Mục lục
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: Thư Viêm

Editor: Thiên Ân

Hoàng Bắc Nguyệt quay sang, thản nhiên cười nói: “Đi theo sư phụ ta tu luyện ở trong Phù Quang rừng rậm.”

Nghe nàng nói như vậy, vẻ mặt của Chiến Dã và Anh Dạ đều có chút kinh ngạc.

Phù Quang rừng rậm? Chỗ đó cũng không phải người thường muốn đi vào là vào được, bên trong nguy hiểm trùng trùng, có thần thú chiếm giữ, các loại linh thú cấp cao nhiều không đếm xuể!

Không chỉ có thú, một ít thực vật cũng vật hết sức nguy hiểm, sư phụ của nàng là cao nhân phương nào, lại có thể mang nàng vào trong Phù Quang rừng rậm tu luyện!

Thấy trên mặt Anh Dạ công chúa hiện đầy vẻ nghi ngờ, Hoàng Bắc Nguyệt đành phải nói: “Sư phụ của ta là một người thần bí, không thích ta tiết lộ thân phận của hắn, cho nên.......”

“Không sao cả, chỉ cần biết rằng ngươi sống tốt, là hoàng huynh an tâm rồi.” Anh Dạ công chúa nói xong, hơi hơi nghiêng đầu một chút, nhìn về phía Chiến Dã.

Cho dù trong lời nói của nàng đã rõ ràng như vậy, nhưng vẻ mặt Chiến Dã vẫn lạnh lùng hờ hững, hình như không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Hoàng huynh này thật đúng là.......!

Rõ ràng nhiều năm qua, hắn là người lo lắng cho Bắc Nguyệt nhiều nhất, ngày mong đêm nhớ, nơi nơi tìm nàng, nhưng lúc gặp mặt rồi lại lạnh như băng một câu cũng không nói.

“Các ngươi thì sao?” Hoàng Bắc Nguyệt cũng giả vờ không nghe ra ý trong lời nói của Anh Dạ, cười hỏi, “Hoàng Thượng cùng thái hậu, còn Hi Hòa cô cô, đều khỏe chứ.”

“Bọn họ đều tốt lắm.” Anh Dạ công chúa nói, “Ngươi chừng nào thì trở về thăm họ, bọn họ đều rất nhớ ngươi.”

“Khi nào rảnh, ta sẽ về.”

Anh Dạ công chúa gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.” Ngẩng đầu nhìn một chút phía trước, nói: “Ta lên phía trước cho ngựa ăn, các ngươi theo sau nhé.”

Nói xong, giơ roi lên, giục ngựa chạy về phía trước.

Hoàng Bắc Nguyệt ở phía sau mặt nạ âm thầm cười cười, trong lòng đương nhiên hiểu rõ mưu đồ của Anh Dạ.

“Ở Phù Quang rừng rậm tu luyện năm năm, chắc hẳn thực lực của ngươi đã mạnh hơn rồi.” Chiến Dã tỏ vẻ tuỳ ý nói, nàng vừa rồi dám đỡ chiêu thức của hắn và Phong Liên Dực, thực lực chắc chắn rất mạnh mẽ.

Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái cười nói: “Quả thật có chút tiến bộ, nhưng thực lực của ngươi chắc hẳn cũng tăng lên rất nhiều! Thật muốn tìm cơ hội cùng ngươi luận bàn một chút.”

Giọng nói cuả nàng rất thoải mái, làm cho khoé miệng Chiến Dã cũng hiện lên chút ý cười, giống như nhiều năm trước, cùng với Hí Thiên kết giao bằng hữu.

“Ta cũng muốn cùng ngươi luận bàn, nhưng vẫn nên chờ vết thương của ngươi lành lại đã, nếu không ta thắng cũng không vẻ vang gì.”

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nhấc mi, cười khẽ: “Ai thua ai thắng còn chưa biết đâu! Đến lúc đó, người thua sẽ phải mời rượu!”

“Không thành vấn đề!” Chiến Dã nghiêng đầu, nhìn nàng, lại nhìn thấy mặt nạ quỷ hung dữ xa lạ, khuôn mặt phía sau mặt nạ, hắn hình như luôn luôn không nhìn thấy.

Trong lòng không nhịn được mà buồn bã, “Bắc Nguyệt, quay về Nam Dực Quốc đi, phụ hoàng rất nhớ ngươi.”

Hoàng Bắc Nguyệt hơi ngẩn ra, lập tức cười nói: “Ta vừa mới rời khỏi sư phụ đi lang bạt, thành tựu gì cũng chưa có, nếu bây giờ trở về nhà, rất không có mặt mũi.”

Tâm tư Chiến Dã rung động, nàng nói là ‘về nhà’, lòng thầm hiểu rõ, ở trong lòng nàng ‘nhà’ là nơi thiêng liêng, nàng sẽ không tuỳ tiện đem bất cứ nơi nào gọi là ‘nhà’.

Mây mù trong lòng cũng tan đi một chút, Chiến Dã nói: “Ta sẽ ở lại Bắc Diệu quốc một thời gian, nếu ngươi có chuyện gì cần giúp, thì cứ tìm ta.”

“Sắp tới Bắc Diệu Quốc có thể sẽ rất rối loạn, các ngươi cẩn thận một chút, không nên để lộ thân phận.” Hoàng bắc nguyệt quan tâm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK