"Hóa ra là hắn." Nghe được tên Yểm, Quân Ly liền bình thường trở lại.
Yểm nói thì đương nhiên có thể biết Hiên Viên Cẩn. Hắn vừa ra khỏi hắc thủy cấm lao liền nhớ lại cô ta chứ.
Hai mắt mở to, mờ mịt nhìn vách đá màu đen trên đỉnh, hồi lâu Quân Ly mới lắc đầu.
"Trăng lúc tròn lúc khuyết, có được có mất, đây là trừng phạt của bộ tộc chúng ta. Nếu không có Hiên Viên Cẩn, chúng ta sẽ thoát khỏi vận mệnh của trời sao?"
Nguyệt Dạ mím môi, từ trong miệng hắn nói ra hai chữ ý trời tựa hồ hết sức thê lương, tuy nhiên, nàng không thích từ "ý trời" mang theo áp bách.
Trời?
Ông trời dựa vào cái gì điều khiển hết thảy?
Nàng là hồn phách vốn phải xuống Địa ngục, nhưng hết lần này tới lần khác đều không, lần này nàng muốn đi ngược lại trời, dựng lại linh thể mà sống lại!
Ông trời?
Nàng không tin trời, không sợ hãi trời, xưa này việc thần bí hư ảo gì đó nàng cũng không sợ!
Nàng chỉ duy nhất sợ lòng người mà thôi.
Nàng lạnh lùng nhếch khóe miệng, hơi trào phúng, vẻ mặt như vậy khiến hắn cảm giác rất quen thuộc.
Năm đó nha đầu kia trong Rừng rậm Phù Quang không phải là như vậy sao?
Trâu nghé mới sinh không sợ cọp, đường hoàng cuồng ngạo, không biết trời cao đất rộng.
Nhưng rất chói mắt!
"Ngươi nghỉ ngơi đi, ta mượn chỗ ngươi tránh một chút, khi nào ổn sẽ đi." Nguyệt Dạ đặt bình dược chữa thương vào tay hắn, dừng một chút, thấp giọng nói: "Nếu ngươi thật sự hoàn toàn thành ma, ta nhất định sẽ ngăn cản ngươi."
Ánh mắt chợt lóe, môi mấp máy, hắn còn muốn nói điều gì, nhưng nàng đã đứng lên ôm Chi Chi ra ngoài.
Ra khỏi phòng hắn, đứng trong thông đạo thật dài, Nguyệt Dạ thật sâu thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ Chi Chi đầu, nói: "Khoai tây nhi, cho hắn một giấc mơ đẹp đi."
"Chi Chi." Chi Chi ngẩng đầu, bất mãn giải thích, hắn gọi Chi Chi, không phải là khoai tây nhi!
"Nhanh." Nguyệt Dạ vỗ vỗ hắn, Chi Chi không thể làm gì khác hơn là bĩu môi, run run lục hành trên đầu.
"Trước khi hắn thành ma, để cho hắn nhìn thấy người mà hắn yêu nhất, quyến luyến nhất đi."
Quân Ly nhắm mắt lại, chìm vào trong ảo cảnh, từng hình ảnh hiện ra, cùng người kia kề vai chiến đấu, cười nhìn bầu trời, cùng lên trời xuống đất, đại sát bốn phía.
"Ha ha ha ha..." Đến nay còn nhớ rõ tiếng cười Vấn Thiên tự tin bừa bãi, phóng túng không kềm chế được,"Quân Ly, ngươi xem, cả đại lục rộng lớn như thế, một ngày nào đó, ta muốn bốn biển thành một, để thiên hạ không còn chiến loạn, ta sẽ dẫn vợ con ta, cùng ngươi đứng ở đây quan sát thiên hạ!".
Hắn mặc hắc bào đứng trong gió, trong tươi cười mơ hồ có thể thấy toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Bọn họ có thể làm được, nhất định có thể!
Nếu Vấn Thiên không bị chết sớm như vậy thì......
Loạn cảnh trong mơ đều là tháng ngày cuộc sống tiêu sái trước kia.
Ảo cảnh từ từ thê lương, từ từ héo tàn, lá rụng bay tán loạn, tại một mùa thu rất thê lương.
Khóe mắt đã có chút ướt át, vì không cho hắn nhìn thấy chuyện thương tâm nên ảo cảnh thê lương rất nhanh qua đi. Cuối cùng dừng hình ảnh ở Rừng rậm Phù Quang, nơi nở đầy hoa đào, sương mù tràn ngập...
"Sư phụ!" cô gái tóc đỏ từ xa xa chạy vội đến, chia hoa rẽ liễu, mặt như hoa đào.
Hắn lãnh đạm đứng ngay dưới hoa đào, mà nàng bay nhanh về hướng hắn.
"Sư phụ, đừng đánh vào mặt ta!"
"Ngươi cười rất sáng lạn."
"Cười đến sáng lạn cũng sai sao?"
"Có."
Trên đời này mọi người vĩnh viễn không thể cự tuyệt hai loại: Tính mạng và ánh mặt trời.
Nàng cười rất sáng lạn, như ánh mặt trời, hắn muốn cự tuyệt, đáng tiếc lực bất tòng tâm, ánh sáng như vào chỗ không người, tim của hắn đau nhói.
Biết rõ không chiếm được a......
Nhưng cự tuyệt thế nào đây?
Cho nên, ngươi sai rồi, Bắc Nguyệt.
Bên khóe mắt ướt át ngưng kết nước mắt, rốt cuộc lã chã rơi.
Hóa ra cuộc đời dài dòng, buồn chán chỉ như vậy.
Nguyệt Dạ chạy như điên trong thông đạo tối tăm, chung quanh an tĩnh có thể nghe được bước chân cùng tiếng tim đập.
Trong lồng ngực có cảm giác chua xót, nàng tận lực muốn tránh đi, không muốn nghĩ nhiều.
Sau khi Chi Chi làm ảo cảnh cho Quân Ly liền trầm mặc cùng an phận chưa từng thấy, vẫn không nhúc nhích ôm cánh tay Nguyệt Dạ, thường thường hút cái mũi một chút.
Cuối thông đạo từ từ có ánh lửa chói mắt nóng rực đánh tới.
Nguyệt Dạ nhanh bước chân hơn, chạy ra thông đạo, xuất hiện tại trong phòng bốn vách tường cháy đỏ bừng.
Trước mắt vẫn là biển lửa trôi nổi, ở giữa có một khối hình lập phương chập chờn, trong lồng giam lửa có con Rồng Trắng bị nhốt.
Nguyệt Dạ thở hổn hển vài hơi, ngẩng đầu lên mới phát hiện bên kia ao lửa, Băng Linh Huyễn Điểu đang đứng, hai mắt màu ngọc bích nhìn thẳng vào nàng.
"Thối điểu ngươi cũng tới a." Nguyệt Dạ có chút giật mình, tuy nhiên Băng Linh Huyễn Điểu nguyên khí băng vừa lúc khắc chế nguyên khí hỏa cường đại ở đây, hắn có thể đi vào cũng không trách.
Băng Linh Huyễn Điểu nhìn nàng không bị thương, nhưng nàng vừa rồi rõ ràng từ phía trước tiến tới, nơi đó là chỗ Linh tôn nghỉ ngơi......
"Ma thú ngủ thiếp đi rồi, phải cứu nó nhanh một chút!" Nguyệt Dạ không dự định nói nhảm cùng hắn, đi nhanh tới bên bờ ao lửa.
Xuyên thấu qua lồng giam lửa cháy có thể nhìn thấy con rồng trắng càng thêm suy yếu, cả thân thể cao lớn cũng gầy một vòng, giờ phút này chỉ còn đôi mắt vẫn hơi mở ra.
"Chính là nàng." Băng Linh Huyễn Điểu lạnh lùng nói với nó một câu, Rồng trắng vốn mệt mỏi, nghe hắn vừa nói lập tức mở to hai mắt, thân thể cũng giãy dụa muốn đứng lên, đáng tiếc lửa cháy xung quanh quá mạnh khiến nó chỉ có thể lùi về.
"Đừng nhúc nhích!" Nguyệt Dạ vội vàng lên tiếng ngăn cản, sau đó đi nhanh tới bên người Băng Linh Huyễn Điểu,"Vạn Thú Vô Cương ở trên người ta."
Trong đôi mắt màu ngọc bích hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng không có thời gian kích động, bởi vậy hắn nói: "Dùng sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương, hơn nữa cùng với nguyên khí băng của ta có thể dập tắt lửa phía trên, nhưng cần Nến Đỏ ở bên trong phối hợp mà nàng hiện tại......"
Nhìn con rồng nằm hấp hối trong lồng giam lửa, lớp vảy trên người vốn màu trắng bạc xinh đẹp giờ đã mất đi lộng lẫy, trở nên ảm đạm nặng nề.
Duy nhất chỉ có cặp mắt còn có một ít ánh sáng.
Nguyệt Dạ ngồi xổm xuống, nhìn hai mắt Nến Đỏ, vẻ mặt chậm rãi nghiêm túc nói: "Nghe kĩ, ta mạo hiểm tánh mạng tới cứu không phải vì một cái phế vật! Hiểu chưa?"
Nến Đỏ muốn gật đầu, nhưng không có khí lực, trong ánh mắt đã ươn ướt.
"Khóc cái gì?" Nguyệt Dạ lạnh lùng nói,"Không tiền đồ!"
Nến Đỏ lập tức ngừng khóc, hút hút cái mũi, giống như con nít bị mắng nhìn nàng.
Băng Linh Huyễn Điểu ở sau lưng nàng buồn cười, Chi Chi không biết khi nào thì chạy đến trên đầu nó, tay nhỏ bé rối rắm dùng khăn bắt đầu khóc, bị Băng Linh Huyễn Điểu lấy chân xách xuống!
Nguyệt Dạ xoay người lại, Băng Linh Huyễn Điểu buông cánh ra cho nàng giẫm lên, ngồi trên lưng nó.
Trên người Băng Loan Điểu khí lạnh vô cùng, lập tức nàng rùng mình vì đông lạnh.
Băng Linh Huyễn Điểu giương cánh bay lên, thân thể do băng tuyết ngưng tụ thành xoay một vòng trên ao lửa, sau đó Nguyệt Dạ lấy thanh Tuyết Ảnh Chiến Đao ánh tuyết chói mắt từ nạp giới ra.
Nhẹ nhàng vuốt ve thân đao rộng lớn, một cỗ nguyên khí băng rất mạnh theo bàn tay tiến vào trong thân thể.
Nếu là bình thường, nguyên khí băng cường đại như vậy nhất định sẽ thương tổn nàng, nhưng nguyên khí băng trên Tuyết Ảnh Chiến Đao rất ngoan ngoãn với nàng.
Khóe miệng có chút giương lên, một cây đao cũng nhận ra ấn ký linh hồn nàng sao?
Loại tâm tình trung thành mãnh liệt này khiến nàng cảm giác được sâu trong đáy lòng tuôn ra sức mạnh cường đại dị thường!
Hắc ngọc trong phong ấn cùng nguyên khí băng tiến vào thân thể sinh ra cảm ứng, Hắc ngọc an tĩnh giống như trái tim nhảy mạnh lên!
Vạn Thú Vô Cương, thần thú Nến Đỏ, cùng với hồn phách Hoàng Bắc Nguyệt!
Ba người vừa vặn đầy đủ khế ước!
Trước đây linh hồn trong phong ấn, hắc ngọc chỉ có thể tản mát ra nguyên khí yếu ớt, đột nhiên trở nên vô cùng cường đại, lực lượng hung hãn mãnh liệt trào ra, ngay cả Băng Linh Huyễn Điểu cũng cảm ứng được sức mạnh này không khỏi nao nao.
Nguyệt Dạ cũng không ngạc nhiên, nhưng giờ phút này không suy nghĩ nhiều, chỉ để nguyên khí màu đen tràn ra theo cánh tay, toàn bộ quán chú trên Tuyết Ảnh Chiến Đao!
Phía trên thân đao màu tuyết thoáng tràn đầy hắc khí nồng nặc, biến thành một thanh chiến đao màu đen!
Cổ tay kéo xuống, Tuyết Ảnh Chiến Đao được hắc khí rót vào dường như trở nên nặng hơn vài phần so với trước.
Nguyệt Dạ nắm chặt chuôi đao, buông mắt nhìn Nến Đỏ bị nhốt trong lồng.
Hai mắt Ngân Long cũng nhìn nàng, tràn ngập vẻ kiên định!
Nàng chúm chím môi, đột nhiên vung tay lên, Tuyết Ảnh Chiến Đao chậm rãi giơ lên, hắc khí để lại mấy tàn ảnh trong không khí, hình thành một nguyên khí hình quạt, nàng chợt quát khẽ một tiếng, Tuyết Ảnh Chiến Đao hạ xuống!
Cùng lúc đó, Nến Đỏ trong lồng giam lửa gầm một tiếng, vô số nguyên khí băng từ trong thân thể dũng mãnh tiến ra, toàn bộ lấp kín lồng giam lửa/
Nguyên khí băng hùng hậu chống giữ lồng giam lửa, từ bên ngoài nhìn, lồng giam như một quả bóng cao su bị thổi phồng quá mức, bị lực lượng bên trong tràn ra!
Trong lồng giam nguyên khí không ổn định, hất đám lửa sang bên đông bên tây.
Nguyệt Dạ nhìn chỗ yếu kém nhất mới dùng Tuyết Ảnh Chiến Đao chém xuống.
Nguyên khí màu đen cùng ngọn lửa kia kịch liệt va chạm, bốn vách tường cháy sạch dao động kịch kiệt.
Trời băng đất tuyết lở!
Vài tảng đá lớn từ đỉnh đầu rơi xuống, Băng Linh Huyễn Điểu mang nàng tránh sang bên cạnh.
Chỉ thấy đám đá rơi vào trong ao lửa, bắn lên vài thước thửa cháy, trong nháy mắt chặn lại lồng giam của Nến Đỏ!
Nguyệt Dạ thật vất vả tránh thoát lửa cháy bắn lên, vội vàng đi xem lồng giam.
Thành công sao?
Vừa rồi dường như đụng vào được chỗ yếu nhất của lồng giam. Chẳng lẽ bởi vì thực lực không mạnh nên dù đánh trúng vẫn không thể đánh vỡ lồng giam do ma thú Quân Ly bày ra sao?
Vạn phần sốt ruột nhìn phía trước, ngay hào khí cứng ngắc lặng lẽ trôi qua một giây.
"Nếu lần này không thành công, chỉ sợ Nến Đỏ cũng không có khí lực dư thừa phối hợp với nàng lần thứ hai."
Trong lòng khẩn trương nghĩ suýt quên cả thở.
Bốn phía lắc lư chưa dừng lại, vách tường đỏ bừng như muốn khuynh đảo xuống!
Đúng lúc này, lửa bị đám đá rơi xuống bắn lên thành đốm lửa đột nhiên chậm rãi rơi xuống, làm lay động ao lửa, trong nháy mắt, lồng giam lửa giam giữ Nến Đỏ bị đẩy lên đỉnh lửa.
Lửa cháy hừng hực vẫn thiêu đốt nóng bỏng.
Trái tim Nguyệt Dạ tâm như chìm đến đáy cốc.
Chẳng lẽ không phá được lồng giam sao?
Rắc rắc...
Ngay lúc nàng ủ rũ lúc, đột nhiên tiếng băng vỡ vụn truyền đến, bắt đầu chỉ là một tiếng rất nhỏ, sau đó liên tiếp tiếng vỡ vụn vang lên trong không khí!
Rắc rắc rắc rắc...
Nguyệt Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy giữa lồng giam lửa mơ hồ thấy một cái khe dài. Mà nguyên khí băng đang chật vật cố gắng ra khỏi vết nứt!
"Chi nha chi nha!" Không đợi Nguyệt Dạ phản ứng, Chi Chi đã vui sướng vỗ tay kêu to lên!
Phá!
Thật sự phá được lồng giam mà ma thú Quân Ly cường đại bày ra!
Nguyệt Dạ không tự kìm hãm được vui sướng, để Băng Linh Huyễn Điểu bay nhanh qua, một lần nữa dùng Tuyết Ảnh Chiến Đao chém xuống, hắc nguyên khí cùng nguyên khí băng hàn ngưng kết, hoàn toàn đánh nát lồng giam!
Vô số cục băng vẩy ra, Nguyệt Dạ căn bản không rảnh đi tránh né, hai ba lần chặn lại cục băng trước mắt liền nhảy đến chỗ lình lập phương lơ lửng trong ao lửa.
Một cô gái đầy người thương tích nằm ở phía trên thở hào hển, trên người vô số cục băng rơi xuống vỡ nát, nàng cũng không biết đau.
"Chủ nhân......" Nhìn thấy cô gái trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu nhảy xuống, Nến Đỏ cố gắng nói ra hai chữ, nước mắt cũng không nhịn được trào ra như vỡ đê.
"Không sao." Nguyệt Dạ nâng nàng dậy, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, vỗ vỗ lưng nàng.
Nến Đỏ hút cái mũi, trên mặt vừa cười vừa khóc.
Suốt một năm, nàng tưởng rằng thật sự vĩnh viễn ly biệt, nàng sẽ hóa hồn, nhập ma, sẽ bị Lửa trừng phạt của Linh tôn hành hạ tới chết.
Nàng không dám hy vọng xa vời có thể nhìn thấy chủ nhân.
Nhìn Nến Đỏ không nén lại được nước mắt, Nguyệt Dạ chỉ có thể thở dài một tiếng, cố gắng đem nàng lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu nói:"Đi ra ngoài lại khóc đi."
Nơi này quá nguy hiểm.
Sau khi lồng giam lửa bị phá, bốn vách tường đỏ bừng cũng lung lay sắp đổ.
Lửa trong ao ngày càng bốc lên cao, không gian này dường như sắp bị lửa bao phủ.
Nguyệt Dạ sắc mặt ngưng trọng nhìn hết thảy, Băng Linh Huyễn Điểu bay lên cao cao, tìm kiếm đường ra ngoài.
Muốn đi ra con đường mà Quân Ly dẫn vào nhất định không được. Động tĩnh lớn như thế sợ rằng sẽ kinh động vô số hỏa linh bên kia, làm không tốt còn có thể khiến Quân Ly thức giấc.
"Chỗ này." Nến Đỏ suy yếu giơ tay một bức tường phía trước.
Băng Linh Huyễn Điểu lập tức bay qua.
Nguyệt Dạ nhìn chằm chằm hoa văn trên vách tường, sau đó giơ lên Tuyết Ảnh Chiến Đao, hạ xuống chặt bỏ hoa văn đi!
Vách tường chấn động một chút, sau đó chậm rãi mở ra khe hở đủ cho 3 người chui lọt.
Băng Linh Huyễn Điểu không do dự nghiêng người chui qua, lấy một tư thế phi hành hết sức khó khăn xông ra ngoài!
May là chiến đao của Nguyệt Dạ găm chặt vào lông vũ của nó, Nến Đỏ lại bị nàng ôm, Chi Chi lăn xuống vừa lúc tiến vào trong lòng nàng.
Nếu không, ba người rơi vào trong biển lửa bốc hơi mất.
"Thối điểu! Nguy hiểm như vậy mà không nói trước một tiếng sao?" Nguyệt Dạ cả giận nói.
Băng Linh Huyễn Điểu không đáp lại, trong con ngươi màu ngọc bích hiện lên ý cười khoái trá.
Lấy sự hợp tác ăn ý nhiều năm của bọn họ thì cho dù không có trí nhớ, cũng tự nhiên sẽ phản ứng như vậy, cần gì mở miệng nói nhảm?
Ra khỏi cửa đỏ bừng liền trực tiếp đi trên biển lửa.
Lúc bọn họ mới đi vào, trên biển lửa này sóng lửa càng mãnh liệt, bọn họ phải bay rất cao mới có thể tránh thoát sóng lửa xâm nhập.
Mà trên đỉnh biển lửa tối tăm có vô số Dơi Xanh sống nhờ, cảm ứng được mùi máu trên người Nến Đỏ, toàn bộ bay nhanh tới.
"Muốn chết!" Nguyệt Dạ sắc mặt trầm xuống, rút Tuyết Ảnh Chiến Đao lên. Chi Chi lại nhảy đến vai nàng trước một bước, trên đầu lục hành run run.
Dơi Xanh vốn hung tàn truy đuổi bọn họ, đột nhiên toàn bộ ngu ngốc thay đổi phương hướng đâm đầu xuống biển lửa.
Vô số Dơi Xanh tự sát trong biển lửa, tràng diện này có thể đồ sộ, ngay cả Nguyệt Dạ nhìn cũng sợ hãi tặc lưỡi.
Chi Chi cao hứng khua tay múa chân, nàng chợt phát hiện, nó lúc vô dụng hoàn toàn là một củ khoai tây đáng ghét, lúc hữu dụng vẫn cố gắng để người ta thích.
Đã không có Dơi Xanh uy hiếp, bọn họ liền bay ra khỏi biển lửa, đầu đầy mồ hôi trở lại bên trong tòa tháp thứ bảy.
Đóng cửa phiến đá nặng nề, Băng Linh Huyễn Điểu trực tiếp mang bọn họ bay lên tầng cao nhất.
Yểm hẳn đang ở đó, nàng cứu Nến Đỏ lên nhất định phải lập tức giúp Nến Đỏ chữa thương. Nếu vẫn còn ở lại biển lửa sợ rằng có tai hoạ ngầm, nàng không thể yên tâm.
Ngược lại với Yểm vẫn có vài phần tín nhiệm, dù sao hắn từng giúp nàng rất nhiều lần, hơn nữa còn mạo hiểm cả tánh mạng.
Tự nhiên hắn có tính thù dai, muốn báo thù Chi Chi thì nàng cũng sẽ không ngăn cản.
Trước hết đành phải ủy khuất Khoai tây nhi một chút đi!
Chi Chi vui vẻ ngồi trên đùi Nguyệt Dạ, chớp chớp mắt chờ nàng khích lệ, đột nhiên nhìn thấy Nguyệt Dạ cúi đầu, nụ cười trên mặt nàng dường như có chút......đáng sợ!
Chi Chi lập tức cắn ngón tay, bất an nhìn nàng.
Nguyệt Dạ từ nạp giới lấy ra vài khối điểm tâm "Khen thưởng" cho nó, sờ sờ đầu nó nói: "Khổ cực ngươi."
Lát nữa khổ cực ngươi.
Chi Chi đơn thuần nào có nghĩ bản thân đã sớm bị chủ nhân bán chứ? Chỉ cảm thấy đúng là chính mình lập công nên được khen thưởng đồ ăn.
Hạt đậu nho nhỏ dễ dàng bị lừa gạt vui vẻ ôm điểm tâm bắt đầu gặm.
Nguyệt Dạ đột nhiên có cảm giác tội lỗi.
"Chủ nhân, phía trên nguyên khí hình như......" Nến Đỏ mặc dù suy yếu, nhưng trong mấy người bọn họ vẫn là cấp bậc cao nhất, thực lực cực mạnh, cũng cảm giác được rất nhiều nguyên khí khác nhau ở xa xa.
bản tính Băng Linh Huyễn Điểu cảnh giác, nghe nàng mở miệng liền lập tức thả chậm tốc độ, xoay quanh trong bóng đêm, chờ Nguyệt Dạ quyết định.
Lực cảm giác của hồn phách cũng rất mạnh, hơn nữa Vạn Thú Vô Cương trời sinh cực kỳ mẫn cảm với các loại nguyên khí cường đại, bởi vậy nàng hơi nhắm mắt lại, lập tức sắc mặt đại biến!
phía trên tòa tháp thứ bảy có rất nhiều luồng nguyên khí cường đại không đồng dạng tụ tập một chỗ, mơ hồ dao động, mặc dù không di chuyển nhưng vẫn khiến người ta sợ hãi!
"Ẩn giấu khí tức trên người đi!" Nguyệt Dạ trầm giọng nói, sau đó cố gắng áp chế nguyên khí Vạn Thú Vô Cương trong thân thể.
Nhưng cho dù làm vậy, lúc bọn họ vừa xuất hiện, nguyên khí dù yếu ớt cũng tiết lộ ra ngoài, bởi vậy vài cỗ nguyên khí cường đại phía trên cũng dừng một chút, sau đó chạy nhanh tới hướng bọn họ!
"Gặp nguy hiểm!" Nguyệt Dạ nhíu mày, tiện tay chỉ hướng bên cạnh nói: "Đi vào trong đó!"
Bên kia đúng là vách tường tòa tháp thứ bảy, căn bản không có chỗ ẩn thân, Băng Linh Huyễn Điểu mặc dù không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn bay qua bằng tốc độ nhanh nhất.
Lúc Nguyệt Dạ tới gần vách tường, đột nhiên cổ tay động đậy, lấy mấy tờ bùa phong ấn nguyên khí từ nạp giới ra.
Nàng mặc dù không biết bùa chú là cái gì, nhưng nàng biết người như Hoàng Bắc Nguyệt sẽ không cất đồ vô dụng trong nạp giới. Có thể nói trong nạp giới này tất cả đều là bảo bối!
Các loại dược liệu trân quý, linh dược cao cấp, vũ khí, thần khí, còn có quỷ dị bùa chú!
Phía trên Bùa chú có hoa văn cùng chú văn, nàng lấy ra mấy tấm, phía trên họa mười sáu ký hiệu lửa, ở giữa là chú văn phức tạp nhất, giữa chú văn là một chữ "Bạo" phức tạp!
Nàng nghĩ chữ "Bạo" hẳn là nổ mạnh?
Mặc kệ thế nào, thử xem sẽ biết, dù sao hiện tại đây là đường ra duy nhất!
Bay nhanh áp lá bùa vào vách tường, suy nghĩ một chút, trên ngón tay ngưng tụ một chút nguyên khí của hắc ngọc, điểm ở trên bùa chú, chỉ thấy ký tự trên bùa chú như sống lại, dũng mãnh lao tới chữ "Bạo" kia!
Trong nháy mắt, tất cả hoa văn cùng chú văn biến mất, chỉ còn lại chữ "Bạo" ở giữa chợt lóe, Nguyệt Dạ lập tức để Băng Linh Huyễn Điểu rời nhanh đi.
Băng Linh Huyễn Điểu tốc độ cực nhanh, sau khi một tiếng dặn dò của nàng lập tức rời xa hơn mười thước!
Ầm ầm một tiếng!
Chờ bọn hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy chỗ vừa dán lá bùa tràn ngập lửa cháy cùng bụi mù, liên tiếp tiếng đã vỡ vang lên.
Một tia ánh trăng thẩm thấu ra khỏi bụi mù, mông lung chiếu vào khuôn mặt mừng rỡ của Nguyệt Dạ.
"Thành công! lá bùa thật trâu bò, quả thực chính là bom nguyên tử a!"
Không kịp cao hứng lâu, vài cỗ cường đại nguyên khí đã rất gần bọn họ, Nguyệt Dạ cũng không cười nổi nữa, để Băng Linh Huyễn Điểu nhanh rời đi.
Quanh Tòa tháp thứ bảy bố trí một tầng nguyên khí cấm chế lợi hại, nhớ lúc trẻ Hoàng Bắc Nguyệt không đánh ra nổi, nhưng khi trận pháp của bảy tòa tháp bị mở ra, nguyên khí cấm chế phía trên cũng biến mất theo.
Nếu không, cho dù bùa có nổ mạnh cũng không phá vỡ được tháp chắc chắn này.
Sau lúc bọn họ chui ra khỏi vách tường nổ tung, vài cỗ nguyên khí cường đại bị tiếng nổ lớn hấp dẫn cũng xuất hiện.
Bóng dáng yêu hồng xuất hiện đầu tiên, nhẹ nhàng gẩy sợi tóc trên vai một chút, cười đến yêu nghiệt.
"Thuật Bùa Chú, xem ra không nhầm được."
Hai bóng dáng một đen một trắng đã xuất hiện ở giây tiếp theo.
Y phục trắng là Phong Liên Dực, nét mặt nở nụ cười ôn hòa, nói: "Không uổng công nuôi một năm."
Yểm lập tức nhảy dựng lên, xoay người chỉ vào hắn, cả giận nói: "Đừng quên là ta phát hiện ra nàng trước! Ngươi chỉ ăn may nhặt một cái có sẵn mà thôi!"
"Ngươi đã nói hồ ly về ta, ngươi không tranh đoạt với ta." Phong Liên Dực bình thản nói.
Yểm vô lại nhắm mắt lại: "Ta đã quên! Ta mất trí nhớ."
Lúc hai người nói chuyện, thiếu niên mặc y phục đen lại trầm mặc không nói một lời, chậm rãi đi tới chỗ vách tường nổ tung nhìn ánh trăng bên ngoài.
Ánh trăng sáng trong chiếu vào gương mặt tái nhợt, hoa Kết Ngạnh màu đen nhẹ nhàng họp lại, giống như ác ma ngủ say.
Bàn tay nhẹ nhàng vung qua khối gạch trên trên vách tường bị nổ tung, phía trên còn giữ độ ấm nóng cháy.
Loại nóng cháy này như thân thể còn sống, da tay rất ấm áp.
Đầu ngón tay thiếu niên bắt đầu run rẩy.
Yểm bước lại, không khách khí đẩy Mặc Liên ra, cười nhìn bên ngoài, nói: "Haiz, đêm nay ánh trăng sáng ngời như thế, thật đáng cùng giai nhân thưởng tuyết ngắm trăng, trôi qua cảnh đẹp ngày tốt."
Nói xong, y phục đỏ bay lên, người thứ nhất đuổi theo.
Phong Liên Dực cũng đi tới, vốn cũng muốn ra ngoài, nhưng thấy Mặc Liên sợ sệt xuất thần liền không nhịn được nói: "Nàng vẫn còn sống, ít nhất chứng minh sự cố gắng của ngươi không uổng phí."
Nói xong một câu, hắn cũng không nguyện ý nói thêm gì nữa.
Hắn khoan dung với Mặc Liên vì hắn quan tâm Nguyệt, cho nên hắn sẽ quan tâm người mà nàng quan tâm, quý trọng cảm thụ của nàng, giữ gìn tình nghĩa của nàng.
Hắn thích nàng, liền thích hết thảy sở thích của nàng.
Nhìn bóng người áo trắng biến mất dưới ánh trăng, trái tim Mặc Liên đau nhói, do dự có nên đuổi theo hay không.
Hắn là người mang điềm xấu, càng thích ai càng phải rời xa, nếu không......
Hắn vẫn không nhúc nhích đứng trong bóng tối, qua hồi lâu mới lùi từng bước vào trong bóng tối, tách khỏi ánh trăng, càng ngày càng xa......
Tỏa Nguyệt Lâu.
Đêm khuya yên tĩnh, không hề có tiếng động, bọn A Tát Lôi đi ra ngoài chưa trở về, bởi vậy cả tòa trong phủ an tĩnh như chết.
vợ chồng già đã ngủ yên, Nguyệt Dạ cũng không định quấy rầy ai, thầm nghĩ tìm chỗ an toàn giúp Nến Đỏ chữa thương, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có nơi này.
Căn cứ theo sự quen biết của Chi Chi cùng những người đó, bọn họ hẳn cùng phe với mình.
Để Nến Đỏ xuống Tỏa Nguyệt Lâu, làm cho Băng Linh Huyễn Điểu mở ra kết giới chung quanh. Nó ẩn dấu hơi thở đúng là lão luyện, điểm ấy tự nhiên không nói chơi.
Lấy linh dược tốt nhất trong nạp giới ra giúp Nến Đỏ xử lý vết thương, uống thuốc. Sau đó lấy nguyên khí màu đen từ Vạn Thú Vô Cương chậm rãi săn sóc ân cần đoạn kinh mạch bị Lửa trừng phạt thiêu trong thân thể Nến Đỏ.
Quá trình có chút thống khổ, nhưng Nến Đỏ cắn răng nén chịu, một tiếng cũng không phát ra khỏi cổ họng.
Nguyệt Dạ đầu đầy mồ hôi, không dám thư giãn.
Rốt cuộc hết thảy cũng làm xong, nàng muốn cho Nến Đỏ đi ngủ, đột nhiên trên bậc thang truyền đến "bịch bịch bịch" tiếng chạy, nàng tưởng có người phát hiện hành tung, đang muốn xách Tuyết Ảnh Chiến Đao, song, một bóng dáng cực đại màu vàng đột nhiên hướng về phía nàng!
Nguyệt Dạ tuy quên thực lực, nhưng trời sinh vẫn nhạy cảm với nguy hiểm, một quái vật lớn nào dám tiếp nhận? Lập tức lắc mình tránh ra!
Nhưng trên mặt đất có nước, không cẩn thận trượt một chút ngã sấp xuống.
Thân thể màu vàng ngã trên đất, "Grừ" một tiếng, không cam lòng quay một vòng ôm Nguyệt Dạ, cọ sát thân mật!
Trên người một bộ dáng trẻ con thú vị!
Nguyệt Dạ đưa tay để xuống cái đầu lớn đang cọ xát xuống, ngẩng đầu nhìn thấy con thần thú - Xích Kim Thánh Hổ lúc đầu ở trong cung giúp Chi Chi tìm đến nàng báo thù!
Đây là thần thú của Hoàng Bắc Nguyệt, nói cách khác...
"Tiểu Hổ cũng tới." Nhìn thấy Xích Kim Thánh Hổ xuất hiện, Nến Đỏ vốn định nghỉ ngơi cũng cười rộ lên, nhìn về phía Chi Chi, nói: "Là ngươi báo cho hắn sao?"
Chi Chi vội vàng gật đầu, bộ dáng nghiễm nhiên "Bạn thân có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia"!
Nguyệt Dạ chậm rãi tách con hổ khỏi ngực, vuốt vuột lại tóc tai bị cọ xát rối tung, nói: "Ngươi nhiệt tình như vậy ta không chịu được."
Tiểu Hổ ngồi xổm trước mặt nàng, phun đầu lưỡi, như con chó nhỏ chầu đầu khớp xương.
Nguyệt Dạ sửng sốt một chút, theo tiềm thức vào nạp giới tìm kiếm đầu khớp xương. Không tìm được đầu khớp xương, tuy nhiên tìm được vài thịt bò kho liền lấy ra cho nó ăn.
Tiểu Hổ cắn một cái, ngấu nghiến nhai vài cái liền nuốt. Chi Chi cũng nhặt thịt vụn từ trên mặt đất nồng địa gặm.
"Chủ nhân quả nhiên nhớ kỹ Tiểu Hổ thích nhất thịt bò kho." Nến Đỏ cười tủm tỉm nói.
Có sao? Nguyệt Dạ nghiêng đầu nghĩ, nàng chỉ theo tiềm thức lấy thịt bò kho thôi.
Ăn xong đồ vật, sau khi Tiểu Hổ coi chừng Nến Đỏ ngủ, Nguyệt Dạ liền mang Băng Linh Huyễn Điểu ra ngoài.
Gió lạnh hây hẩy trên gương mặt, Nguyệt Dạ đem Chuông Tỏa Hồn giao cho Băng Linh Huyễn Điểu giữ.
"Ta hoàn toàn không biết gì chuyện trước đây, nhưng loại trạng thái này sẽ không duy trì lâu." Nguyệt Dạ thấp giọng nói, "Băng, ta sẽ trở về."
Băng Linh Huyễn Điểu bay về phía trời cao, ngược gió mà đi, giương cánh bay cao.
Ta cả đời chỉ trung thành với một người, mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì đi nữa!
* Bắc Nguyệt hoàng triều *Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK