Mục lục
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu huynh ấy không thích tỷ, vì sao ngày nào cũng quấn quít lấy tỷ, sao huynh ấy không đi theo ai lại chỉ đi theo tỷ! Ta không tin, huynh ấy thông minh như vậy mà chơi cờ cũng không học được!” Giáng tuyết khóc lớn, có chút oán hận nhìn nàng, “Sư tỷ, tất cả những thứ tốt đều thuộc về tỷ! Thân phận, địa vị, sắc đẹp, tất cả đều tốt, tỷ còn là hoàng hậu tương lai của Bắc Diệu quốc! Vì sao còn muốn tranh giành Vấn Thiên ca ca với ta?”

Nàng chưa từng muốn tranh giành Vấn Thiên với Giáng Tuyết!

Nhìn thấy sư muội khóc lớn chạy đi, trong lòng nàng cũng hậm hực không vui, hôm sau lúc Vấn Thiên đến học chơi cờ, nàng liền hỏi, xem hắn đã thích ai chưa.

Không nghĩ tới Vấn Thiên một chút cũng không giấu diếm nàng, tùy tiện nói: “Là trưởng công chúa Huệ Văn của Nam Dực Quốc, sau này ta muốn cưới nàng ấy!”

Mắt nàng trợn to, lập tức nở nụ cười, hoá ra trong lòng tiểu sư đệ đã có người, không phải đệ tử trong Hoả Môn, mà là trưởng công chúa Huệ Văn ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp mà người người kính yêu năm đó bị hắn bắt cóc.

“Ta học nhiều thứ như vậy, bởi vì muốn tương lai sẽ xứng đôi với nàng!” Vẻ mặt Vấn Thiên có chút ngốc nghếch cười hề hề, nói “Nàng nói, nàng không thích người cậy mạnh hiếp yếu.”

“Nàng rất đẹp.” Vấn Thiên thì thầm nói, vẻ mặt tràn đầy hồi tưởng về trưởng công chúa Huệ Văn.

Nàng nhịn không được vươn tay, xoa xoa đầu của hắn, ra vẻ như một vị tỷ tỷ lớn tuổi cổ vũ hắn: “Cố lên, chờ đệ trưởng thành, ta giúp đệ đi Nam Dực quốc cầu hôn.”

Đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ vẻ mặt sáng lên của Vấn Thiên khi ấy, giống hệt một viên minh châu chiếu sáng trong bóng đêm.

“Sư tỷ, ta học chăm chỉ như vậy, cũng vì muốn cho sau này trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp không xảy ra chiến tranh! Đến lúc đó để cho con của ta và con của tỷ thành thân, để cho hai quốc gia vĩnh viễn có quan hệ thông gia!” Vấn Thiên ngây thơ nói, mà nàng biết, trong đầu hắn chắc chắn đang nghĩ đến chuyện hai bên kết thân, và viễn cảnh tươi đẹp xa xăm nào đó.

“Đệ còn nhỏ như vậy, đã tính đến chuyện của những đứa nhỏ, không thấy quá xa vời sao?” Nàng trêu chọc hắn.

“Đâu có nhỏ?” Vẻ mặt Vấn Thiên ngây thơ “Sư tỷ, cũng mới mười ba tuổi mà!”

Nàng ‘xì’ một tiếng cười cười, những chuyện cũ vui vẻ chỉ có thể mơ hồ nhớ lại, còn đau khổ thì luôn in sâu thật rõ ràng.

Nhã hoàng hậu dựa vào Phong Nhã Ngọc chảy nước mắt, nâng hai bàn tay run rẩy lên, vuốt khuôn mặt của Hoàng Bắc Nguyệt.

“Khi ta biết trưởng công chúa Huệ Văn gả cho một người nhà võ, ta rất oán hận nàng, nhưng từ lúc nhìn thấy ngươi ta liền biết, sư đệ đã hoàn thành tâm nguyện của hắn rồi.”

“Đúng.” Hoàng Bắc Nguyệt gật gật đầu, nói: “Bọn họ ở cùng một chỗ.”

Nhã hoàng hậu đã không còn chút sức cười rộ lên, hơi lắc đầu, nói: “Ta biết ngươi đang gạt ta, Vấn Thiên đã sớm chết rồi.”

Đáy lòng Hoàng Bắc Nguyệt nhói lên, nhớ tới ngục huyền băng ở Tu La thành, bộ xương khô chết trong cô độc kia, trong mắt cũng có chút ướt át.

“Này.” Tay Nhã hoàng hậu hơi đưa qua, trong lòng bàn tay đầy máu, đưa cho nàng một cây trâm hoa sen bằng bạch ngọc, chất ngọc của cây trâm này và cây sáo mà trưởng công chúa Huệ Văn để lại giống hệt nhau, dịu dàng ôn hoà, cầm vào ảm thấy rất ấm áp.

Trên đầu cây trâm được khắc một đoá hoa sen rất tinh xảo, đoá hoa mới hé nở một nửa giống như một thiếu nữ e lệ, mà thân của nó được trang trí hết sức khéo léo, phần cuối nhọn giống như kim châm, hơi hiện một chút ánh sáng sắc nhọn.

Thấy cây trâm hoa sen này, trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên nhảy mạnh một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK