Bạch Hiền hít một hơi, đi đến cửa sổ phòng học, gấp khúc ngón tay gõ hai lần.
Tuy rằng không có thu hút đến ánh mắt Kim Chung Nhân, nhưng ngược lại các bạn học trong lớp chẳng biết tại sao lại vô cùng phấn khởi. Tựa hồ Bạch Hiền chính là đấng cứu thế của Kim Chung Nhân, chỉ cần cậu ta xuất hiện thì tâm trạng u ám của Kim Chung Nhân cùng bọn họ sẽ liền được cứu vớt.
Cảm nhận được tình huống kích động xung quanh, Kim Chung Nhân cuối cùng cũng ý thức được bầu không khí trong lớp đột nhiên thay đổi, nâng mí mắt hướng về phía cửa sổ nhìn thoáng qua.
Sau đó lập tức cả người nhảy dựng lên, một tiếng “Loảng xoảng” đem cả cái bàn cùng toàn bộ sách vở, hộp bút, balô hất xuống đất.
Bạch Hiền yên lặng không nói gì nhìn Kim Chung Nhân luống cuống tay chân nâng dậy cái bàn, nhặt đại mọi thứ vớ được dưới đất nhét vào trong ngăn bàn, trong lòng nghĩ: Cậu ta rốt cuộc là có bao nhiêu kích động mới có thể một phát hất đổ cái bàn luôn khiến mình ngã lăn ra đau ê ẩm mỗi lần đụng phải vậy?
Mình có nên đi vào hỗ trợ hay không? Nếu tiến vào liệu có sinh ra tác dụng phụ lớn hơn chăng?
Thậm chí là đứng ở cửa, cho dù là Kmàu da im Chung Nhân có điểm tối, cho dù là Kim Chung Nhân nhanh chóng đem đầu của mình vùi sâu trong ngực, Bạch Hiền vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt người kia đã hồng nhanh như muốn nhỏ máu tới nơi.
Kim Chung Nhân phía bên kia cuống cuồng đem đống hỗn độn dưới đất toàn bộ chỉnh lý xong, sau đó liền ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Bạch Hiền. Dường như vì không chắc chắn Bạch Hiền liệu có phải đến tìm mình không, cho nên hai chân phía dưới không dám nhúc nhích, đôi mắt mở to, tay chân kỳ thực đều như nhũn ra.
Bạch Hiền nhìn bộ dáng của đứa nhỏ, đột nhiên thấy trong lòng một cảm xúc nhu hòa, nghĩ nghĩ một lúc rồi đi vào bên trong.
Cũng không để ý đến mọi người xung quanh, Bạch Hiền từng bước một đến gần, trong tầm mắt càng rõ Kim Chung Nhân đang chân tay luống cuống, mặt đỏ lên lo lắng.
Bạch Hiền cố nở một nụ cười, kéo kéo cánh tay Kim Chung Nhân.
“Chung Nhân, anh muốn cùng em nói chuyện.”
Bạch Hiền tuy rằng ngoài miệng nói muốn cùng Kim Chung Nhân nói chuyện, kết quả đi đến cửa phòng học, nhìn đồng hồ đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, cho nên lại dừng bước xoay người nhìn Kim Chung Nhân: “Chờ một chút, Chung Nhân à, tiết bốn là học gì vậy?”
Kim Chung Nhân vốn đang căng thẳng, Bạch Hiền vừa quay mặt lại đột nhiên nói chuyện khiến cậu ta cả người đều cứng ngắc, chớp chớp mắt nhìn người kia, biểu tình dại ra vừa sợ vừa kinh ngạc.
Bạch Hiền nghĩ: Cậu ta sao nhìn giống Khánh Thù lúc bị mình cùng Xán Liệt bắt nạt vậy? Cái bộ dạng trợn to hai mắt này thật phi thường giống.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn kiên nhẫn hỏi thêm một lần nữa.
“Âm, khụ khụ, âm nhạc.” Kim Chung Nhân gượng gạo phát ra một tiếng, kết quả phát hiện cổ họng mình khản đặc, đành phải lúng túng hắng giọng một cái tiếp tục nói chuyện.
“A… Vậy thì vào muộn một chút cũng sao.” Bạch Hiền tự quyết định rồi lôi kéo Kim Chung Nhân tiếp tục đi.
Kim Chung Nhân chưa bao giờ tỏ ra ngoan ngoãn như vậy, hay nói cách khác, Kim Chung Nhân ở trước mặt người khác chưa từng nghe lời như vậy…
Bạch Hiền dắt tay Chung Nhân, đứa nhỏ liền ngoan ngoãn đi theo phía sau. Hai người một trước một sau dưới bao nhiêu con mắt tò mò cùng băng qua hành lang, lên lầu, sau đó đến sân thượng của trường học .
Vừa lên sân thượng Bạch Hiền liền hối hận.
Này cái gì mà ở trên sân thượng giữa mùa đông thật lãng mạn a! Đã lạnh buốt lại còn gió to như vậy… Thì ra xem trong phim truyền hình, nhân vật chính hễ không có việc gì làm là lại trèo lên sân thượng nằm, loại chuyện này quả nhiên trong thực tế là không hề khả thi đi!
Kim Chung Nhân không chú ý tới tâm trạng rầu rĩ của Bạch Hiền, từ đầu tới cuối hồi hộp đến căn bản không phát hiện được thay đổi gì quanh mình nữa.
Thôi quên đi… Bạch Hiền quyết định mặc kệ hoàn cảnh chung quanh rốt cuộc là cái gì, hít một hơi thật sâu xoay người nhìn Kim Chung Nhân.
Thiếu niên cao lớn trước mặt thoạt nhìn tựa hồ so với mình đều trưởng thành hơn, nhưng trong ánh mắt vẫn còn sót lại chút ngây ngô.
“Chung Nhân, những lời ngày hôm qua… anh đã về suy nghĩ thật lâu.” Bạch Hiền trong lòng nói: Sao lời dạo đầu này thế nào cứ khuôn sáo như vậy? Mình rốt cuộc đã từng cùng Độ Độ xem qua cuốn tiểu thuyết hay phim truyền hình nào cũng có tình tiết tương tự phải không?
Lời vừa ra khỏi miệng, cảm giác Kim Chung Nhân vốn người đã cứng ngắc lại càng nghiêm túc hơn, hiện tại cậu ta cơ hồ là lấy tư thế nghiêm chào cờ mà đối diện với Bạch Hiền.
Bạch Hiền lại hít một hơi, cảm thấy tim mình đập loạn cả lên.
“Anh nghĩ… Dù có nói đồng ý hay là không tiếp nhận, thì đối với em đều sẽ là không công bằng.”
Kim Chung Nhân dường như không nghĩ tới Bạch Hiền sẽ nói ra những lời này, trợn mắt lên kinh ngạc nhìn đối phương.
Bạch Hiền lại hít một hơi. Vì sao bản thân lại cũng lo lắng như Kim Chung Nhân vậy? Lúc trước thật không dự liệu được mình sẽ trở nên thế này.
“Anh cảm thấy, Chung Nhân à, em có lẽ cho rằng mình đã rất hiểu anh, nhưng là anh thấy.. bản thân còn chưa hiểu rõ về em.”
Bạch Hiền nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Kim Chung Nhân rồi nói tiếp, “Nhưng dù thế nào đi nữa. Chung Nhân, cám ơn em.”
“Cám ơn em đã thích anh, ở trong tất cả những ngày anh không hề biết.”
Là ý tứ cự tuyệt sao? Kim Chung Nhân ngơ ngẩn, không hề nghĩ được Bạch Hiền đối với mình lại nói lời cảm ơn.
“Anh nghĩ, em có thể hay không, cho anh một ít thời gian?” Bạch Hiền lại hít một hơi dài, cảm giác mình sắp khó thở mà chết.
Ánh mắt Kim Chung Nhân khiến người đối diện cảm thấy vô cùng áp lực, làm cho Bạch Hiền cảm thấy từng từ nói ra đều cần cân nhấc kĩ càng.
“Anh muốn biết, ngày hôm qua nghe được em nói những lời này, tình cảm ấm áp trong lòng anh khi đó, rốt cuộc là bởi vì cảm động hay là vì thực sự thích.”
Bạch Hiền tự thấy mình hẳn là nên thành thực một chút. Không thể phủ nhận cảm giác trong lòng của bản thân khi nghe được lời thổ lộ của Kim Chung Nhân, tuy rằng chính mình cũng không biết cái cảm giác này rốt cuộc thực sự tới từ đâu.
“Cho nên Chung Nhân à, hãy để anh cẩn thận suy nghĩ lại, có được không?”
Kim Chung Nhân nhìn thẳng vào Bạch Hiền.
Đối phương ở trước mắt mang theo một nụ cười ôn nhu, thanh tú, tựa hồ có một chút bất an. Vô luận người ấy nói cái gì, thì đối tượng nhận được nụ cười dịu dàng ấy chỉ có mình, duy nhất mình mà thôi.
Hơn nữa, có lẽ bản thân không thể vì lời tỏ tình liều lĩnh kia mà sớm chấp nhận thất bại thảm hại.
Cơ mặt căng thẳng ở Chung Nhân từ từ giãn ra lại, ánh mắt hơi cong cong, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên mà nở nụ cười: “Nếu như là chờ anh, bao lâu cũng có thể.”