“Baby don’t cry” – Người biểu diễn: Kim Chung Nhân, Bạch Hiền
Kim Chung Nhân còn đang ngẩn người nhìn tên mình được đặt cạnh tên Bạch Hiền thì phía sau bả vai có người vỗ nhẹ một cái, biểu tình có điểm mất tự nhiên “Cậu không hồi hộp à?”
Kim Chung Nhân ngây ngốc sửng sốt một chút, gật đầu.
Kỳ thực cậu vô cùng hồi hộp.
Bạch Hiền không nói, chớp mắt nặng nề nhìn xung quanh, biểu tình có vẻ bất an.
Kim Chung Nhân nhìn cậu một cái rồi miễn cưỡng kéo ra nụ cười tươi tắn chào Ngô Thế Huân đang chạy việc phía bên kia sân khấu, ánh mắt một lần nữa trở lại về phía Bạch Hiền.
Bạch Hiền hiện tại mơ màng nhìn xung quanh, trái ngược hẳn với dáng vẻ sôi nổi nghịch ngợm thường ngày. Tựa hồ cảm thấy ánh mắt của Chung Nhân, Bạch Hiền hơi nghiêng người muốn liếc trộm cậu ta một cái, nhưng không biết tại sao vòng vo một nửa lại dừng lại, một lần nữa quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục ngẩn người nhìn chằm chằm vị trí sân khấu.
Bạch Hiền mơ hồ cảm thấy Kim Chung Nhân vẫn nhìn mình chằm chằm, có điểm nhột nhột ở lưng xấu hổ, cho nên cũng chỉ có thể phóng ánh mắt thật xa về phía khán đài bên kia.
Thời điểm thực sự không thể chịu được nữa, phía sau lưng chợt bị vỗ một cái nhẹ nhàng, sau đó nhìn thấy Phác Xán Liệt nheo mắt cười đến toàn răng là răng.
“Ayo what’s up Bạch Hiền!”
Bạch Hiền nhìn thấy người bạn thân, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, tâm trạng cũng dễ chịu hơn rất nhiều: “Cậu cuối cùng vẫn quyết định đọc rap?”
“Hề hề, mình nghĩ năm ngoái đã chơi trống rồi, năm nay lại diễn tiếp sẽ không thú vị nữa, Bạch Hiền cậu thấy thế nào?”
Phác Xán Liệt vô cùng hào hứng lắc lắc bả vai Bạch Hiền. Bạch Hiền bị cậu ta đùa giỡn đến chóng cả mặt, giơ cánh tay lên làm bộ muốn đánh: “Đừng nói nhảm nữa, tập trung thể hiện cho tốt đi. Có biết bộ mặt cậu như vậy có thể gây tai họa cho bao nhiêu người không?.. “
Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền dáng vẻ trước sau như một đều cực kỳ đáng yêu, nhịn không được lại xoa nhẹ đầu cậu một lúc lâu rồi vui vẻ chạy đi.
Bạch Hiền nhìn theo bóng lưng cậu ta đi khuất, theo bản năng quay người lại, liền đối mặt với ánh mắt Kim Chung Nhân, sợ thấy mức run rẩy cả người.
Người này ánh mắt đầy ý tứ hàm xúc. Cho nên cậu đầu óc thông minh như vậy cũng không hiểu nổi cái nhìn như cười như không cùng vẻ mặt vừa băng hàn vừa nhăn nhó kia rốt cuộc là có ý gì. Ngưỡng mộ ở chỗ thì ra cậu ta lại có thể làm ra vẻ mặt hiếm thấy như thế, đối với một người bị bệnh bại liệt cơ mặt mà nói thì thực sự quả là kỳ tích đáng ghi nhận.
Tựa hồ cảm thấy Bạch Hiền nhìn mình chăm chú, Kim Chung Nhân đột nhiên quay ngoắt sang khiến Bạch Hiền vội vàng vờ như bản thân đang rất bình thản, ánh mắt hờ hững lướt qua người Chung Nhân, hướng về phía Trương Nghệ Hưng ríu rít phía xa.
Thật vất vả mãi mới chen được lên sân khấu. Kim Tuấn Miên vừa giới thiệu tên hai người, phía dưới liền truyền lên một tràng pháo tay hoan hô, tiếng các nữ sinh gào thét đến khản giọng chói tai.
Bạch Hiền chọt chọt lưng Kim Chung Nhân.
“Nè, nói xem tiếng hò hét dưới kia là dành cho đệ hay cho ca?”
“Cho chúng ta”
Kim Chung Nhân không quay đầu, lập tức trả lời cậu.
“Gì cơ?” Bởi vì sân khấu phía trước cùng hậu trường đều ồn ào, Bạch Hiền nhất thời không nghe rõ cậu ta nói gì.
“Ừm.. của chúng ta.” Lần này Kim Chung Nhân nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Hiền, hơi chút nhấn mạnh.
Bên trong hậu trường lờ mờ, chỉ có ánh đèn sân khấu phía trước yếu ớt rọi qua phản chiếu đôi mắt đen láy của Kim Chung Nhân, khiến Bạch Hiền chợt cảm thấy sáng ngời như có ngàn vì sao lấp lánh.
Bạch Hiền giật giật khóe miệng, không biết nên nói gì.
“Của chúng ta.” Kim Chung Nhân nói lại một lần nữa, ngữ khí càng tự tin hơn, ánh mắt nhìn Bạch Hiền kiên định mà ôn hòa.
Chạm được cái nhìn ngây ngốc của Bạch Hiền, Chung Nhân cũng không nói gì nữa, cứ như vậy lặng yên hướng về phía cậu.
Bên tai Bạch Hiền đột nhiên xuất hiện một thanh âm ù ù rất to, khiến cậu không thể nghe được bất kỳ tiếng động nào xung quanh. Từ đáy lòng bỗng dâng lên một cảm xúc không thể diễn tả, mềm mại và bình yên, tựa như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng chạm tới.
Một loại cảm xúc ấm áp, kiên định mà an toàn bao phủ tâm trí cậu.
Đúng vậy, Kim Chung Nhân. Đó là sân khấu của chúng ta!
Sân khấu của bọn họ rốt cuộc có thành công hay không, cứ nhìn phản ứng cổ vũ long trời lở đất của khán giả là có thể nhìn ra.
Vừa xuống sân khấu, Bạch Hiền và Kim Chung Nhân đã bị Kim Tuấn Miên chờ sẵn phía sau, mỗi tay một người siết chặt thật lâu trong lồng ngực.
“Hai người phối hợp thật đúng là hoàn mỹ vô khuyết, ca đã nói hai người biểu diễn hạ màn là hoàn toàn không thành vấn đề mà…” Có thể nói là chương trình nghệ thuật được tổ chức cực kỳ thành công, khiến biểu tình mỉm cười lạnh nhạt mọi ngày của Kim Tuấn Miên nhanh chóng biến thành gương mặt rạng rỡ vui vẻ.
Bạch Hiền cố giãy giụa muốn thoát ra, Kim Chung Nhân biểu cảm không đổi bị Tuấn Miên ôm lấy, ánh mắt lại mang theo nét cười.
Thời điểm cái nhìn hai người chạm nhau, trong đáy mắt dường như ẩn giấu thái dương ấm áp.
Bạch Hiền cũng nhịn không được bật cười.
Cậu đương nhiên còn nhớ rõ khoảnh khắc vừa rồi trên sân khấu.
Ngón tay Kim Chung Nhân gõ nhẹ trên phím đàn dương cầm tưởng tượng. Cánh tay mạnh mẽ vươn về phía trước ở khúc dạo “Xin em đừng chần chừ nữa. Hãy cứ mang trái tim anh đi”, bước chân tự nhiên phóng khoáng như nước chảy mây bay, ánh mắt kiên định cùng khuôn mặt sáng rực rỡ cậu chưa bao giờ thấy qua.
Giống như là, dùng cả tâm hồn mà nhảy múa.