Anh hỏi, em yêu anh có sâu đậm không?
Em yêu anh bao nhiêu phần?
Tình cảm của em là thật.
Tình yêu của em là thật.
Có ánh trăng kia nói hộ lòng em…
Em hỏi, anh yêu em sâu đậm đến nhường nào?
Anh yêu em bao nhiêu phần?
Tỉnh cảm của anh không đổi thay
Tình yêu của anh là bất biến
Có ánh trăng kia nói hộ lòng anh…
Phác Xán Liệt cảm thấy vô cùng khó chịu a.
Bởi vì rõ ràng hôm nay là sinh nhật mình, mà sao lại giống như bị bỏ rơi, cô đơn lẻ bóng vậy.
Nến đã thổi, canh rong biển cũng uống rồi, bánh gato mọi người cũng đã chén hết, hát mừng sinh nhật hay lời chúc gì đó cũng đều xong xuôi, không phải hiện tại bọn họ nên tụ tập cùng nhau chơi trò nói thật hay gì đó đại loại như thế sao?
Vậy hiện tại một mình mình thộn mặt ngồi trên ghế sofa, đờ đẫn nhìn chằm chằm cái tivi là tình huống gì?
Xán Liệt nhìn bên trái, thấy Ngô Thế Huân đang cười như một đóa thược dược, ở bên người Lộc Hàm nhảy tới nhảy lui.
Lại nhìn nhìn bên phải, Kim Chung Nhân thật giống một bông hướng dương dính bên người Bạch Hiền, biểu tình thật ngây ngốc.
Phác Xán Liệt đột nhiên thấy quanh mình trăm hoa đua nở, trong lòng một trận thê lương, lại nhìn sang bóng dáng mấy người Độ Khánh Thù, Kim Tuấn Miên, Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng đang ở phía bên kia phòng khách đánh bài rôm rả, bỗng chốc tâm đều tan nát.
Rõ ràng đây là tiệc sinh nhật của mình mà? Vì sao tất cả các người có thể vứt bỏ Xán Liệt này mà chơi vui vẻ vậy?
Trong khi Phác Xán Liệt còn đang ấm ức, phía bên kia Bạch Hiền cuối cùng đã nhận ra bằng hữu bị lẻ loi một mình, cả người đều tản ra oán niệm, cho nên nghĩ nghĩ muốn qua bên đó an ủi cậu ta.
Nhưng là thời điểm vừa quay sang liền thấy Kim Chung Nhân lặng yên nhìn mình chằm chằm, hơn nữa theo thói quen lại bắt đầu gặm ngón tay.
“Sao vậy?”
“Anh, thời tiết bên ngoài đẹp lắm.”
Bạch Hiền không nói gì, đưa mắt nhìn bầu trời đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, cảm thấy đúng là như vậy.
Kim Chung Nhân thấy Bạch Hiền gật đầu, tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng một lúc sau nhìn Bạch Hiền đứng lên chuẩn bị bước về phía Xán Liệt, trong lòng chẳng biết tại sao có điểm hoảng hốt, bất ngờ vươn ra tóm lấy cánh tay Bạch Hiền.
Có lẽ vì quá khẩn trương mà Bạch Hiền cảm thấy cánh tay của mình bị Chung Nhân nắm rất đau, lông mày cau lại khẽ “A” một tiếng. Kim Chung Nhân hoảng sợ cuống quít buông lỏng tay, lúng túng nói: “Xin lỗi…”
“Không sao không sao.” Bạch Hiền nhìn Chung Nhân lại cắn môi dưới, bộ dáng trở nên luống cuống bối rối, đành phải an ủi.
Kim Chung Nhân đóng mở miệng vài lần, cảm thấy hiện tại không ai có thể tới giúp bản thân được, cho nên ho khan một tiếng nhớ lại những lời đám bằng hữu dặn dò trước khi đi, cuối cùng thu hết can đảm tiếp tục nói: “Cái đó… Bạch Hiền ca. Bên ngoài thời tiết tốt lắm, hay là chúng ta đi tản bộ được không?”
Bạch Hiền sửng sốt một chút, trong lòng nói: Chung Nhân à, tuy rằng cậu có thể giữ thói quen đi bộ sau khi ăn để duy trì vóc dáng, mà đúng là hôm nay chúng ta ăn đồ ngọt có hơi nhiều. Nhưng cậu cũng phải nhớ hôm nay là sinh nhật Phác Xán Liệt, nếu xem nhẹ chủ nhân bữa tiệc mà chạy ra ngoài thì ngày mai người bị cậu ta lải nhải cũng không phải là cậu mà là tôi a…
Chung Nhân đột nhiên đứng lên, hướng về phía Phác Xán Liệt hô một tiếng: “Xán Liệt ca, anh thích ăn đồ ăn vặt gì? Em sẽ cùng Bạch Hiền ca đi mua cho…”
Vừa nghe tới ăn, Phác Xán Liệt mới vừa rồi còn vô cùng sầu muộn ở trong lòng, nháy mắt đã cười thành một đóa hoa.
Nhưng rồi theo tiếng hét to của Kim Chung Nhân, ánh mắt mọi người đều lặng lẽ phóng về chỗ bọn họ.
Bạch Hiền bị ánh mắt kì quái của mọi người khiến cho nổi da gà, liền tự nhủ trong lòng: Không phải chỉ là đi ra ngoài một chút thôi sao? Thế nào mà ai cũng ném đến ánh mắt đăm chiêu mờ ám vậy?
Bạch Hiền còn đang muốn hỏi thêm câu gì thì Kim Chung Nhân đã vội vàng cuống cuồng cầm áo khoác của hai người lên, từ phía sau hơi chút đẩy nhẹ lưng Bạch Hiền ra cửa.
Ngón tay vì thân hình quá mức bé nhỏ kia mà đột ngột chạm tới sống lưng. Da thịt ấm áp cách lớp áo sơ mi mỏng manh tựa hồ như muốn đốt cháy bàn tay ấy… Trong giây lát, Kim Chung Nhân chợt thấy như bị điện giật, vội vàng thu tay về.
Chính là cảm giác này.
Cũng là nguyên nhân không dám có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào.
Chỉ cần tới gần sẽ không muốn rời đi.
Chỉ cần chạm đến sẽ không thể buông tay.
Ánh trăng sáng rọi như phủ lên vạn vật một tấm màn bàng bạc tĩnh mịch. Con đường phía trước không nhiều người lắm, đèn đường mập mờ tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, tựa như những đốm sao nhảy múa giữa bầu trời đêm.
Gần nhà Phác Xán Liệt có một siêu thị nhỏ, nhưng hiển nhiên là Kim Chung Nhân nói đi mua đồ ăn chỉ là cái cớ. Bạch Hiền nhìn Chung Nhân lúc này rõ ràng chần chừ không muốn hướng thẳng đến siêu thị, nở nụ cười dịu dàng: “Muốn đi đâu tản bộ?”
Kim Chung Nhân ngẩn ra, không hề nghĩ tới Bạch Hiền sẽ hỏi vấn đề này. Thực sự thì Chung Nhân không có để tâm đến việc đi đâu, chỉ là đột nhiên cảm thấy ánh trăng ngoài kia đẹp như vậy, nếu lãng phí cả buổi tối ngồi trong phòng thì thật là ngốc.
Suy nghĩ hồi lâu, Chung Nhân không nói gì giơ tay chỉ chỉ về hướng ngược lại đường tới siêu thị.
Bạch Hiền cười rạng rỡ.
Có lẽ vì cảnh đêm này mà tâm tình Bạch Hiền cũng trở nên đặc biệt ôn nhu vui vẻ. Bạch Hiền duỗi duỗi cánh tay, vươn tới ôm chặt bả vai Kim Chung Nhân, nở nụ cười khoan khoái: “Chung Nhân à, chúng ta cứ đi đi. Em nói quả không có sai nha, ánh trăng đêm nay thật đẹp!”
Kim Chung Nhân bởi vì thân hình cao lớn nên không thể không hơi hơi cúi người phối hợp với Bạch Hiền. Thế nhưng lúc này, toàn bộ tâm trí đã hoàn toàn tập trung nơi cánh tay Bạch Hiền níu lấy cổ mình.
Dưới sắc đèn đường một màu vàng mờ ảo, gò má Chung Nhân trở nên nóng bừng, dù là gió lạnh mùa đông cũng không thể xoa dịu. Trên khóe miệng thiếu niên ý cười từng điểm từng điểm lan tỏa, hạnh phúc như đóa quỳnh nở rộ trong bóng đêm.
Chính là như vậy. Cứ như vậy cả đời sánh bước bên nhau, cho dù là đêm đông giá lạnh cũng thật ấm áp.