Mục lục
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thiên Ân

Beta: Thư Viêm

Rất nhiều triệu hoán sư trong lúc tu luyện, gặp phải trường hợp nguyên khí hỗn loạn, chuyện này cũng không có gì đáng lo lắng, dùng linh dược làm thuận nguyên khí là được.

Nhưng Phong Liên Dực lại lắc lắc đầu, khó tin nói: “Tron g cơ thể nàng có rất ít nguyên khí, không phải nguyên khí hỗn loạn, mà là tất cả mọi thứ bên rong đều hỗn loạn, kể cả mạch đập và nhịp tim, có một loại sức mạnh vô cùng lớn chạy khắp nơi!”

Chiến Dã ngây ngẩn cả người, điều này ngay cả hắn cũng không hiểu!

Nguyên khí cực kì ít?!

Đối với một cao thủ mà nói, nguyên khí làm sao có thể ít tới như vậy?

Với thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt, không cần nói, từ lúc nàng còn là Hí Thiên, đến lúc nãy nàng chặn một chiêu của hắn, đều tỏ ra rất phi phàm!

Phong Liên Dực rút tay về, đỡ vai Hoàng Bắc Nguyệt nâng nàng dậy, tay đặt lên lưng nàng, muốn truyền nguyên khí cho nàng.

“Không cần!” Hoàng Bắc Nguyệt đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại, giữ tay hắn, yếu ớt lắc đầu, “Các ngươi ra ngoài đi...!”

Phong Liên Dực nhìn nàng một cái, liền lập tức đứng lên, nói với Chiến Dã: “Chúng ta ra ngoài đi!.”

“Nhưng còn nàng...” Chiến Dã lo lắng, nàng đang suy nhược như vậy, đến mở mắt còn khó khăn, làm sao có thể tự mình chữa thương được?

“Tự nàng ấy sẽ có chừng mực!” Phong Liên Dực không chờ hắn nói thêm lời nào, liền đẩy hắn đi ra ngoài, đóng cửa lại, có hai người đứng ở ngoài cửa.

“Hoàng huynh?” Anh Dạ công chúa chạy đến, cũng đã quên chuyện lúc nãy Phong Liên Dực làm nàng khó xử, chỉ nhìn vào ca ca của mình, lo lắng cho người ở bên trong.

Chiến Dã lắc đầu, lấy tay vỗ vỗ vào vai nàng, tuy lòng hắn đang nóng như lửa đốt, nhưng vẫn nói với nàng: “Không cần sốt ruột.”

Anh Dạ cúi đầu, hít hít mũi một cái, lập tức cười nói: “Ta thật ngốc, một chút cũng không hề nhận ra nàng.” Nói xong như nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lạc Lạc đang từ phía sau chạy theo vào.

Lạc Lạc giật mình, lắp bắp nói: “Ta, ta cũng không biết chuyện này!”

“Hừ, dù sao ta hiện tại cũng biết rồi, các ngươi đều thấy lừa ta rất vui có đúng không!” Mắt Anh Dạ đỏ lên, giận dỗi quay đầu đi.

Vẻ mặt Lạc lạc vô tội nói thầm: “Cũng không phải ta muốn lừa ngươi, là sư phụ không cho ta nói mà......”

Trong phòng.

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi dậy, dựa theo những gì mà Linh Tôn đã dạy, dẫn dắt từng tia nguyên khí màu đen trên vạn thú vô cương tiến vào trong phù nguyên, phù nguyên chậm rãi xoay tròn, màu sắc nguyên khí của năm loại thuộc tính mặc dù đều vô cùng nhạt, nhưng vẫn có thể thấy rõ.

Nàng đang ở giai đoạn đầu của tứ nguyên thiên, từ khi ra khỏi Phù Quang rừng rậm, vẫn chưa có thời gian tu luyện đàng hoàng, cho nên bây giờ vẫn như cũ không tiến triển gì hơn.

Nguyên khí màu đen ở bên trong phù nguyên xoay tròn, cùng nguyên khí của năm loại thuộc tính dung hoà với nhau.

Làm xong toàn bộ quá trình, trên trán Hoàng Bắc Nguyệt cũng đầm đìa mồ hôi.

Ở hắc thuỷ cấm lao bên trong cơ thể đột nhiên có chút dao động, Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, trầm giọng nói: “Yểm, tốt nhất ngươi đừng làm phiền ta vào lúc này!”

Yểm hắc hắc cười, nói: “Ngươi cũng quá vô dụng rồi, chỉ là một cái phong sát cùng diễm sát cũng có thể khiến ngươi bị thương thành như vậy.”

“Tại sao lại như vậy...” Hoàng Bắc Nguyệt cũng suy nghĩ mãi mà không hiểu được chuyện này, đừng nói một cái phong sát cùng diễm sát, lúc trước đấu với Huyền Xà Âm Hậu, so với cái này còn mạnh hơn nhiều, nàng cũng đâu có sao.

Với lại vừa rồi hai người bọn họ đều không phải là muốn dồn đối phương vào chỗ chết nên chưa ra toàn lực, sức mạnh như vậy cùng lắm chỉ có thể làm nàng bị một chút nội thương nhẹ, căn bản không đủ nhét kẽ răng.

Nhưng từ lúc nàng nôn ra máu, nàng đã cảm thấy có điều gì đó không đúng!

Yểm chỉ là cười hắc hắc, giọng điệu vô cùng nham hiểm gian ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK