Nghĩ đến việc đối với Kim Chung Nhân nên quan tâm một chút, nói được thì nhất định sẽ làm được.
Tuy rằng tạm thời còn chưa nghĩ ra nên làm cái gì, nhưng vấn đề này cũng không ngăn cản sự nhiệt tình bất thình lình của Bạch Hiền.
“Hả! Đến nhà chơi?!”
Kim Chung Nhân nghe thấy câu nói kia của Bạch Hiền liền trong nháy mắt sợ tới mức nhảy dựng lên, cả người đều trôi bềnh bồng, các thể loại ý niệm “Ra mắt bố mẹ, ra mắt bố mẹ, ra mắt bố mẹ ” cứ như vậy chạy loạn trong đầu.
Kim Chung Nhân đành phải nỗ lực lắc lắc đầu làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó cùng Bạch Hiền ở đầu điện thoại bên kia xác nhận.
Tới nhà Bạch Hiền, loại chuyện này mới chỉ dám ở trong lòng yên lặng suy nghĩ một chút, tuyệt đối không dám đề xuất. Nhưng là Bạch Hiền cư nhiên chủ động mời, Kim Chung Nhân không thể không vì thế mà suy nghĩ lung tung.
Hơn nữa các loại ý niệm kỳ quái quỷ dị ở trong óc cứ liên tục xuất hiện, càng làm cho Kim Chung Nhân cảm thấy nếu mình không biết rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì nhất định sẽ phát điên mất.
Nhưng hiển nhiên Bạch Hiền chưa cho cậu ta biết nguyên nhân rõ ràng, bởi vì lần đầu tiên Kim Chung Nhân thấy được Bạch Hiền phá lệ đứng dựa ở cửa phòng học đứng chờ mình.
Đeo balô, mặc áo len màu đen căng phồng, cả người đứng ở hành lang đều không an phận mà đung đưa qua lại, tựa hồ như vậy có thể giảm nhẹ một chút gió lạnh.
Hoảng hồn vì được đắc sủng, Kim Chung Nhân lúng túng cầm lấy balô chạy ra cửa, thấy Bạch Hiền cười tủm tỉm nhìn mình chằm chằm, lập tức theo phản xạ cả người nghiêm lại, thân thể thẳng tắp đến cứng ngắc.
Bạch Hiền tùy tiện ở trên lưng người kia vỗ một cái, sau đó nghĩ nghĩ, rồi lại vươn tay ra ý bảo nắm lấy.
Kim Chung Nhân ngay lập tức nắm lấy tay Bạch Hiền, bộ dáng ngốc nghếch ngượng ngùng thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu. Bạch Hiền nhìn đứa nhỏ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kéo tay nói: “Đi thôi đi thôi, em chưa đến nhà anh bao giờ phải không? Nhanh nào...”
Nói được phân nửa lại nghĩ ra điều gì, Bạch Hiền đưa tay lục trong balô một lúc lâu, lấy ra một cái dây buộc tóc đưa cho Kim Chung Nhân. Kim Chung Nhân nhận lấy, mờ mịt nhìn Bạch Hiền.
“Thời điểm tập nhảy nếu ngại tóc mái vướng bận, có thể đem tóc cột lên.” Bạch Hiền giải thích, biểu tình có điểm xấu hổ…
Tuy rằng hẳn là đối với Kim Chung Nhân nên quan tâm một chút, nhưng đột nhiên biểu hiện ra bản thân quan tâm đến đối phương như vậy chẳng biết tại sao lại có cảm giác bối rối.
Kim Chung Nhân ngơ ngác nhìn Bạch Hiền, Bạch Hiền kéo một cái thật mạnh vẫn không có phản ứng.
“Lại làm sao hả?” Bạch Hiền nổi giận.
Kim Chung Nhân run rẩy nói: “Bạch Hiền ca vì sao lại đối với em tốt như vậy?”
Bạch Hiền nghẹn lời.
Thật sự chỉ muốn chỉ thẳng vào mũi Kim Chung Nhân mà mắng:
Như thế mà cũng gọi là đối tốt à?
Không phải chỉ là mua cho cậu cái dây buộc tóc sao?
Không phải chỉ là mời đến nhà chơi thôi sao?
Nhà của to cũng không phải cái gì thánh địa, Phác Xán Liệt Độ Khánh Thù cùng Lộc ca bọn họ đều đến mòn cả dép rồi.
Không phải chỉ là nghĩ đối với cậu quan tâm một chút sao?
Lại nói nếu đã ở cùng một chỗ, chẳng lẽ không thể đối tốt với nhau? Cậu mắc chứng tự ngược à?
Nhưng rồi Bạch Hiền đột nhiên nhớ đến lời nói của Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù về câu chuyện thời gian thầm mến của Kim Chung Nhân, lửa giận trong lòng đang muốn dâng lên đành hãm lại.
Nghĩ vậy, tâm trạng cũng trở nên trấn định ôn hòa hơn, Bạch Hiền dùng lực nhéo lòng bàn tay Kim Chung Nhân, ra vẻ bực bội nói: “Chúng ta cùng một chỗ, không đối tốt với em thì còn ai nữa?”
Kim Chung Nhân lúng túng lên tiếng, lúc giương mắt lên vẻ mặt lại đều là ý cười. Bạch Hiền bị nụ cười kia làm cho sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút xót xa.
Để che giấu tình cảm không giải thích nổi trong lòng kia, Bạch Hiền ho khan một tiếng sau đó lôi tay Kim Chung Nhân đi: “Cười thế đủ rồi, đồ ngốc. Đi nhanh lên nào.”
Bố mẹ Bạch Hiền không có nhà. Đại khái nếu bố mẹ có ở đây, Bạch Hiền cũng không dám đem Kim Chung Nhân về nhà, vì dù sao thân phận Kim Chung Nhân cùng bọn Phác Xán Liệt, Độ Khánh Thù cũng khác biệt.
Kim Chung Nhân thay đôi dép ở trước cửa, sau đó vừa nhìn quanh bốn phía vừa theo Bạch Hiền đi vào phòng.
Phòng Bạch Hiền so với phòng một nam sinh thì sạch sẽ hơn rất nhiều lần trong tưởng tượng. Rèm cửa màu trắng, ga trải giường cũng trắng, cánh tủ mở rộng có thể nhìn thấy quần áo bên trong phần lớn tập trung ở ba màu “Trắng đen xám”. Cho dù là con trai, cũng đã thấy vô cùng mộc mạc.
Trên mặt bàn xếp một chồng sách vở thật dày, đại khái là sách giáo khoa ở trường, còn có thêm tập vở cùng hộp đựng bút. Mũ lưỡi trai treo trên tường, ở góc bàn còn bày một khung hình nho nhỏ, bên trong là bức ảnh của bảy người: Bạch Hiền, Xán Liệt, Khánh Thù, Tuấn Miên, Lộc Hàm, Trương Nghệ Hưng cùng Ngô Diệc Phàm.
Bảy người hướng về phía ống kính với đủ mọi tư thế, biểu tình vô cùng xán lạn.
Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền bởi vì chiều cao chênh lệch mà như một con chim nhỏ nép vào bờ vai Ngô Diệc Phàm, liền há miệng thở dốc. Không biết mình hẳn là tỏ vẻ ghen tị một chút hay cười nhạo chiều cao của Bạch Hiền.
Bạch Hiền quay sang thấy Kim Chung Nhân ngẩn người nhìn cái khung ảnh, đi tới cười nói: “Ảnh chụp hồi năm lớp mười đó, như thế nào? Ca có phải đặc biệt đẹp trai?”
Kim Chung Nhân quyết định tốt nhất không nên châm chọc Bạch Hiền bé nhỏ mà lại đứng bên cạnh Ngô Diệc Phàm cao lớn, nhanh chóng chuyển đề tài, thanh âm có vẻ rầu rĩ không vui: “Ca, vì sao không đem ảnh của em đặt ở đây?”
Bạch Hiền sửng sốt một chút, sau đó phì cười, hướng về Kim Chung Nhân vẫy vẫy tay: “Đến đây… “
Kim Chung Nhân vừa đi qua, Bạch Hiền liền vòng tay qua cổ đứa nhỏ, từ trong túi móc ra điện thoại di động: “Vậy trước tiên chụp một tấm, sau đó sẽ rửa ra đặt trên bàn là được rồi.”
Kim Chung Nhân không nghĩ tới người kia lại có thể đồng ý nhanh chóng như vậy, chờ Bạch Hiền “Tách” một tiếng xong xuôi, biểu tình ngây ngốc trên mặt mới hơi giảm bớt vài phần.
Bạch Hiền nhìn chằm chằm ảnh chụp hai người trên màn hình, hài lòng gật gật đầu: “Tuy rằng ảnh này nhìn em có điểm ngốc. Nhưng không sao hết, anh sẽ không kì thị em…”
Kim Chung Nhân giật giật khóe miệng, vừa muốn nói cái gì đó, biểu tình liền có điểm dại ra.
Bạch Hiền nhìn bộ dáng lại chẳng biết tại sao chân tay luống cuống của đối phương, đột nhiên vừa sầu muộn vừa cảm động. Một mặt cảm thấy Kim Chung Nhân như vậy chính là càng quan tâm tới mình. Nhưng mặt khác, nếu như đối phương cứ tiếp tục thế này thì bản thân cũng sẽ cảm thấy có điểm áp lực đi?
Một cảm xúc mềm mại len lỏi nắm chặt lấy trái tim, Bạch Hiền hơi nâng cằm nhìn thẳng vào Kim Chung Nhân, tâm huyết dâng trào nói: “Đừng nhúc nhích.”
“A? Ách? A…” Kim Chung Nhân sửng sốt một chút, ngoan ngoãn đứng tại chỗ bất động.
Bạch Hiền đánh giá một chút chênh lệch chiều cao giữa hai người, buồn bực phát hiện khả năng rất lớn là sẽ tự sỉ nhục bản thân, liền phiền não nhăn mũi lại.
Kiểu kiễng đầu ngón chân lên như các nữ sinh, mình nhất định sẽ không làm!
Bản tính ngạo kiều chẳng biết tại sao bỗng dưng nổi lên, Bạch Hiền dứt khoát một phen đè mạnh bả vai Kim Chung Nhân, đặc biệt thô bạo hơi nghiêng mặt qua, ở chỗ vừa vặn ngang tầm môi mình, ngay tại yết hầu của Kim Chung Nhân qua loa hôn vội một cái.
Kim Chung Nhân thân mình run lên. Bạch Hiền thấy yết hầu của người kia giật giật vài lần, biểu tình trở nên có điểm khổ sở.
Nếu Ngô Thế Huân ở đây, nhất định sẽ hảo hảo châm chọc hành động này thật sự là quá mức khiêu khích…
Thực ra Bạch Hiền cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Lý do duy nhất làm như vậy chẳng qua vì cảm thấy chỗ yết hầu này là thích hợp nhất… không cần xoay người cũng không cần kiễng chân mà thôi.
Nhưng là Bạch Hiền không biết, hoặc đã hoàn toàn quên mất, chỗ yết hầu này… trên thực tế có bao nhiêu mẫn cảm.