• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía bên này ngoại trừ Lộc Hàm ra thì đang có một nhóm thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vì vấn đề skinship của Kim Chung Nhân mà phiền não không thôi. Còn bên kia, cách một tấm bình phong đằng sau, lại có một bàn hai người đang nhìn nhau không biết nên phản ứng gì.

Mọi ngày, Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù sẽ không đến đây, nhưng là vì Bạch Hiền mấy ngày nay tâm trạng ủ rũ bất thường nên hai người rốt cuộc không dám đến gần. Tan học, Phác Xán Liệt bỏ cả buổi tập ở câu lạc bộ, dắt Độ Khánh Thù bỏ chạy đến nhà ăn đến, nói dõng dạc “Ăn cơm an ủi”.

Độ Khánh Thù run rẩy, yếu ớt hỏi người trước mặt: “Là mình nghe lầm? Là mình nghe lầm đúng không? Ngồi bên kia không phải là một đám nhỏ đang thảo luận vấn đề tình cảm giữa Bạch Hiền cùng Kim Chung Nhân chứ?”

Phác Xán Liệt vừa lặng lẽ nhìn lại cậu ta vừa châm chọc: “Cậu cũng không lớn hơn bọn nó được bao nhiêu đâu… Mình chắc chắn là chúng ta không nghe nhầm đâu. Lấy khả năng thính lực ưu việt từ việc học rap và đánh trống của mình ra mà bảo đảm… Người bọn họ đang nhắc đến chính là Bạch Hiền.”

“Hơn nữa Lộc Hàm ca cũng trà trộn trong hội đó. Thế này thì mình biết phải làm sao đây?”

“Vậy nên…” Phác Xán Liệt uống một ngụm nước trái cây trước mặt cho thông họng, sau đó giả bộ trấn tĩnh nói, “chúng ta hãy cùng thử tổng kết và phân tích những nội dung vừa nghe được…”

Độ Khánh Thù sầu khổ nhìn người bạn đồng bệnh tương lân*.

Ý tứ chính là đánh chết cũng không tin Kim Chung Nhân là con gái.

“Ê, hình như chúng ta lạc đề rồi…” Khánh Thù lặng lẽ ngắt lời Xán Liệt, “Đúng rồi, chẳng lẽ cậu quên hồi học lớp mười cũng từng có một nam sinh đến tìm Bạch Hiền thổ lộ, kết quả bị cậu ấy đuổi theo đánh sao…?”

Phác Xán Liệt không rét mà run.

“Nếu chuyện này bị Bạch Hiền phát hiện, cậu có nghĩ Chung Nhân sẽ bị đuổi đánh không?”

Xán Liệt nghiêm túc suy tư một chút, lặng lẽ nói: “Mình không nghĩ vậy đâu.”

“Mình cũng cảm thấy sẽ không..”

Bạch Hiền đang tập luyện ở câu lạc bộ, chẳng biết tại sao lạnh run cả người, đột nhiên thấy có dự cảm không lành.

Mặt khác, Kim Chung Nhân còn không biết tất cả tâm sự thầm kín của mình đều đã lọt vào tai hai người bạn thân của Bạch Hiền là Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù, hiện tại vẫn đang đau khổ tìm kiếm đối sách, nhưng vì thật sự không cách nào nghĩ ra, cứ ôm đầu giật tóc vật vã nằm sấp trên bàn.

Phía bên kia, Phác Xán Liệt đột nhiên nảy ra trong đầu một ý tưởng. Độ Khánh Thù trợn tròn mắt im lặng nhìn cậu ta móc từ trong túi ra cái điện thoại, bắt đầu bấm số: “... Bạch Hiền à, tập luyện xong chưa? Hết giờ thì đến đây đi…bọn mình đang ở tiệm cơm ngay gần trường…Yên tâm, mình mời mình mời… Độ Độ cũng ở đây rồi… Nhanh lên nhé!”

Chờ Xán Liệt cúp máy, Độ Độ trừng mắt gắt gao nhìn cậu ta chằm chằm: “Cậu thế này là… muốn làm cái vẹo gì?”

“Không biết, mình chỉ là muốn nhìn bộ dạng xấu hổ của Kim Chung Nhân thôi.”

Phác Xán Liệt vừa khoái trá thưởng thức đồ uống vừa dương dương đắc ý vô cùng thỏa mãn với kế hoạch của mình. Độ Khánh Thù vô lực nằm sấp ở trên bàn: “Tùy cậu. Coi như mình không liên quan…”

Lúc Bạch Hiền đeo cặp sách xuất hiện trước cửa quán ăn, Kim Chung Nhân vì đang ngồi quay lưng về phía lối vào nên không nhìn thấy đầu tiên.

Ngồi đối diện với cửa là Lý Thái Dân cùng Hoàng Tử Thao, Kim Văn Khuê ba người ngây ra như phỗng nhìn Bạch Hiền bình thản lướt qua phía bàn bọn họ, xốc cặp sách trên vai bước thẳng vào bên trong.

Kim Chung Nhân từ từ nhận ra vẻ mặt nghẹn họng trân trối của ba người đối diện, vừa nghiêng đầu thì đúng lúc thấy Bạch Hiền bước qua, gương mặt liền trở nên đờ đẫn, nhất thời không biết nên gọi Bạch Hiền quay lại hay cứ để mặc người ta đi tiếp.

Nhưng hiển nhiên là Bạch Hiền căn bản còn không cho cậu ta thời gian kịp suy nghĩ, đã nhanh chóng biến mất sau tấm bình phong.

Sau đó bên kia truyền đến rất rõ ràng tiếng cười sảng khoái của Phác Xán Liệt.

“Cho nên tình huống bây giờ là… mấy người bạn của Bạch Hiền ca đã ngồi phía bên kia suốt từ nãy giờ sao?” Không thể không nhận ra thanh âm của Phác Xán Liệt, Lý Thái Dân yếu ớt hỏi. Tuy rằng mới chỉ gặp nhau có một lần, hơn nữa phần lớn thời gian đó Phác Xán Liệt đều tập trung cắm mặt vào bàn ăn, nhưng thực sự là cái giọng nói trầm vô cùng đặc trưng của Phác Xán Liệt khiến người ta không thể nào quên được.

“Vậy mọi người nghĩ bọn họ đã nghe thấy hết chưa?”

Lộc Hàm lúc này bị gãi đúng chỗ ngứa, thuận thế đứng dậy muốn đi sang bên kia hóng hớt xem có chuyện gì, nhưng bị Ngô Thế Huân kéo lại, làm nũng khoát khoát cánh tay, vì thế lại ngồi xuống.

Kim Chung Nhân chân tay đã luống cuống lắp bắp nói.

“Bọn họ… Mình mình mình chúng ta.. Chúng ta nên nên nên làm cái gì bây giờ..?”

“Đây cũng không hẳn là việc bất lợi. Chúng ta hãy thử bình tĩnh sắp xếp lại vấn đề…” Lý Thái Dân trong nháy mắt khôi phục trạng thái bình thường, “Nếu bọn họ chưa nghe thấy, vậy thì cái gì cũng chưa phát sinh. Mà nếu bọn họ nghe được nhưng lại không nói cho Bạch Hiền ca, như vậy cũng không cần lo lắng. Còn giả dụ bọn họ nghe được, hơn nữa lại chuẩn bị nói cho Bạch Hiền ca…”

“Vậy thì Chung Nhân, ca không phải sẽ tiết kiệm được một lời tỏ tình sao?” Ngô Thế Huân ôm lấy bả vai Lộc Hàm tiếp lời nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK