• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【1】

“Chính là chỗ này sao?”

“Chính là chỗ này.”

Nơi đây là một thị trấn nhỏ phía Bắc Hà Lan có tên Schagen, diện tích chỉ 19,35 km², dân cư cũng chỉ khoảng trên dưới hai vạn, thậm chí ở trên mạng điều tra, đều tìm không thấy nhiều tư liệu về địa phương này.

Trên thực tế nơi đây chỉ cách Amsterdam thủ đô của Hà Lan quãng đường một giờ chạy xe.

Độ Khánh Thù lưng đeo balo, trước ngực khoác chiếc máy ảnh thật lớn, mặc áo sơ mi kẻ màu hồng đứng dưới ánh mặt trời Hà Lan, cậu ngẩng đầu nhìn quán coffee trước mặt, biển hiệu tên “KaiBaek” này đích thực chính là nơi bọn họ muốn tìm.

Kim Tuấn Miên đứng ở bên cạnh Khánh Thù kéo vali hành lí, sóng vai cùng cậu nhìn biển hiệu, trên mặt lộ ra nụ cười khoái trá.

“Nhưng mà chữ Kai phía trước có ý nghĩa gì?” Độ Khánh Thù thì thào tự nói.

“Đó là tên của Chung Nhân ở đây.”

Thanh âm từ phía sau truyền đến khiến Độ Khánh Thù hơi giật mình, quay đầu lại liền thấy được thanh niên đứng ở sau lưng, mặc áo khoác mỏng bên ngoài T-shirt kẻ xanh trắng, nụ cười nhẹ nhàng thuần khiết vẫn như xưa.

“Bạch Hiền!”

Độ Khánh Thù nhảy dựng lên, nhào về phía Bạch Hiền, hai người ôm chặt nhau, ra sức vỗ mạnh lưng đối phương, trên mặt ý cười rạng rỡ.

Tính như vậy, cậu và người bạn Bạch Hiền này, đã hai năm không gặp.

【2】

Trong tiếng leng keng của phong linh, Bạch Hiền đẩy cửa tiệm ra, mặt tiền cửa hàng so với ánh mặt trời bên ngoài có hơi chút tối, bàn ghế bài trí màu vàng nhạt, còn có một người đứng ở quầy bar phía xa nhìn về hướng bọn họ.

Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân vừa qua tuổi hai mươi hai tựa hồ lại cao hơn một điểm, thân hình thẳng tắp cao ngất. Mái tóc cắt ngắn màu đen theo gió bay nhẹ, lộ ra cái trán mạch sắc khỏe mạnh, thời điểm nhìn thấy Bạch Hiền, ánh mắt thật ấm áp, nhưng khoảnh khắc bắt gặp Độ Khánh Thù và Kim Tuấn Miên phía sau Bạch Hiền, ánh mắt liền hơi khựng lại, sau đó chợt lộ ra nụ cười.

“Tuấn Miên ca! Khánh Thù ca!”

“Chung Nhân!”

Kim Chung Nhân từ đằng sau quầy bước ra, hướng về phía Kim Tuấn Miên cùng Độ Khánh Thù, ở thời điểm hai người cho là cậu ta sẽ lao tới ôm ấp bọn họ, Kim Chung Nhân lại bất ngờ kéo cánh tay Bạch Hiền: ” Bạch Hiền ca vất vả rồi, em giúp anh rót một ly nước trái cây nha.”

Độ Khánh Thù cùng Kim Tuấn Miên đã chuẩn bị tinh thần giang tay ra lại đành liếc nhau, lúng túng buông thõng hai cánh tay xuống. (mặt chắc thốn luôn =))

Bọn họ thế nào liền sẽ cho rằng Kim Chung Nhân vĩnh viễn là não tàn phấn của Bạch Hiền sẽ làm ra chuyện gì khác với ngày xưa đâu? Bất luận kẻ nào so với Bạch Hiền ca của cậu ta như trước vẫn là phù vân* a…

*phù vân: mây trôi (lềnh phềnh)

“Bên kia, trước ngồi ở đó đã, hai người là đến sớm nhất đấy, những người khác đều còn chưa tới đâu.”

Kim Chung Nhân vừa trở lại quầy lấy nước trái cây cho Bạch Hiền vừa hướng về phía hai người nói chuyện, Độ Khánh Thù thở dài một hơi, lôi kéo ống tay áo Kim Tuấn Miên, hai người tìm được một cái bàn lớn gần cửa sổ, ngồi xuống bên cạnh.

Bạch Hiền bưng hai ly cà phê đặt ở trước mặt bọn họ, sau đó ngồi vào phía đối diện.

“Hai người từ đâu trở về vậy?”

“Thụy Điển.” Độ Khánh Thù nâng ly cà phê lên uống một ngụm, sau đó chép chép miệng, “Sau đó nhận được điện thư của cậu, liền trực tiếp chạy tới.”

“Trách không được bọn mình không nhận được bưu thiếp các cậu gửi tới, thì ra là hai người đã trở về trước.” Bạch Hiền nhếch môi nở nụ cười.

Từ sau khi Độ Khánh Thù tốt nghiệp đại học, trong suốt thời gian hai năm, Độ Khánh Thù cùng Kim Tuấn Miên tựa hồ liền đi chu du thế giới, bọn họ biến thành khách du lịch bụi, mang theo hành lý đơn giản xuyên khắp các quốc gia các châu lục, Bạch Hiền chỉ có thể không ngừng nhận được bưu thiếp của hai người từ mọi nơi gửi đến.

【3】

“Hai đứa hôm nay đặc biệt vì buổi gặp mặt mà đóng cửa sớm?”

Xen lẫn tiếng chuông gió vang lên chính là thanh âm trong trẻo của Lộc Hàm, cậu ta và Ngô Thế Huân đi theo phía sau đều mặc áo khoác thể thao màu lam nhạt, thoạt nhìn hẳn là đồ đôi, hai người chẳng biết tại sao đều nhuộm tóc màu nâu, cắt đầu nấm, bộ dáng vào cửa từ xa nhìn lại, giống hệt như cặp song sinh.

“Hai người cuối cùng quyết định đi trên con đường phu phu tương hợp một đi không trở lại sao?”

*phu phu tương hợp: >< phu thê tương hợp lol

Bạch Hiền nhìn Lộc Hàm Ngô Thế Huân vừa tiến lên cùng Độ Khánh Thù Kim Tuấn Miên đã lâu không gặp ôm ấp cười nói vừa trêu chọc, bên kia Kim Chung Nhân mang hai ly thủy tinh lại đây, mặc dù là tiệm cà phê, nhưng vẫn là chứa trà sữa trân châu vị sôcôla cùng khoai môn quen thuộc.

“Bọn em chẳng qua cảm thấy như vậy rất ăn ý.”

Lộc Hàm ngửa mặt lên đối với Kim Chung Nhân lộ ra một nụ cười cảm ơn, nhìn cậu ta ngồi xuống bên cạnh Bạch Hiền, yên lặng ôm chặt bờ vai đối phương.

Ba cặp đôi người, cứ như vậy ngồi đột nhiên nhìn nhau chẳng nói gì.

“Máy bay của Xán Liệt sắp hạ cánh rồi, Nghệ Hưng ca cùng Phàm ca sẽ đi đón cậu ấy, bọn họ vừa vặn đang ở Amsterdam.”

Lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, Bạch Hiền phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Lộc Hàm nở nụ cười: “Bất ngờ gặp mặt, cũng không biết nên nói gì, Tuấn Miên, Khánh Thù, hai đứa đã xa cách bọn anh lâu rồi, nhưng đột nhiên vừa nhìn thấy, cảm thấy bộ dạng giống như không đặc biệt thay đổi gì lớn.”

“Bọn em vốn cho rằng Phàm ca cùng Nghệ Hưng sẽ có một buổi hôn lễ, kết quả mấy người đều trực tiếp đăng ký kết hôn liền lập tức xong việc, bọn em còn chưa kịp trở về.” Kim Tuấn Miên giải thích nói, “Thừa dịp thời gian như vậy, hai đứa quyết định đi Thụy Điển…”

“Hai người khi nào thì có thể cũng đăng ký đi, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau tổ chức buổi hôn lễ.”

Ngô Thế Huân nhìn thoáng qua Lộc Hàm mong chờ, Lộc Hàm nóng nảy nói: “Em đừng có mơ đi!”

“Đừng cho là tôi không biết mấy người đang tính toán gì, thời điểm thừa dịp anh cùng Nai con ca không ở đây, anh biết hai đứa đã vụng trộm thương lượng với nhau… Kim Chung Nhân Ngô Thế Huân!” Bạch Hiền một cái liếc mắt bay qua, “Muốn cho anh cùng Nai con ca mặc váy cưới chết tiệt gì đó, lá gan hai người rất lớn a?”

Độ Khánh Thù không kiềm chế được phụt một miệng đầy cà phê văng ra ngoài, Kim Tuấn Miên vội vàng vỗ vỗ sống lưng giúp cậu ta thuận khí, sau đó thuận tay cầm giấy ăn giúp người kia lau miệng – –

Động tác rất nhẹ, mềm nhẹ đến mức khiến người vây xem bên cạnh một thân nổi da gà.

“Váy cưới? Hai người?”

“Xét về thân hình, chiều cao, diện mạo từ đầu đến cuối, như thế nào cũng đều là bọn em làm chú rể không phải tốt sao?” Ngô Thế Huân ý đồ phản kháng.

“Vậy thì thế nào! Hai bọn anh mới là ca!”

Kim Chung Nhân xoa đầu Bạch Hiền còn đang xù lông giúp người kia hạ hỏa, sau đó cùng Ngô Thế Huân ở đối diện trao đổi ánh mắt.

【4】

Hơn một giờ sau, kèm theo tiếng cười đinh tai nhức óc, thanh âm đùa giỡn, tiếng bước chân, Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng chạy đến, phía sau bọn họ còn có Hoàng Tử Thao, Lý Thái Dân cùng Kim Văn Khuê đi theo như là tổ chức thành đoàn thể lữ hành.

“surprise!”

Lý Thái Dân thật phấn khích đạp cửa xông vào, giang cánh tay ra vẻ bản thân vô cùng khoái trá.

Ngô Thế Huân không chút nào che giấu mắt trợn trắng: “Ba người thanh âm cách mấy chục mét đều có thể nghe thấy, hơn nữa đây còn là một thị trấn nhỏ yên tĩnh.”

“Bọn tôi đều mua đủ đồ ăn, cho nên giờ chúng ta chỉ cần chiến đấu thôi… “

Phác Xán Liệt nhảy đến bên người Bạch Hiền, một phen đem cậu từ trong lòng Kim Chung Nhân kéo ra ngoài.

Tóc của cậu ta đều đã duỗi thẳng, đầu nấm xù thật đáng yêu, ánh mắt như ngập nước, có loại cảm giác nhiều năm như vậy vẫn chưa thể trở thành người lớn.

Bạch Hiền khoác vai Xán Liệt cười đến khoan khoái, Kim Chung Nhân tuy rằng thật muốn ngăn cản, nhưng vì đã lâu không gặp Phác Xán Liệt, cuối cùng quyết định nhường hai người bọn họ cứ như vậy hảo hảo chúc mừng cuộc hội ngộ khó có được này.

Ngô Diệc Phàm mang theo bao lớn bao nhỏ, mặc áo gió màu trắng, như trong catwalk show xẹt qua bên người Phác Xán Liệt cùng Bạch Hiền đi về phòng bếp phía sau: “Chúng ta chính là ăn lẩu mà thôi, vì sao toàn bộ phải chui ở trong này?”

“Em đi hỗ trợ!”

Hoàng Tử Thao dắt Kim Văn Khuê thật cao hứng đi theo phía sau, Lý Thái Dân nghĩ nghĩ cũng vội vàng chạy theo.

“Em đi lấy nồi trước đã… Bạch Hiền ca hai người thật sự đủ rồi đó…”

Ngô Thế Huân thuần thục xuyên qua mọi người đi về phía phòng chứa đồ của cửa tiệm, nắm chặt Lộc Hàm trong tay.

Độ Khánh Thù cùng Kim Tuấn Miên ngồi tại chỗ, vốn bọn họ cũng muốn đứng lên hỗ trợ, nhưng lại bị đè xuống: “Hai người vừa mới đi du lịch trở về, mệt mỏi rồi, cứ ngồi yên một chỗ đi.”

“Em đi giúp hai người làm một ly Cappuccino tình lữ ngọt như mật nha…”

Bạch Hiền chạy đến bên kia, còn mang theo Phác Xán Liệt muốn trợ giúp, Kim Chung Nhân nhìn bóng lưng người kia vui vẻ rời đi, lại nhìn một chút Phác Xán Liệt hớn hở không kém, liền cũng đứng lên về phía sau phòng bếp hỗ trợ.

【5】

Một nồi lẩu lớn vô cùng náo nhiệt, mọi người vây quanh cái bàn tròn khổng lồ, không khí ồn ào cứ thế kéo dài.

“Anh rất ngạc nhiên với hai đứa, khi nào thì mới có thể kết hôn? Nơi này không phải là Hà Lan sao? Đăng ký nhanh chóng kỳ thực cũng không khó khăn gì…”

Thuận theo không khí náo nhiệt, Trương Nghệ Hưng nhảy chồm lên hỏi Độ Khánh Thù.

Độ Khánh Thù nháy mắt liền hốt hoảng, mở to hai mắt sợ sệt nhìn Kim Tuấn Miên, Kim Tuấn Miên vỗ vỗ mu bàn tay đối phương, cười cười rồi nói: “Không vội, chưa cần cấp bách.”

“Đúng vậy, dù sao hai đứa cũng cùng một chỗ, cũng sẽ không vì còn chưa kết hôn mà…” Lộc Hàm đồng ý.

“Ca anh đây là đang oán trách em sao?” Ngô Thế Huân ủy khuất.

“Trong số chúng ta đăng ký sớm nhất rõ ràng là Bạch Hiền và Chung Nhân.” Ngô Diệc Phàm ở bên cạnh châm chọc.

“Chung Nhân không phải vẫn muốn lấy cái dây thừng đem Bạch Hiền buộc chặt vào người cậu ta sao?”

“Điều này cũng đúng, cậu ta có thể chờ lâu như vậy cũng đã rất giỏi rồi =.= “

Thừa dịp lúc mọi người hàn huyên, Kim Chung Nhân bèn bỏ thêm mấy miếng thịt cùng cá mực vào trong bát Bạch Hiền, Ngô Thế Huân đứng dậy giúp Lộc Hàm làm một ly trà sữa vị khoai môn.

Thời điểm mọi người tán gẫu đột nhiên liền bắt đầu nhớ lại chuyện xưa, hoài niệm quãng thời gian sơ trung, trung học, đại học, oán trách mấy người Kim Chung Nhân Ngô Thế Huân cũng không chờ lễ tốt nghiệp chấm dứt liền trực tiếp rời trường học, hiển nhiên tiêu biểu cho loại hình trọng sắc khinh hữu.

Sắc trời đã dần tối, Kim Chung Nhân đứng dậy mở ngọn đèn vàng ấm áp trên trần.

Bạch Hiền, Xán Liệt cùng Khánh Thù lại bắt đầu bộ ba tái hợp, cậu tới mình đi vui đến quên trời đất, Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng ngồi bên thỉnh thoảng lại chen mồm trêu chọc nhao nhao ầm ĩ, Ngô Thế Huân ở bên cạnh mắt trợn trắng, chốc chốc lại gắp cho Lộc Hàm mấy đũa thịt.

Kim Tuấn Miên nhìn Độ Khánh Thù nở nụ cười ôn nhu khiến mọi người nổi cả da gà. Hoàng Tử Thao vẫn như cũ là thanh âm mềm yếu, còn bám riết không tha nói mấy chuyện về cung hoàng đạo, Lý Thái Dân cùng Kim Văn Khuê liền ra sức đả kích châm chọc cậu ta.

Đến lúc ăn uống no nê xong mọi người liền gào thét lôi bài ra đánh, Kim Chung Nhân như cũ vẫn thắng đều đều, nhường mấy người khác oán than dậy đất, không biết có ai nói muốn đánh cược uống rượu, Ngô Thế Huân lại quen thuộc tìm từ phía sau lấy ra vài cái chén cùng loại rượu màu sắc quỷ dị bỏ lên trên bàn.

Khả năng nấu ăn của Lộc Hàm vẫn như cũ tràn ngập hiểm họa, cho nên đến khuya Bạch Hiền không thể không đứng lên làm điểm tâm, Độ Khánh Thù cũng nhanh nhẹn cùng Kim Tuấn Miên đi hỗ trợ.

“Lúc đi khám phá thế giới mình học được không ít món điểm tâm địa phương, vừa vặn cơ hội này làm cho mọi người thưởng thức.” Độ Khánh Thù xắn tay áo chuẩn bị thể hiện.

“Vậy mình đứng nhìn là tốt rồi, nếu có món nào ngon thì sẽ học để làm cho Chung Nhân nếm thử… còn có cả hai cái người thường xuyên chạy tới xin cơm kia nữa.”

Bạch Hiền nhường lại vị trí cho Độ Khánh Thù cùng trợ thủ Kim Tuấn Miên.

“Bọn mình tạm thời lưu lại Hà Lan một thời gian, tuy rằng đã tới không ít quốc gia, nhưng vẫn chưa được tới Hà Lan ngắm cảnh… Hai người ở chỗ này đã nhiều năm, đến lúc đó nhất định nhớ đưa mình với Tuấn Miên ca đi chơi nha.” Độ Khánh Thù vừa rửa tay vừa quay đầu nhìn Bạch Hiền.

Bạch Hiền gật đầu nhìn về phía Kim Tuấn Miên: “Anh!”

Kim Tuấn Miên nhìn cậu.

“Thực ra hai năm trước nghe nói hai người cùng một chỗ, em kỳ thực cũng không ngạc nhiên lắm, bất quá…”

Bạch Hiền kéo nhẹ tay áo Kim Tuấn Miên, “Hi vọng hai người có thể hạnh phúc cùng một chỗ, hơn nữa hiện tại cuối cùng có thể đối mặt với anh nói… Tuấn Miên ca, nhất định phải đối xử thật tốt với Độ Độ của chúng ta, Độ Độ là người khiến em cùng Xán Liệt cảm thấy áy náy nhất, trước kia bọn em bắt nạt cậu ấy không ít…”

“Yên tâm đi.” Kim Tuấn Miên cũng không nói nhiều, đơn giản chỉ đem tay khoát lên trên vai Độ Khánh Thù, ý cười ấm áp.

【6】

Bạch Hiền đột nhiên chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Độ Khánh Thù.

Trong phòng học sơ trung, cậu và Xán Liệt mới quen không lâu rất nhanh liền trò chuyện với nhau thật hòa hợp, vừa lúc đó, Độ Khánh Thù bước vào.

Khi đó Khánh Thù vóc dáng so với mình còn nhỏ hơn, đôi mắt vừa to vừa tròn, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc áo sơmi trắng có điểm như trộm của người lớn, đứng ở cửa phòng học, nhìn khắp xung quanh bốn phía.

Độ Độ ngây ngô đáng yêu như vậy…

Vì sao bản thân đột nhiên có loại cảm giác nhà có đứa nhỏ trưởng thành không quản được phải gả đi!

Nhìn sang Kim Tuấn Miên, Bạch Hiền lại nở nụ cười.

Nhập học lớp mười không lâu, chặn ở cửa phòng học nói “Bạn học, anh nghe xong màn biểu diễn trong buổi nhập học liền cảm thấy em hát rất khá, chào mừng em gia nhập câu lạc bộ âm nhạc”, hình ảnh học trưởng rất trắng thật thanh tú kia tựa hồ một lần nữa lại hiện lên trước mắt cậu.

Bản thân mười sáu tuổi nghe đến những lời đó liền trả lời: “Được a, nhưng học trưởng là ai vậy?”

“Anh là cán sự ban văn nghệ, tên là Kim Tuấn Miên.”

Bạch Hiền khoanh tay đứng ở phía sau bọn họ, nhìn bóng lưng hai người làm điểm tâm. Tựa hồ Khánh Thù vô tình đem bột mì quệt lên trên má, Kim Tuấn Miên liền mềm nhẹ giơ mu bàn tay lên giúp người kia lau đi chút bột màu trắng, ánh mắt ôn nhu hiếm thấy.

Kỳ thực phần lớn thời gian, Kim Tuấn Miên luôn luôn thật ôn nhu, nhưng loại  ôn nhu này là bất đồng.

Trước đây Bạch Hiền đã từng hỏi qua Trương Nghệ Hưng, rốt cuộc hai người kia là thế nào cùng một chỗ, nhưng rồi Trương Nghệ Hưng chỉ đáp lại bốn chữ “Thuận theo tự nhiên”.

Thuận theo tự nhiên…

Bạch Hiền chẳng biết tại sao nhớ lại trước đây bản thân tựa hồ cũng từng nói với Kim Chung Nhân như vậy… Đó là vấn đề như thế nào đâu… Nghĩ đi nghĩ lai, cậu nhịn không được liền nở nụ cười, gò má ở dưới ánh đèn màu sắc trong phòng bếp hơi hơi có điểm nóng lên.

“Anh?”

Thanh âm Kim Chung Nhân từ phía sau lưng truyền đến, một đôi tay đưa đến vòng qua người cậu, Bạch Hiền quay đầu lại liếc đối phương một cái, hé môi cười thật ngọt ngào, lộ ra một ngụm răng trắng.

“Anh còn nhớ rõ ngày chúng ta tổ chức ăn lẩu lần đó, buổi tối xảy ra chuyện gì không?” Kim Chung Nhân cúi đầu thổi nhẹ vào tai Bạch Hiền.

Mặt Bạch Hiền chợt đỏ bừng lên, đêm đông lạnh buốt không có máy sưởi đã phát sinh chuyện gì cậu tuyệt đối nhớ như in, ký ức buổi tối hôm đó vẫn còn mới mẻ… Đưa khuỷu tay huých vào ngực Kim Chung Nhân một cái, Bạch Hiền oán hận chu miệng.

Kim Chung Nhân ôm người kia đi đến bên cạnh Kim Tuấn Miên cùng Độ Khánh Thù, bọn họ nhìn hai người nọ phối hợp ăn ý làm điểm tâm, bộ dáng xem ra giống như đã phối hợp thật lâu, một ánh mắt một động tác đều tâm đầu ý hợp.

“Thật tốt…” Bạch Hiền nhịn không được nhẹ giọng tán thưởng.

“Thật tốt.” Kim Chung Nhân cũng nhẹ giọng ghé tai cậu tiếp lời, thời điểm Bạch Hiền quay mặt sang nhìn đối phương, một nụ hôn từ Chung Nhân dừng ở trên khóe miệng Bạch Hiền, ánh mắt ngọt ngào cong lên, vẫn như ngày xưa ấy.

【7】

Thật tốt.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đám người vui vẻ hòa thuận vây quanh bên bàn tròn đánh bài uống rượu, trên mặt mỗi người đều là nụ cười phóng khoáng, tựa như bọn họ vẫn đang tận hưởng ngày tháng học trò đẹp đẽ trước đây.

Những hồi ức về một thời quá khứ tươi đẹp, hạnh phúc đã đi qua, hơn nữa cũng không thể trở về được.

May mắn, chúng ta đều còn ở đây, chúng ta thủy chung cùng một chỗ.

[2014.05.06]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang