Mục lục
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thiên Ân

Beta: Mặc Quân Dạ

Mật đạo này đã mấy trăm năm không có ai ra vào, Hoàng Bắc Nguyệt di chuyển rất nhanh, ngõ ngách của hoàng cung nàng đã sớm ghi nhớ trong đầu, cho dù không quan sát kiến trúc xung quanh nàng cũng có thể dự đoán được mình đã đi tới đâu.

Mặc dù đang ở trong mật đạo, thế nhưng bước chân của Hoàng Bắc Nguyệt vẫn rất nhẹ nhàng, những nơi như thế này bình thường đều sẽ có lỗ thông gió, nếu nàng đi quá mạnh, tiếng bước chân của nàng sẽ theo đó truyền ra ngoài, tới lúc đó người của Tu La thành kéo tới đây, mọi chuyện sẽ không tốt.

Ước chừng gần đến khu vực phụ cận cung Phượng Nghi của Nhã hoàng hậu, trước mắt nàng lập tức xuất hiện vài ngã rẽ, càng đến gần trung tâm hoàng cung thì lối rẽ càng nhiều, giống như dây thừng bện thành một mối, quanh co khúc khuỷu, rất khó để tìm thấy lối ra!

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày nhìn đám ngã rẽ trước mắt, trong đầu dần dần nhớ lại bản đồ hoàng cung. Ngay khi nàng chuẩn bị lấy tấm bản đồ ra xem một chút, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân!

Tiếng bước chân này vang lên rất đột ngột, lấy năng lực của nàng mà trước đó vẫn không cảm nhận được gì, như vậy đủ thấy thực lực của người này chắc chắn mạnh hơn nàng!

Lưng Hoàng Bắc Nguyệt thoáng cứng đờ, lập tức theo bản năng muốn rút vũ khí ra.

Thế nhưng ngay lúc này, người phía sau chợt mở miệng, trong thanh âm bao hàm cảm giác bất đắc dĩ: “Ai mà ngờ ngươi cũng quay về đây, ài, nơi này đúng là một cái mê cung thật lớn.”

Người quen sao?

Nhưng giọng nói của người này rất lạ, nàng hoàn toàn không nhận ra!

Khoan khoan…

Thanh âm như vậy, hình như có chút…quen tai.

“Cũng may là không mang Mặc Liên theo, nếu không, chỉ sợ hắn sẽ lạc vĩnh viễn trong mê cung này mất.” Người nọ cười lắc đầu, ánh sáng cũng dần tiến gần về phía nàng, hiển nhiên người kia cũng đang đi về phía bên này: “Hồng Liên tôn thượng, ngươi nói tiếp theo chúng ta nên làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ đi vòng vòng xung quanh như thế này được?”

Ánh sáng từ từ chiếu lên mặt Hoàng Bắc Nguyệt, vì không muốn để người khác chú ý, khi đi vào nàng đã tháo bỏ mặt nạ quỷ, bây giờ cả khuôn mặt đều hiện rõ trước mắt Mạnh Kì Thiên!

Người tên Mạnh Kì Thiên này rất thông minh, đáng tiếc bản lĩnh lại không được tốt cho lắm, thực lực của hắn bây giờ chỉ hơn nàng một chút, nhưng nếu thật sự đánh nhau, không phải lúc nào người mạnh hơn cũng sẽ thắng.

Lúc này hắn chỉ có một người, nếu ra tay giết hắn, cũng không có gì khó, cùng lắm là tốn một chút thời gian mà thôi.

Nếu hắn nhận ra nàng không phải Hồng Liên, nàng sẽ lập tức ra tay bất ngờ tập kích để hắn không kịp phòng bị!

Nàng biết bộ dáng của mình và Hồng Liên rất giống nhau, càng lớn lại càng giống, có những lúc thấy Hồng Liên, nàng còn có cảm giác bản thân đang soi gương!

Nhưng Mạnh Kì Thiên lại khác, người này rất thông minh, lại ở chung với Hồng Liên nhiều năm, nếu làm không tốt có khi nàng sẽ bị bại lộ!

Gương mặt Hoàng Bắc Nguyệt trở nên lạnh lùng, chuẩn bị sẵn sàng động thủ. Mạnh Kì Thiên cầm một viên dạ minh châu đi đến, ánh sáng của nó hoàn toàn soi rõ khuôn mặt của Hoàng Bắc Nguyệt, thế nhưng hắn chỉ nhìn nàng một cái, không mấy để ý cười cười: “Sao không nói gì hết vậy? Những lúc như thế này ngươi đều là người quyết định mà, ta không hiểu gì về cái mê cung này đâu nha!”

Không nhận ra nàng? Không lẽ nàng và Hồng Liên giống nhau tới như vậy ư?

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua quần áo mình đang mặc, lập tức hiểu ra, ngày đó nàng bị thương, Mặc Liên đã trộm quần áo của Hồng Liên đưa cho nàng.

Quần áo của những người trong Quang Diệu điện chỉ có một kiểu dáng, giống như Mặc Liên, Hồng Liên, và đám người Mạnh Kì Thiên, so với năm năm trước, quần áo của bọn họ hình như cũng không có gì khác biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK