cứ như là phát hiện được đại lục mới, kích động đến đôi tay cũng run run.
【Phát hiện mới!!!】
【Bạn gái thần bí của Lộc Hàm không phải là Vu Tiểu Dã chứ???】
【Ảnh】
————————————————
“Ừ, bao giờ?”
“Ngày mai hả? Được rồi, đã biết!”
Ngô Thế Huân cúp điện thoại, cúi đầu nhìn Tiểu Hoàng đang ăn, sau đó đem túi đựng quả cầu mài răng cho Tiểu Hoàng lấy ra một quả rồi thả vào trong lồng cho nhóc.
Đồng thời lại ẩn cái đầu định chui ra khỏi lồng của nhóc, đẩy ngược vào rồi đóng cửa lại, sau đó nhìn Tiểu Hoàng ôm cái quả cầu mài răng kia rất nghiêm túc mà gặm.
Lúc Ngô Thế Huân cúi đầu xem thời gian, đã là 9h tối, anh chơi với Tiểu Hoàng một lúc thì có tin nhắn gửi đến.
Anh lập tức cầm lên xem, vừa nhìn điện thoại liền nở ra nụ cười “quả nhiên là thế”.
Vừa nãy gọi điện thoại cho Lâm Tranh, Lâm Tranh nói ngày mai Lộc Hàm quay cảnh đại hôn. Quả nhiên còn chưa đến một phút, có tiếng chuông cửa vang lên, Ngô Thế Huân đi ra mở cửa liền nhìn thấy Lộc Hàm đội mũ đeo khẩu trang đứng ở trước cửa, trên tay còn cầm theo đồ ăn mua ở bên ngoài.
“Sao lại nhớ ra mà đến tìm anh thế này?”
Ngô Thế Huân nhận lấy mấy cái túi từ tay Lộc Hàm, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Lộc Hàm bỏ đống đồ ngụy trang ra, theo thói quen mà đi thay dép đi trong nhà, rồi đi đến bên cạnh giá đem đồ treo lên, tiếp theo mới yên lặng đi đến bên cạnh sô pha, có chút không yên lòng mà nhìn vào cái lồng của Tiểu Hoàng.
Ngô Thế Huân cũng theo cậu đi qua, để đồ ăn lên bàn nước, mở ra mới thấy toàn là tôm nhỏ xào vô cùng thơm ngon.
Anh cười ra tiếng, nói: “Anh còn chưa có nghe thấy có thể ăn tôm thay cơm bao giờ đó!”
Lộc Hàm trừng mắt nhìn anh, không nể nang gì nói: “Không ăn thì thôi.”
“Hehe!” Ngô Thế Huân cười cười, tiếp tục nói: “Em đã mua cái gì mà anh không ăn chưa?”
Nói xong, liền đeo găng tay nilong vào, bắt đầu ăn.
Ngô Thế Huân quyết định lần này tuyệt đối không có chủ động trêu ghẹo Lộc Hàm.
Cái tên nhóc này mục đích đến đây đương nhiên là anh biết, Lộc Hàm cũng biết là anh biết, nhưng mà Ngô Thế Huân đang giả ngốc, Lộc Hàm không nói anh cũng không nhắc.
Hiển nhiên là Lộc Hàm cực kỳ có tính nhẫn nại, Ngô Thế Huân cứ thế ăn tôm còn cậu ngồi chơi với Tiểu Hoàng.
Ngô Thế Huân nhìn nhóc hamster ngây ngô kia dường như thu hút hết sự chú ý của Lộc Hàm, liền cảm thấy cực kỳ không cam tâm, vì vậy đối với hành động nằm ngửa ra bốn chân chổng vó lên trời của Tiểu Hoàng để Lộc Hàm xoa xoa cực kỳ không thuận mắt.
Thế là Ngô Thế Huân liền không thoải mái mà giơ tay ra, dùng cánh tay vòng qua eo Lộc Hàm kéo cậu lại sát bên mình, tay còn lại thì bỏ tôm đã bóc sẵn đưa vào miệng của cậu.
Lộc Hàm cảm thấy Ngô Thế Huân thần kinh lại không bình thường, nhưng cũng không nói gì, chỉ lấy lại tinh thần cười một cái, nói: “Em ăn no rồi!”
Sau đó liền nhai miếng tôm mà Ngô Thế Huân đã đút cho cậu, trên miệng còn dính chút tương, nhìn thấy Ngô Thế Huân vô cùng muốn liếm một miếng chỗ tương thừa dính trên miệng cậu kia, nhưng mà trong lòng Lộc Hàm lại nghĩ không có được đâu nha!
“Anh nói xem Carson có ăn thịt Tiểu Hoàng không?”
Lộc Hàm đột ngột hỏi, làm Ngô Thế Huân trở tay không kịp.
Anh suy nghĩ một lúc, mới trả lời: “Bây giờ mèo đều ăn thức ăn cho mèo, cho nên anh nghĩ là nó sẽ không đâu.”
Lộc Hàm tiếp tục hỏi: “Carson hiện tại đang ở chỗ em, hay là…”
Ngô Thế Huân giật mình, không ngờ Lộc Hàm lại nghĩ ra như thế, nói thật đúng là có chút não tàn, Nhưng mà anh vẫn ra vẻ trấn tĩnh, trả lời: “Em thích thì mang qua đây, có thể thử xem sao.”
“Ngô Thế Huân!”
Lộc Hàm đột nhiên lên giọng, nghe ra có chút trịnh trọng, cậu còn hơi cúi đầu biểu tình có vẻ khó nói.
Ngô Thế Huân dấy lên tâm tình vui vẻ, trộm cười một cái lại giả vở nghiêm chỉnh, nói: “Ừ?”
Lộc Hàm trầm mặc một lúc, tiếp tục nói: “Em…ngày mai phải quay cảnh hôn.”
Lời câu vừa dứt, đã nghe thấy Ngô Thế Huân đắc ý nói: “Bây giờ thì phải thu học phí đó nhé!”
Cậu ngây cả người ra, sau đó xấu hổ cười cười, càng cười càng to, sau cùng đem Ngô Thế Huân cười đến xấu hổ, làm anh thẹn quá hóa giận liền đè cậu nằm xuống sô pha, nhìn Lộc Hàm cười đến rũ rượi, hỏi: “Cười cái gì mà cười?”
Lộc Hàm tiếp tục cười, nói: “Em còn đang nghĩ anh cứ giả vờ nghiêm chỉnh như thế là định tính toán cái gì, hóa ra là tưởng em muốn xin anh dạy em cách hôn hả?”
Khinh thường ánh mắt sắc bén của Ngô Thế Huân, cậu lại tiếp tục chém thêm một đao: “Ngày mai là quay nụ hôn đầu trên màn ảnh của em, em chỉ muốn nói anh đừng để ý quá, không được ghen.”
————————————
【Tiểu kịch trường】
Ngô thiểu năng:
Định mệnh, đúng là lừa gạt mà!!! 눈_눈
Vợ ảnh đế: Là anh tự mình tỏ ra nghiêm chỉnh chứ!
Ngô thiểu năng: Em nói em muốn làm gì! Dùng cách anh dạy em hôn, đi hôn cô gái khác! Lại còn cho quốc dân xem!!!
Ngô thiểu năng: Anh không quan tâm! Anh phải hôn đủ trước đã!!!
Vợ ảnh đế: …눈_눈