• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phác Xán Liệt say sưa hát một khúc rap xong, vừa nghiêng đầu quả nhiên thấy Bạch Hiền ôm đầu gối ngồi bên cửa lặng lẽ nhìn mình, thoạt nhìn ngoan ngoãn, nhỏ nhỏ, vô cùng đáng yêu, khiến tim Xán Liệt như muốn tan chảy.

“A…A…Chẳng lẽ cậu đang hoài niệm quãng thời gian trước đây chúng ta ở bên nhau mà thấy tiếc nuối sao?” Phác Xán Liệt bổ nhào tới ôm Bạch Hiền tựa vào vai, tràn đầy kích động mừng rớt nước mắt.

Bạch Hiền bĩu môi: “Coi như vậy đi! Cậu đã xong chưa? Về nhà thôi!”

“Xong ngay xong ngay đây…” Xán Liệt vô cùng phấn khích vơ vội cặp sách chào tạm biệt mọi người trong phòng, giang cánh tay dài ngoằng ra ôm cổ Bạch Hiền đung đưa bước ra, vừa vặn nhìn thấy Kim Chung Nhân đi từ câu lạc bộ vũ đạo sau buổi tập muộn.

Kim Chung Nhân thấy hai người liền ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Bạch Hiền đã giống mấy hôm trước tuôn một tràng: “A Kim Chung Nhân. Ca cùng Xán Liệt hôm nay bận rất nhiều việc muốn cùng nhau đi ăn chút gì đó nhưng lo lắng cho đệ luyện tập vất vả hẳn là rất mệt nên về nhà sớm một chút nghỉ ngơi cho nên không rủ đệ đi cùng đi đường cẩn thận nha tạm biệt tạm biệt”

Sau đó không thèm để ý đến biểu tình của Chung Nhân, kéo Phác Xán Liệt bước đi.

Phác Xán Liệt không biết đã lần thứ mấy bị cậu thô bạo kéo đi, đi một quãng xa cuối cùng mới cảm giác người bên cạnh dừng lại, cậu ta thở phào: “Này này Bạch Hiền, mình cảm thấy cậu rất kì lạ nha, có phải đang trốn Kim Chung Nhân không?”

“Mình tại sao lại muốn trốn nó?” Bạch Hiền lạnh lùng nói.

“Thế tại sao gần đây mỗi ngày cậu đều bỏ lại nó phía sau để đi cùng mình?…Tuy rằng không loại trừ khả năng cậu muốn cùng mình ôn lại quãng thời gian tươi đẹp ngày xưa, dù sao con người của mình ở cùng với cậu nhất định sẽ rất hài hòa, nhưng cậu cũng phải biết rằng mình không muốn mỗi lần đi trên đường hay trong sân trường đều gặp phải ánh mắt tựa hồ muốn giết người của Chung Nhân…”

Phác Xán Liệt chợt nghĩ lại thời điểm hôm nay đi mua đồ ở siêu thị, sau lưng bỗng có âm thanh đầy sát khí “Xán Liệt tiền bối, xin nhường đường một chút!” liền rùng cả mình.

Lúc đi qua, trên tay Kim Chung Nhân còn cầm cái bình thủy tinh lớn, thoạt nhìn như sẵn sàng nện vào đầu Phác Xán Liệt bất cứ lúc nào.

Cho nên Phác Xán Liệt lần đầu tiên trong đời cười không nổi mà cướp đường chạy bán sống bán chết.

“Bọn mình đều không tập luyện hợp tác sân khấu thì việc gì phải cùng đi?”

“Hồi trước không phải cậu nói hai người tiện đường sao?”

“Này Xán Liệt! “tiện đường” có thể so sánh với tình cảm mặn nồng của chúng ta sao?”

Xán Liệt cảm thấy lời này của Bạch Hiền khiến mình vô cùng vui vẻ, nhưng để ý Bạch Hiền lúc nói những câu đó lại ra sức nghiến răng nghiến lợi, cho nên nghĩ nghĩ tóm lại vẫn là không nên phát biểu bình luận gì thêm.

“Hơn nữa cậu ta còn có một ca ca tốt không kém gì mình…”

“Hả?” Xán Liệt đột nhiên nghe thấy Bạch Hiền lầm bầm giận dữ nói, không nghe rõ liền kinh ngạc đuổi theo hỏi một câu, kết quả Bạch Hiền dùng khuỷu tay huých mạnh vào ngực cậu ta nói: “Đi nhanh lên, không có chuyện gì đâu!”

Rốt cuộc ngày hôm sau, cuối cùng Kim Chung Nhân nhịn không nổi dứt khoát đem Bạch Hiền chặn lại ở cầu thang dẫn lên câu lạc bộ âm nhạc.

Cảm giác được tình huống không ổn, thừa lúc Bạch Hiền không để ý, Phác Xán Liệt liền lập tức co cẳng bỏ chạy, bỏ lại Bạch Hiền cùng Kim Chung Nhân khôi phục trạng thái mặt đen. Bạch Hiền vừa âm thầm oán trách tên Phác Xán Liệt vô lương tâm vừa nghiêng đầu nhìn Chung Nhân, kết quả bị biểu tình phẫn nộ của cậu ta làm cho giật nảy mình.

“Có chuyện gì vậy?” Bạch Hiền giả vờ ngơ ngác hỏi Kim Chung Nhân.

“Anh vì sao gần đây đều không cùng em về nhà?”

“Bởi vì anh cùng Xán Liệt có rất nhiều việc phải làm. Em không hiểu được đâu, là việc của lớp giao cho…”

“Vậy tại sao gần đây mỗi lần đến tìm, bạn học của anh luôn nói anh đi vệ sinh, vậy mà em đến toilet cũng không lần nào gặp được?”

“A ha ha ha ha, vậy thì thật là không may nha.”

“Bạch Hiền ca vì sao trốn tránh em?”

“Không có…” Bạch Hiền chết cũng không chịu thừa nhận, “Rõ ràng là gần đây hai chúng ta vô duyên cho nên không thể gặp nhau được Chung Nhân à. Em phải tin vào định mệnh đi, cái này không thể nói có là có, hiểu không? “

Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền đứng trước mặt nói hươu nói vượn, ánh mắt đảo loạn liên tục không hề nhìn thẳng vào mình, cảm thấy trong lòng một nỗi buồn khổ dâng lên: “Anh, đừng nói những lời vô nghĩa nữa, có phải em đã làm sai chuyện gì hay không nên anh mới như vậy?”

Bạch Hiền trong lòng nghĩ: Dù sao cậu cũng đã có hảo ca ca Lộc thiên sứ dính lấy rồi còn gì. Cậu không sợ Thế Huân sẽ đập cho một trận à?…

Hơn nữa Lộc thiên sứ kia vừa đẹp trai lại tốt bụng, hai người còn kề vai sát cánh thực sự vô cùng hài hòa. Còn tôi vừa muốn xoa đầu cậu một cái, cậu liền trốn đi trốn tới. Chúng ta nói là cùng đi nhưng bao giờ cậu cũng giữ khoảng cách lùi lại phía sau. Như vậy là sao?

Vốn tôi cho rằng nguyên nhân là do giữa chúng ta trước đây còn nhiều ngại ngùng xấu hổ, nhưng hiện tại quan hệ đã cải thiện rồi, vậy mà mới chỉ muốn khoác vai một chút, cậu liền cứng đờ cả người lại. Thế mà còn không biết xấu hổ hỏi đã làm sai chuyện gì ư?

Được rồi, cứ cho là tôi suy nghĩ nhiều, nhưng thái độ này của cậu làm tôi cực kì khó chịu a. Chẳng lẽ là cậu chỉ muốn cầu cạnh tôi nên mới cố tình gần gũi? Nhưng thực sự cậu căn bản không hề muốn thân thiết với tôi cho nên ngay cả mức độ skinship giữa bạn bè cũng không thể tiếp nhận?

Bạch Hiền sau khi độc thoại trong đầu một lúc lâu, chẳng biết tại sao cảm thấy điều này vô cùng có lý, há miệng thở dốc buột mồm nói ra: “Chung Nhân à, anh vốn không muốn hỏi, nhưng có phải liệu anh chỉ muốn cầu cạnh em?”

Kim Chung Nhân ngây người, thực sự không hiểu được Bạch Hiền đang nói cái gì.

Bạch Hiền phân tích cho cậu ta nghe: “Em xem a, anh thường xuyên thấy em cùng Thế Huân bọn họ kề vai sát cánh kéo đẩy nhau, anh và Xán Liệt Độ Độ cũng luôn như vậy. Đó chẳng phải là phản ứng bình thường giữa hảo huynh đệ bạn bè trong cùng một nhóm sao? Vậy mà cứ mỗi lần anh muốn ôm em tỏ ý thân thiết một chút thì toàn thân em liền cứng ngắc như hóa thạch là thế nào?

“Đó là vì…” Kim Chung Nhân khó khăn lắm mới hiểu được ý của cậu, vội vàng giải thích.

“Vậy Chung Nhân à, nói xem tại sao lại đối xử với anh khác biệt như vậy? Nếu quả thực muốn nhờ anh giúp đỡ việc gì thì cứ nói thẳng ra, cũng không cần bắt buộc bản thân phải đi cùng anh nhưng thực ra trong lòng không hề muốn phải không? Dù sao chúng ta cũng “mua bán bất thành nhân nghĩa tại”*… ờm… không phải…, nói thế nào cho dễ hình dung nhỉ? Ờm, ý anh là, kì thực khả năng ca hát của anh cũng không tệ lắm. Giả dụ muốn anh đi hát một bài chúc mừng sinh nhật bạn bè em hay ai đó, anh sẽ nể mặt mà không từ chối đâu…”

Bạch Hiền cũng không rõ bản thân đang nói cái gì, dù sao càng nói lại càng chắc chắn.

Bạch Hiền là người thế nào cơ chứ, cậu và Phác Xán Liệt chính là hai người nổi danh “lắm mồm” a, cười cười nói nói hào hứng, hoa chân múa tay sung sướng kề vai sát cánh là chuyện thường ngày xảy ra. Vậy mà khi gặp Kim Chung Nhân, đến ngồi tàu điện ngầm hai người cũng phải câu nệ yên lặng khép chặt hai chân.

Càng nghĩ Bạch Hiền lại càng nhớ đến những tình huống Chung Nhân trốn tránh mình trước kia, đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức…Cái gì mà hảo ca ca hảo đệ đệ? Đơn giản là tránh mình như tránh rắn rết a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK