• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với việc quan hệ giữa Bạch Hiền và Chung Nhân bởi vì hợp tác sân khấu mà đột nhiên vô cùng gần gũi, quần chúng vây xem đều bày tỏ sự khó hiểu của bản thân. Trong đó rối bời nhất chính là Độ Khánh Thù.

“Vậy ra cái hôm biểu diễn nghệ thuật, mình chạy về nhà không ở lại xem là đã bỏ lỡ tiết mục hay nhất rồi sao? ” Độ Khánh Thù trợn trừng đôi mắt căm giận nhìn Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt, “Vì bỏ lỡ tiết mục phối hợp ăn ý hiếm có kia cho nên hiện tại quan hệ giữa hai người đột nhiên trở nên như keo như sơn là loại chuyện mình hoàn toàn vô pháp hiểu sao?”

Phác Xán Liệt thật muốn ói vào cách dùng thành ngữ của cậu ta, nhưng bản tính ngồi kê đôi mách vẫn ưu tiên lên hàng đầu, cho nên chuyển hướng sang Bạch Hiền cười vô cùng phấn khích:

“Hì hì Bạch Hiền a, nói thử cho đứa bạn thân này nghe xem. Phàm ca gửi tin nhắn cho mình kể rằng ở trên đường nhìn thấy hai người đặc biệt vui vẻ, hài hòa đi cùng một chỗ. Vậy rốt cuộc mọi chuyện là sao?”

Bạch Hiền cảm thấy dở khóc dở cười: “Không phải chỉ là cải thiện quan hệ với hậu bối so với không khí ngượng ngùng trước kia ư? Vì sao qua miệng hai người mình thấy có vẻ mờ ám đen tối vậy?”

“Đó là bởi vì hai bọn mình quá hiểu cậu!” Xán Liệt kiên định trả lời, “Độ độ cậu nói xem có đúng hay không?”

Độ Khánh Thù gật đầu yếu ớt: “Đúng vậy đúng vậy, hiện tại hai người các cậu chỉ cần một ánh mắt trao đổi là mình đã biết các cậu sẽ dùng phương pháp nào để bắt nạt mình a… ”

“Độ Độ, tại sao có thể nói như vậy? Mình cùng Xán Liệt bắt nạt cậu khi nào?” Bạch Hiền giả bộ kinh ngạc, “Nói, là ai bịa đặt? Quan hệ của chúng ta tại sao có thể bị bọn họ châm ngòi ly gián?”

Hiếm thấy lúc nào Xán Liệt không bị chủ đề “bắt bạt Độ Khánh Thù” hấp dẫn như bây giờ, cậu ta quay đầu nhìn Bạch Hiền chằm chằm nói: “Sao mình có cảm giác là cậu đang cố gắng chuyển đề tài nhỉ? Hiện tại kỳ thực bọn mình rất quan tâm đến vấn đề Kim Chung Nhân.”

“Thế rốt cuộc là các cậu muốn biết cái gì hả?”

“Bọn mình muốn biết hai người rốt cuộc đã dính lấy nhau như thế nào?” Độ Khánh Thù bình tĩnh trả lời.

“Dính lấy nhau..?” Bạch Hiền đập bàn một cái đầy căm phẫn “Mình ở trong lòng các cậu chẳng lẽ chính là người tùy tiện như vậy sao? Ngời ngời là con người nghiêm chỉnh thế này mà sao lại có thể nói mình thế! Mình chỉ là đột nhiên có được một đệ đệ thôi mà. Sao các cậu cứ nhắc đến cậu ta mãi vậy? A A A A”

“Đừng tưởng rằng cậu đập bàn là có thể che giấu chột dạ nha….”

“Mình tại sao lại phải chột dạ?”

Bạch Hiền không thể hiểu nổi suy nghĩ trong lòng của Xán Liệt và Độ Độ, tuy rằng nói như vậy nhưng cái gì cũng chưa bị buộc phải khai ra. Đến giờ giải lao, Bạch Hiền chạy xuống tầng dưới, đứng trước cửa phòng học của năm nhất, hướng vào trong kêu to “Kim Chung Nhân”.

Kim Chung Nhân vốn đang đeo tai nghe gục xuống bàn, bỗng nhiên bị bạn học ngồi sau đẩy nhẹ vào lưng, vẫn còn ngái ngủ chợt thấy Bạch Hiền đứng ở cửa, cả người đều nhảy dựng lên.

Bạch Hiền nhìn cậu ta kéo tai nghe vội vội vàng vàng từ trong phòng học chạy đến, trên đường đi vấp phải ba cái bàn, nhịn không được liền bật cười.

Lúc này lại thêm tiếng gào thét của các nữ sinh trong lớp truyền tới “Bạch Hiền tiền bối thật đáng yêuuuuuuuu”

Kim Chung Nhân lao tới cửa, miệng rên rỉ vì đau chân. Bạch Hiền nhìn dáng vẻ cậu ta như vậy cảm thấy vô cùng đáng yêu, lại nói: “Hôm nay tan học xong ca có việc phải đi, cứ về nhà trước nhé! ”

Lời vừa ra khỏi miệng đã cảm giác đệ đệ cao lớn đang đứng trước xị mặt xuống.

“Đi đâu?” Kim Chung Nhân hỏi.

“Đi.. Đi cắt tóc.” Bạch Hiền bị ánh mắt kia nhìn, cảm giác có điểm chột dạ, vội vàng nói, “Tóc dài quá rồi, cho nên muốn cắt gọn một chút, sợ sẽ chậm trễ thời giờ của đệ…”

“Không chậm trễ!”

Lại bắt đầu dùng ngữ khí ” chắc chắc vạn phần như đinh đóng cột ” nói chuyện, Bạch Hiền cảm thấy không còn cách nào khác, vỗ vỗ trán nói “Được rồi được rồi. Vậy cùng đi với nhau “, rồi quay người đi về lớp.

Đột nhiên nghĩ tại sao chỉ vì việc nhỏ này mà mình phải chạy xuống tận đây, không phải cả hai đều có điện thoại di động sao? Nhưng nếu chỉ nói qua điện thoại, ngộ nhỡ Kim Chung Nhân lại chạy đến tận lớp tìm mình thì sẽ không hay, mà Bạch Hiền thì cho rằng khả năng này thực sự rất cao..

Chờ cắt tóc xong, lúc đứng đợi tàu điện ngầm thì đã khá muộn. Bạch Hiền thấy trong lòng áy náy, liền thuận miệng nói: “Chung Nhân à, nếu không phiền, ca mời ăn tối rồi hãy về nhà được không?”

Kim Chung Nhân vội khoát tay ý bảo không cần, bản thân phải nhanh chóng về nhà. Vậy nên Bạch Hiền cũng không hỏi nhiều, hai người đi đến cổng ra quen thuộc liền tách nhau.

Bạch Hiền đi được một đoạn đột nhiên phát hiện túi đựng quần áo tập luyện ướt sũng mồ hôi Kim Chung Nhân luôn mang bên người lúc này lại đang ở trên tay mình, nghĩ nghĩ hẳn là vẫn kịp, Bạch Hiền vội vàng chạy ngược lại đuổi theo.

Thật vất vả mới đuổi kịp bóng lưng nổi bật trong đám đông phía trước. Bạch Hiền nhẹ nhõm thở dài một hơi, vừa muốn mở miệng gọi to tên Kim Chung Nhân, chợt thấy cậu ta quay người hướng về bên trái vẫy vẫy tay, sau đó lại nhìn thấy một người nhuộm tóc màu vàng nhạt về phía Kim Chung Nhân đi tới.

Bạch Hiền vốn không nhìn rõ người kia rốt cuộc là ai, chỉ là cảm thấy có điểm nhìn vô cùng quen thuộc, nhưng ngay khi ánh mắt chạm đến cái balo của người kia thì lập tức hiểu ra…

Còn có thể là ai, chẳng phải chính là Lộc Hàm sao?

Vốn cũng không có gì, Bạch Hiền đã lâu không gặp Lộc Hàm, cũng cảm thấy rất nhớ, thế nhưng thời điểm định hét to gọi tên đột nhiên lại giật mình…

Chờ một chút, Kim Chung Nhân từ lúc nào lại thân thiết với Lộc Hàm như vậy? Cậu nhớ rằng hai người bọn họ lần đầu tiên gặp mặt là lúc cậu mời Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân ăn cơm rang kim chi, cũng không có nghe nói hai người này gặp nhau lúc nào nữa?

Tận mắt thấy Kim Chung Nhân giang tay ôm lấy bả vai Lộc Hàm rồi hai người kéo nhau vào quán gà rán bên đường, Bạch Hiền vô cùng bực mình.

Được! Lộc Hàm! Cứ tưởng quan hệ giữa chúng ta đã cực kì thân thiết. Thế mà ca nhuộm tóc lúc nào ta không biết, ca cùng Kim Chung Nhân khi nào thì quan hệ tốt như vậy ta cũng không hay

Còn cậu nữa, Kim Chung Nhân! Tuy rằng bây giờ quan hệ chúng ta có tốt hơn trước rồi, nhưng mỗi lần tôi muốn chìa tay khoác vai cậu lâu một chút như vẫn làm với Xán Liệt thì cả người cậu lại cứng ngắc như tảng đá. Vậy mà hiện tại được Lộc Hàm ôm lại cười cực kì vui sướng. Hóa ra vì đã hẹn trước với Lộc Hàm, trách không được cậu khiến tôi bẽ mặt, từ chối không thèm cùng ăn cơm.

Qua cửa sổ có thể thấy hai người cười đến vô cùng vui vẻ tìm chỗ ngồi xuống, tâm trạng cực kì thoải mái. Bạch Hiền trong khoảnh khắc chợt cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cậu cũng không rõ mình bây giờ rốt cuộc là đang tức giận với Lộc Hàm hay là Kim Chung Nhân, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy bản thân đâu có tư cách gì quản người khác kết bạn?

Bạch Hiền bĩu môi, đem di động đã lấy ra một lần nữa nhét vào trong túi áo, cúi đầu nhìn thoáng qua túi đồ của Kim Chung Nhân còn cầm trên tay, hừ một tiếng, xoay người trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK