– – mặc kệ bọn họ?
– – chúc bọn họ hạnh phúc?
– – sau đó ở cách xa xa?
Trên khán đài tầng hai sân thể dục, Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù hai người đứng ở lan can, trên tay cầm một cái ống nhòm rất to.
“Tay Kim Chung Nhân vòng qua eo Bạch Hiền!”
“Kim Chung Nhân nhéo mũi Bạch Hiền một cái!”
“Hai người cười như là hai đứa ngốc nhất quả đất!”
“Ê.. Không hiểu sao bỗng dưng yên lặng quá, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra..”
– – sau đó tìm đến một góc kín lén lút theo dõi và bình luận?
Phác Xán Liệt lòng dạ bất bình buông ống nhòm xuống, chống nạnh trừng mắt nhìn Độ Khánh Thù oán giận: “Hắc! Hai người kia chẳng lẽ không biết vốn bọn họ bình thường đã rất nổi bật rồi. Cứ như vậy dính lấy nhau cùng một chỗ thì còn ai tập trung mà học thể dục được chứ…?”
Độ Khánh Thù không nhúc nhích, ngoài miệng nói: “Ê…, Tuấn Miên ca đang đi về phía hai người kìa. Sao anh ấy lại ra đây nhỉ?”
Phác Xán Liệt lại giơ ống nhòm lên theo dõi tình hình.
Bạch Hiền còn đang thao thao bất tuyệt nói.
“Chung Nhân, em quả thực không thể tin nổi hôm nay đi học đã có chuyện gì đâu! Lên lớp được nửa tiết thì thầy giáo nói cổ họng đau nên bảo Độ Độ đi lên giảng bài thay. Kết quả Độ Độ ngủ gà ngủ gật, sau đó bắt ca đi lên, nhưng cổ họng quý báu của ca dùng để luyện thanh, tại sao có thể lãng phí mà giảng toán được…”
Kim Chung Nhân nghe người kia nói, cười đến sung sướng hạnh phúc. Người khác mà nhìn thấy nhất định sẽ hoài nghi cậu ta rốt cuộc nghe lọt được bao nhiêu, bởi vì bộ dáng hiện tại vô cùng giống đứa ngốc.
Trên thực tế, thời điểm Kim Chung Nhân mà đã ở cạnh Bạch Hiền thì vĩnh viễn đều giống như là đứa ngốc.
Một lúc sau, Kim Tuấn Miên từ xa chạy tới.
“Có nhìn thấy Ngô Thế Huân không?” Kim Tuấn Miên vội vã hỏi.
“Ở sơ trung bộ phận, năm ba ban A.” Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ, lặng lẽ chỉ chỉ về phía trường sơ trung.
Kim Tuấn Miên lắc đầu liên tục nói: “Ca biết, nhưng là Lộc Hàm nói đã mấy ngày không liên lạc được với Ngô Thế Huân nên nhờ ca hỏi Kim Chung Nhân xem có gặp đứa nhỏ không?”
Kim Chung Nhân chột dạ ho khan một tiếng: Ở phương diện trọng sắc khinh hữu, mình và Ngô Thế Huân quả thực tương xứng. Mấy ngày nay vẫn bận cùng Bạch Hiền gọi điện thoại gửi tin nhắn, bản thân cơ hồ còn sắp quên mất Ngô Thế Huân còn tồn tại trên đời…
Đương nhiên cũng không bài trừ Chung Nhân tự mình an ủi: “Dù sao cậu ta còn có của Nai con ca”.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Hiền ngây người hỏi.
“Có vẻ là xảy ra chút vấn đề, nhưng ca không biết là gì.” Kim Tuấn Miên mờ mịt nói, “Hơn nữa cũng không hiểu rõ vì sao Lộc ca lại tới tìm ca trước tiên, rõ ràng tìm Ngô Thế Huân không phải nên tìm Chung Nhân trước mới đúng sao?”
Bạch Hiền lạnh lùng giúp Kim Chung Nhân trả lời: “Đúng vậy, huống hồ Nai con ca cùng Chung Nhân rất thân thiết…”
Kim Chung Nhân tự động đem câu nói lập lờ kia cho rằng Bạch Hiền đang ghen, liền vòng tay ôm eo Bạch Hiền cười đến càng sung sướng, khiến ngay cả Kim Tuấn Miên cũng cảm giác mình sắp mù …Thật sự, trước khi bọn họ chính thức hẹn hò, Kim Chung Nhân liền vẫn đối với Bạch Hiền làm vẻ mặt như thế, khi đó mình tại sao lại không cảm thấy kỳ lạ nhỉ?
Kim Chung Nhân từ trong túi lấy ra điện thoại di động, đầu dây bên kia vang lên vài tiếng. Thật bất ngờ, Ngô Thế Huân lại nhận điện thoại.
Thế nhưng trong điện thoại chỉ có tiếng im lặng, Ngô Thế Huân không nói lời nào, thậm chí ngay cả tiếng thở đều không thể nghe thấy.
“Thế Huân?” Kim Chung Nhân liếc sang thấy Bạch Hiền cùng Kim Tuấn Miên đang nhìn mình chằm chằm, đối với đầu bên kia nhẹ giọng thử thăm dò một tiếng.
Ngô Thế Huân vẫn không lên tiếng.
“Thế Huân? Làm sao vậy?” Kim Chung Nhân sửng sốt một chút, ở trong ấn tượng của mình, Ngô Thế Huân chưa bao giờ có biểu hiện như vậy.
Bạch Hiền liền giật lấy điện thoại, gào lên một tràng: ” Thế Huân à, Bạch Hiền ca của em đây! Em làm sao mà lại không nói chuyện vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Có việc gì cứ nói với ca, ca sẽ giúp em nghĩ cách được không?”
Dường như nghe thấy thanh âm của Bạch Hiền, Ngô Thế Huân mới an tâm hơn. Sau một lúc lâu giọng nói ngọt ngào mềm yếu của Ngô Thế Huân chậm rãi truyền tới: “Bạch Hiền ca.. Lộc ca không cần em.. Bạch Hiền ca.. Em nên làm gì bây giờ?”
“Cái gì? Thế Huân em nói gì vậy? Lộc ca như thế nào?” Bạch Hiền vội vã hỏi dồn dập. Nhưng Ngô Thế Huân nhất định không chịu nói gì nữa. Một lúc lâu sau, Bạch Hiền tựa hồ nghe thấy tiếng thút thít nhỏ nhỏ.
Kim Chung Nhân lại đem di động từ trong tay Bạch Hiền cầm trở về, tiếp tục nói: “Thế Huân rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đang ở nhà sao? Hôm nay không đi học à? Hai người làm sao vậy?”
Ngô Thế Huân vẫn như trước không trả lời, yên lặng cúp điện thoại.
Bạch Hiền dại ra vài giây, xoay mặt nhìn Kim Tuấn Miên ngẩn người. Kim Tuấn Miên cũng kích động nhìn người kia, hai người đưa mắt nhìn nhau nửa ngày. Kim Chung Nhân đành vội vàng ấn điện thoại.
“Mặc kệ như thế nào, chúng ta cứ tìm Lộc Hàm ca hỏi rõ mọi việc đã…”
Lộc Hàm nhận điện thoại rất nhanh, giống như là đã chờ cuộc gọi này từ lâu rồi. Bên kia truyền đến thanh âm thoáng có điểm mỏi mệt, hoang mang mà bất đắc dĩ.
Sau khi Bạch Hiền lải nhải một hồi, Lộc Hàm cuối cùng mới chịu mở miệng nói chuyện.
“Bạch Hiền.. Em có biết nguyên nhân chuyện này là gì không?”
Bạch Hiền sửng sốt một chút.
Bởi vì vô tình bật loa ngoài mà thanh âm Lộc Hàm tuy rằng trầm âm u nhưng lại rất rõ ràng.
“Thế Huân hỏi ca là thích Chung Nhân hơn hay là Thế Huân hơn.”
Bạch Hiền không tự chủ nhìn Kim Chung Nhân liếc mắt một cái, mà Kim Chung Nhân cũng đã cứng ngắc, biểu tình trên mặt dại ra đến cực điểm.
“Ca nói, ca thích Chung Nhân hơn.”