• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bốp – – “

Một quyển sách từ bục giảng bay ra ngoài, nện thật mạnh ở trên đỉnh đầu Kim Chung Nhân, kèm theo tiếng gầm rú gầm rú tức giận của lão sư số học: “Kim Chung Nhân! Lại ngủ trong lớp nữa rồi!”

Mơ mơ màng màng dụi mắt ngồi thẳng dậy, Kim Chung Nhân mờ mịt nhìn lão sư trên bục giảng, sau đó lại nhìn toàn bộ bạn học cùng lớp đang quay đầu ngó về phía mình, liền gãi đầu đứng lên, híp mắt lại.

“A…em xin lỗi.”

“Tối hôm qua cậu không ngủ sao? Thế nào..”

Lão sư vốn muốn hỏi “Thế nào lại trưng ra cái bộ dạng chưa tỉnh ngủ này?”, nhưng là đột nhiên nhớ tới tên nhóc kia kỳ thực vẫn luôn trong trạng thái đó, đành đổi lại câu hỏi, “Tôi nghe các giáo viên khác nói, trong tất cả các tiết hôm nay cậu đều nằm ngủ.”

Kim Chung Nhân đặc biệt vô tội chớp chớp mắt.

“Có nghe thấy tôi hỏi gì không hả? Tối hôm qua chẳng lẽ cậu không ngủ sao?”

Ngữ khí của lão sư rõ ràng là đang cường điệu chất vấn, nhưng Kim Chung Nhân lại vô cùng thật thà trả lời: “Vâng, tối hôm qua em không ngủ.”

“Cậu! Cậu làm cái gì mà không ngủ được? Chẳng lẽ là làm bài tập sao?” Lão sư không nghĩ tới tên nhóc này lại trả lời dễ dàng đến như vậy, nhưng nhìn Kim Chung Nhân khuôn mặt chân thành dại ra, cuối cùng vẫn cố kiềm chế, nuốt cơn giận xuống.

“Không phải, mà là chiếu cố bệnh nhân ạ.” Kim Chung Nhân lại đặc biệt chân thành trả lời.

“Cái gì, ai mà cần cậu thức trắng đêm chăm sóc?” Lão sư nghĩ: Trong hồ sơ chẳng phải có ghi bố mẹ Kim Chung Nhân thời gian này đều ra nước ngoài công tác sao? Vậy cậu ta rốt cuộc là phải chăm sóc ai trễ đến như thế?

“Là người rất trọng yếu ạ.”



Trong phòng học năm hai ban C, giữa giờ tự học, Bạch Hiền lại hắt hơi một cái.

“Cậu thế này còn học cái gì!” Phác Xán Liệt trách móc, “Sao không ở nhà nghỉ cho khỏe hẳn rồi hãy tới trường?”

“Mình chỉ là uống thuốc hạ sốt nên bị tác dụng phụ buồn ngủ thôi..” Bạch Hiền lắc đầu qua lại cho tỉnh táo, “Vô cớ trốn học không phải là tác phong của mình.”

“Cậu lúc nào chả viện cớ này nọ” Độ Khánh Thù dùng bút chọt chọt sau lưng Bạch Hiền, “Hôm qua Kim Chung Nhân đưa về à?”

“Mình nhớ là bố mẹ cậu đều không có nhà mà, phải không?” Phác Xán Liệt nghĩ tới trọng điểm.

“Mình không về nhà…” Bạch Hiền lại xụi lơ trở về, “Mình tới nhà Chung Nhân…Tại để quên chìa khóa ở trong ngăn kéo.. Đến bến tàu điện ngầm mới phát hiện ra…”

“Cậu qua đêm ở nhà Kim Chung Nhân?!”

Phác Xán Liệt vừa gào lên, lập tức toàn bộ mọi người trong phòng học liền quay đầu lại, các thể loại ánh mắt đầy hàm ý phóng về phía Bạch Hiền, khiến Bạch Hiền cảm thấy rất muốn nhặt cái gì đó lên mà nện thẳng vào đầu để cậu ta ngậm miệng lại.

“Vì sao chuyện gì qua mồm cậu đều trở nên không bình thường như vậy? Mấy thứ đen tối đồi trụy trong đầu cậu tòi ở đâu ra mà nhiều thế?” Độ Khánh Thù ghét bỏ Phác Xán Liệt, sau đó nhanh chóng chuyển hướng về phía Bạch Hiền, “Vậy cậu ngủ ở trên giường cậu ta?”

“Ừ đúng vậy, ngủ trên giường Chung Nhân.” Bạch Hiền nghĩ nghĩ mới trả lời, “Nhưng mà lúc ý mình đều mơ mơ màng màng..”

“Vậy sáng nay ai giúp cậu thay quần áo đồng phục? Tối qua cậu mặc cái gì đi ngủ?”

Vốn Phác Xán Liệt chỉ là tò mò thuận miệng hỏi một câu, không kỳ vọng biết được đáp án, ai ngờ liếc mắt một cái nhìn sang Bạch Hiền cư nhiên lại đang đỏ mặt?

“Chẳng lẽ là cậu ta giúp cậu thay quần áo? Chẳng lẽ cậu ta giúp cậu tắm rửa? Chẳng lẽ..”

Bạch Hiền tức điên lên, cuối cùng cũng quyết định thực hiện kế hoạch ban đầu của mình, chính là đập cho Phác Xán Liệt một cái thật mạnh.

—-

“Đỏ mặt rồi kìa…”

Độ Khánh Thù đồng tình nhìn thoáng qua Phác Xán Liệt đang ôm đầu gục xuống bàn kêu la thảm thiết, lại nhìn về phía Bạch Hiền rõ ràng đằng đằng sát khí nhưng cả người đều tỏa ra hơi nước. Bạch Hiền lấy tay che gò má giận dữ nói: “Là do sốt mà!”

“Nhưng mình thật sự rất muốn biết tối hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì nha.” Độ Khánh Thù bám riết không tha, “Mình nhất định không tin Kim Chung Nhân kia đứng trước cậu phát sốt tới mơ mơ màng màng, cả người đều là màu hồng thì cái gì cũng chưa làm đâu.”

Bạch Hiền đập bàn một cái đứng lên.

“Bọn mình cái gì cũng không làm! Mình bị sốt đến hồ đồ như vậy còn có thể làm gì. Chung Nhân chỉ là cho mình ăn một chút, giúp mình thay quần áo một chút, lau người một chút kia, cái đó cũng vì mình bị ra rất nhiều mồ hôi nên dễ cảm lạnh…”

Càng nói thanh âm càng nhỏ dần.

“Vậy chẳng phải cái gì nên xem thì cũng đã xem, cái gì cần sờ thì đều đã sờ qua rồi phải không…?” Phác Xán Liệt quên cả cơn đau nhảy lên kêu to khiến Độ Khánh Thù vì sợ Bạch Hiền lại nổi đóa lên mà lập tức đem cậu ta đè xuống.

“Ờm.. Cũng có thể nói …nói như vậy…đi…” Bạch Hiền ấp úng đáp lại.

Dù sao trong suốt quá trình cũng không hiểu rốt cuộc là vì rất mệt hay ngượng ngùng mà người luôn mềm nhũn bám vào Kim Chung Nhân. Tuy rằng trong ý thức cũng biết được đối phương đang làm gì, nhưng trên thực tế vẫn theo bản năng kiên quyết bài xích nhớ lại tình huống tối hôm qua.

Vì sao càng nói cảm giác lại càng kỳ quái vậy?

“Kim Chung Nhân liệu có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?” Độ Khánh Thù lại nghĩ tới mấy điều kỳ quái.

“Đúng vậy, cậu ta có giở trò đồi bại gì không?” Phác Xán Liệt lập tức hòa cùng.

Bạch Hiền bưng khuôn mặt chẳng biết tại sao giờ nóng bừng như cái bánh nướng, đau khổ gục xuống bàn.

“Em cái gì cũng chưa làm thưa Xán Liệt ca, Khánh Thù ca..”



Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù bị tiếng nói thình lình vang lên kia làm cho sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, hơi ngước mắt liền thấy Kim Chung Nhân lại một lần nữa không mời mà đến, đứng ở trước bàn của Bạch Hiền, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người…

Tuy rằng đã tập mãi cũng thành thói quen.

“Lớp cậu chẳng phải đang có giờ học ư? Sao đến đây làm gì?” Độ Khánh Thù chợt nghĩ liệu Bạch Hiền có phải có cái bùa triệu hồi linh thú gì đó, thế nào mà mỗi lần vừa nhắc đến Kim Chung Nhân thì cậu ta sẽ đột ngột trồi lên vậy?

“Em ngủ trên lớp…bị thầy giáo đuổi ra ngoài..” Kim Chung Nhân ra vẻ ủy khuất trả lời, nhớ tới nguyên văn lời lão sư là: “Cậu ra ngoài cửa đứng cho tôi, khi nào tỉnh ngủ thì vào.” Nếu lát nữa lão sư phát hiện mình trực tiếp bỏ chạy đến chỗ này, liệu có nổi một trận lôi đình không nhỉ?

Vừa nói Chung Nhân vừa híp mắt nhìn Bạch Hiền, bên khóe miệng theo thói quen nhếch lên thành một nụ cười ngớ ngẩn.

Lại tới rồi lại tới rồi! Cái này thật giống điện áp cường đại mười vạn volt nha! Ánh mắt kia của cậu ta còn có thể béo ngậy hơn sao!

Bạch Hiền ngẩng đầu lên, hữu khí vô lực mặc cho Chung Nhân nắm lấy hai tay, sau đó cúi người cụng nhẹ vào trán của mình, hài lòng cười cười nói: “Hết sốt rồi…”



Độ Khánh Thù bật dậy quay lưng bước đi… Sao mình có thể sống nổi khi nhìn thấy cái cảnh này được? Hai người kia cho rằng mọi người trong phòng này đều mù hết rồi à? Phép lịch sự của các người ném hết xuống đất rồi sao? Làm ơn kiềm chế một chút được không? Nếu bị người khác bắt gặp thì biết làm gì đây?

Sau đó thuận tay lôi đi Phác Xán Liệt còn đang chuẩn bị lách người vào hóng hớt xem kịch.

“Bạch Hiền ca, hôm qua anh giống như là không có xương cốt vậy.. Cả người đều mềm nhũn.. Sốt thật là lợi hại..” Liếc nhìn Bạch Hiền bộ dáng còn có chút uể oải không phấn chấn, Kim Chung Nhân lôi cái ghế đến ngồi bên cạnh, ý đồ muốn chọc cho người kia vui vẻ trở lại.

Bạch Hiền vốn đang ngoan ngoãn tựa đầu vào vai Kim Chung Nhân, lúc này cả người chợt bùng nổ. Kim Chung Nhân cảm giác đối phương trong lòng bàn tay mình nhéo một cái thật đau: “Còn dám nói nữa à!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK