• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Trương Nghệ Hưng cưỡi một cái xe đạp xuất hiện ở trước mặt mọi người, Bạch Hiền bùng nổ tức giận.

“Anh kêu bọn em mang hành lý đứng ở cửa trường học chờ mấy người đến giúp chuyển đồ, vậy mà lại đi xe đạp tới là sao?”

Bạch Hiền chỉ vào Trương Nghệ Hưng tức giận đến nói không ra lời, “Có đùa không vậy? Cái này hữu dụng không? Ngô Diệc Phàm đâu?”

“Bạch Hiền, ai cho phép em gọi cả họ cả tên nhà người ta ra thế?”

Ngô Diệc Phàm cưỡi một cái xe khác xuất hiện phía sau Trương Nghệ Hưng, thân hình cao lớn ngồi trên xe nhỏ có vẻ có chút kỳ quái, đôi chân dài bất đắc dĩ khuỳnh ra phía ngoài để giữ thăng bằng, nháy mắt có cảm giác từ nam thần biến thành loại nhà giàu mới nổi.

“Hai người sao vậy? Hôm nay muốn tự đi du ngoạn Seoul một ngày sao?” Ngô Thế Huân nhịn không được phải trợn trắng mắt hỏi trống không.

“Nếu không vì giúp mấy đứa, bọn anh sẽ không nỡ lòng hi sinh cái xe đạp quý giá này đâu. Bọn bây có biết du học sinh ở Hàn Quốc túng quẫn thế nào không hả?”

Ngô Diệc Phàm mặt lạnh xuống xe, không nói lời gì nhấc đống hành lý của Bạch Hiền đặt lên chỗ ngồi phía sau, tiếp đó ra hiệu cho đứa nhỏ chạy theo sau đẩy xe.

Bạch Hiền cảm thấy ngớ ngẩn không chịu được, nhưng cuối cùng không thể không nghe theo chỉ đạo của Ngô Diệc Phàm.



“Lộc Hàm ca đi đâu vậy?”

Ngô Thế Huân không quan tâm chút nào đến tình huống hiện tại của bọn họ, quay đầu nhìn Chung Nhân đang cố gắng nâng hành lý lên, nhưng là tay chân vô lực, thế nên rốt cuộc Kim Chung Nhân vẫn phải tự mình đem hành lý thả đến sau xe Trương Nghệ Hưng.

Một lát sau Lộc Hàm cưỡi xe đạp từ xa tới.

“Mấy người sao bỗng dưng lại có tình yêu kỳ quái với xe đạp vậy?”

Bạch Hiền lại muốn đá xoáy. Nhưng Ngô Thế Huân mới vừa rồi còn cùng cậu tạo thành tổ châm chọc đã tươi cười chạy tới, vẻ mặt xun xoe đần độn phấn: “Lộc ca, nhìn anh phóng xe đạp thật xinh… ý em là đẹp trai nha.”

Lộc Hàm vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, cười như một thiên thần.



Sáu người, ba chiếc xe đạp vụt qua khuôn viên trường học, gây nên một trận xôn xao.

Thời điểm Phác Xán Liệt từ đâu đột ngột nhô lên, Kim Chung Nhân lập tức theo phản xạ buông tay ra lao tới ngăn cản cậu ta xông về phía Bạch Hiền “Ôi mẹ ơi, cái tên tiểu tử Kim Chung Nhân kia!”

Chung Nhân vừa thả tay ra, Trương Nghệ Hưng và đống vali hòm xiểng phía sau cùng nhau té xuống.

Phác Xán Liệt thừa dịp nhào tới người Bạch Hiền, khiến cho Ngô Diệc Phàm trọng tâm bất ổn, đẩy xe đạp cũng ngã xuống theo.

Kết quả tạo thành Trương Nghệ Hưng nằm lăn ra đất cùng đống hành lí và cái xe đạp, Ngô Diệc Phàm đi tới đỡ cậu ta lên, Ngô Thế Huân mắt trợn trắng, Lộc Hàm cảm giác bất đắc dĩ, Kim Chung Nhân đen mặt, Bạch Hiền đứng chớp chớp mắt, còn kẻ tội đồ Phác Xán Liệt vẫn hoàn toàn không biết mình đã gây nên hậu quả gì, như trước thật phấn khích ôm chặt Bạch Hiền.

“Hai người đi đảo Jeju à? Sao không nói cho mình biết vậy? Mình cũng muốn đi, mình cũng muốn đi…”

Bạch Hiền lay cánh tay cậu ta: “Cậu đi làm gì? Tới làm bóng đèn à? Mà này, Khánh Thù đâu?”

Phác Xán Liệt lập tức xị mặt ra: “Lại nhắc đến Độ Độ. Cái tên đó không biết sao lại dở chứng nói muốn tới trước, làm mình tìm mãi không thấy đâu… Các cậu vì sao đều muốn vứt bỏ mình…”

“Tới trước? Làm gì vậy?”



Bạch Hiền nhìn khắp nơi xung quanh, sau đó phát hiện ra bọn họ hình như đang cản trở giao thông. Tất cả mọi người dường như thi nhau chỉ trỏ, bàn luận xôn xao. Việc này cùng đống hỗn loạn kia là có liên quan, nhưng chủ yếu vẫn là do sức hấp dẫn mạnh mẽ của nhóm bọn họ.

“Thì ra ở trường ba người bọn anh lúc nào cũng bị vây xem như thế này à? Không thấy rất giống động vật trong vườn bách thú sao?” Bạch Hiền lại châm chọc.

Ngô Diệc Phàm lạnh nhạt nói: “Cho nên ngay sau khi nhập học, chỉ cần đi đến chỗ công cộng là anh lúc nào cũng…”

“act cool.” Trương Nghệ Hưng lạnh nhạt tiếp lời.

Lộc Hàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Mỗi lần cậu ta đi ở trong sân trường, đều cảm thấy như là nam người mẫu bước trên sàn catwalk trong show thời trang vậy, làm anh và Nghệ Hưng phải bụm mặt quay đi chỗ khác giả bộ như không quen biết…”

“Lại phong tao lại đa tình.” Trương Nghệ Hưng hung hăng cắn răng, “Bây giờ nhớ lại thật tức chết đi mất.”

Sau đó, bọn họ kéo nhau đi đến chỗ dán danh sách phân chia phòng ở kí túc xá, từ rất xa đã thấy Độ Khánh Thù nhàn nhã từ trong ký túc xá bên cạnh bước ra, đi bên cạnh tựa hồ là Kim Tuấn Miên.

Phác Xán Liệt “Á” một tiếng giả bộ cực kỳ bi thương ngã vào người Bạch Hiền: “Cậu ta vì Tuấn Miên ca mà rũ bỏ mình?”

“Vì sao hai người bọn họ lại cùng một chỗ?” Ngô Thế Huân thì thào tự nói.



Lúc này Kim Chung Nhân căn bản không rảnh đi để ý rốt cuộc ai với ai ở cùng một chỗ, bởi vì cậu ta đang căng mắt tìm kiếm tên mình cùng Bạch Hiền ở trên danh sách, biểu tình nghiêm túc lại chuyên chú.

“Tìm được chưa?” Ngô Diệc Phàm đi tới gần hỏi. Chung Nhân mờ mịt lắc lắc đầu, sau một lúc lâu mới tìm được tên Ngô Thế Huân, sau đó lại nhìn kỹ một chút, phát hiện ngay phía dưới tên Ngô Thế Huân chính là tên của mình.

Mỗi phòng ở kí túc xá sẽ có hai sinh viên, như vậy…

Khuôn mặt Kim Chung Nhân đen kịt quay lại, đôi mắt hình viên đạn bắn sang Ngô Thế Huân còn đang vui vẻ cùng Độ Khánh Thù và Kim Tuấn Miên nói chuyện.

Ngô Thế Huân cảm giác được ánh mắt của cậu ta liền quay người lại, thấy Chung Nhân đen mặt, lại nhìn nhìn danh sách phía sau, nháy mắt đã hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi không muốn cùng phòng với cậu.” Cả hai đồng thanh gào lên.

Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân trừng mắt nhìn đối phương một hồi, sau đó Chung Nhân nhanh chóng xoay người nhìn xuống cuối danh sách xem ai cùng Bạch Hiền ở một chỗ.

Ở phía dưới tên Bạch Hiền là ba chữ chói lọi: “Phác Xán Liệt”.

Nhìn Phác Xán Liệt còn đang nhếch miệng cười vì cũng đồng thời thấy được tên mình, Kim Chung Nhân thật muốn đập hết đống đồ đạc đi: “Không cần trọ ở trường nữa, đi về nhà ở! Bạch Hiền ca cũng không cần trọ ở trường! Chúng ta cùng nhau về nhà!”

“Sinh viên đại học năm nhất bắt buộc phải ở trong kí túc xá.” Lộc Hàm nhìn đứa nhỏ thông cảm, “Chỉ có qua năm đầu tiên mới có thể tự lựa chọn chuyển ra ngoài hay tiếp tục ở trong trường…”

“Em nhất định phải đổi ký túc xá..” Kim Chung Nhân tiếp tục kháng nghị.

“Cái này cũng rất khó…” Kim Tuấn Miên ở bên cạnh hảo tâm nhắc nhở, “Năm trước ca phải ở cùng một tên khoa Toán học có sở thích nghe nhạc lúc nửa đêm, quả thật là… ác mộng.”

“Vậy năm nay ca chuyển ra bên ngoài?” Bạch Hiền hỏi.

“Không, năm nay tiếp tục trọ ở trường, vừa vặn cùng Khánh Thù ở một phòng.” Kim Tuấn Miên cười híp mắt trả lời.



Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân đều đang ghen tỵ đến nghiến răng nghiến lợi. Bạch Hiền nhìn đến hai đứa nhỏ vẻ mặt như dì ghẻ soi con chồng, nhịn không được liền cười: “Thôi được rồi hai đứa, không phải chỉ là một năm thôi sao?”

Sau đó lập tức phải ngậm miệng dưới ánh mắt cay đắng phẫn nộ chiếu về phía mình.

“Thế Huân này, dù sao em cũng không thể cùng ở với Nai con ca của em, cho nên đến lúc đó em và Xán Liệt đổi lại một chút, như vậy Chung Nhân và Bạch Hiền có thể ở cùng một chỗ… Thế Huân, em ở chung với Xán Liệt sẽ không có vấn đề gì, đúng không?”

Trương Nghệ Hưng nghĩ nghĩ bắt đầu nỗ lực sắp xếp, “Đến lúc a di quản lý kí túc đi kiểm tra thì tạm thời lại đổi lại là được chứ gì?”

Phác Xán Liệt rên rỉ bi thương: “Vì sao lại hy sinh em? Em cũng muốn được ở cùng Bạch Hiền không được sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK