Mục lục
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, trong bóng tối liền truyền đến tiếng bước chân.

Âm Hậu mở to hai mắt, đôi mắt sáng chớp động lệ quang ẩn giấu đe dọa!

"Dực nhi! Ngươi u mê không tỉnh ngộ, mẫu hậu chỉ có thể mời Linh Tôn ra mặt ".

"Linh Tôn?" Phong Liên Dực cước bộ chợt dừng lại, một tiếng cười lạnh,

"Hắn là cái gì? Tu La vương là ta, không phải hắn!"

"Dực nhi! Dực nhi!" Âm Hậu vội vã gọi hắn, rốt cuộc gọi không có hồi đáp, chỉ có tiếng bước chân vang xa dần.

Âm Hậu cúi người dựa lưng vào ghế, khóc buồn bã thương tâm.

"Vị Ương!" Khóc trong chốc lát, Âm Hậu đột nhiên ngẩng đầu hô một tiếng.

Vị Ương đứng hầu ở bên lập tức đi tới, khom người hỏi: "Âm Hậu có gì dặn dò?"

"Mời Linh Tôn đến!" Âm Hậu cắn răng, tựa hồ hạ quyết tâm.

Vị Ương chấn động, vội vàng nói: "Âm Hậu, xin ngài cân nhắc! Mời Linh Tôn đến không chừng sẽ khiến bệ hạ phản bội..."

"Ta không quản được nhiều chuyện như vậy". Âm Hậu buồn bã nói: "Vị Ương, Dực nhi căn bản không hiểu bị Minh hại thành quái vật đau đớn cỡ nào, ta sao có thể trơ mắt nhìn hắn đau đây"?

"Nhưng vừa rồi bệ hạ nói..." Vị Ương vẫn còn do dự.

Âm Hậu cười khổ: "Hắn đã đoạn tình tuyệt ái, chẳng mấy chốc sẽ quên tình cảm cá nhân. Chỉ cần Hoàng Bắc Nguyệt không xuất hiện, ta cam đoan không cần một tháng, Dực nhi sẽ không ngoan cố như vậy".

Vị Ương nghe xong gật đầu, chậm rãi lui xuống.

"Vị Ương". Âm Hậu như nhớ ra gì đó gọi Vị Ương trở lại: "Ngươi đi nói với Linh Tôn, Vương lệnh của Lính đánh thuê đã xuất hiện, hắn không phải vẫn muốn điều tra Công hội lính đánh thuê hay sao, có lẽ đây là cơ hội tốt".

"Vâng", Vị Ương lĩnh mệnh, lập tức đi xuống.

Âm Hậu dựa vào thành ghế, lẩm bẩm nói: "Vương lệnh lính đánh thuê... Vấn Thiên, đồ vật này là của ngươi...."

Điệu Quang Diệu

Đàn chim bay xẹt qua bầu trời, mây trắng lững lờ bao phủ, bên trong thần điện Quang Minh lộ ra ánh sáng nhu mỹ.

Lõm bõm...lõm bõm... Một hòn đá lọt vào suối phun lên vô số nước bắn tung tóe.

"Hồng Liên tôn thượng sao lại trút giận ở đây thế?" Mạnh Kỳ Thiên từ xa đi tới vừa vặn nhìn thấy Hồng Liên đang ngồi bên suối phun, tay cầm viên đá ném vào trong suối.

Hồng Liên nhìn thấy hắn, vẻ mặt cau có, ngoa ngoắt ngồi xuống chỗ suối phun, chỉ tay về chỗ thần điện Quang Minh hỏi: "Mạnh Kỳ Thiên, ngươi tinh thông bác học, thử nói xem vì sao Mặc Liên lại quỳ 3 ngày ở trong thần điện Quang Minh?".

"Suy cho cùng, ta trời biết, đất biết, cũng không biết lòng người, huống hồ Mặc Liên tôn thượng là người như vậy, sao ta hiểu được" Mạnh Kỳ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía thần điện, trong mắt có một tia máu.

Hồng Liên căn bản không hiểu thâm ý của hắn, khinh thường nói: "Vô dụng".

Mạnh Kỳ Thiên cũng không giải thích, nhếch miệng cười hỏi: "Hồng Liên tôn thượng, ta muốn gặp Thánh quân, ngươi đi cùng không?"

"Không đi, trông thấy bộ dạng Mặc Liên chỉ bực thêm". Hồng Liên hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống khỏi suối phun, đi xa dần.

Mạnh Kỳ Thiên lắc đầu một cái, đi về hướng thần điện Quang Minh.

Thần điện này xây dựng tại nơi cao nhất, cao vút trong mây, nhìn từ đằng xa tựa như ở giữa đám mây, bị ánh mặt trời chiếu đến có cảm giác thần thánh.

Đứng trước thần điện Quang Minh, cả người tựa như con kiến hôi. Đẩy cánh cửa cao lớn của thần điện, tiếng kẽo kẹt vang lên, cảm giác rất trống trải.

Mạnh Kỳ Thiên chậm rãi đi vào, dọc đường hai bên thần điện đều đốt đèn, ánh sáng chói mắt, phản chiếu lên vách tường và nền nhà màu vàng hết sức rực rỡ.

Thông đạo trong thần điện dài dằng dặc, mà phần cuối chính là vị trí của Thánh quân. Vô số đèn đuốc huy hoàng bao phủ, cảm giác thần thánh khiến không ai dám nhìn thẳng.

Mà giờ khắc này, giữa đèn đuốc có một bóng người màu đen cô đơn quật cường không nhúc nhích, dường như biến thành tượng đá giữa vô số tượng trong thần điện. Quả nhiên vẫn quỳ ở đây.

Mạnh Kỳ Thiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, đi vòng qua Mặc Liên, tiến tới phía sâu thần điện, quỳ xuống cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn bóng người sau tấm rèm che.

"Thánh quân, thuộc hạ có sự tình bẩm báo."

"Ừ." Người sau bức rèm ung dung thong thả đáp một tiếng, ngữ điệu bình thản thanh nhã như suối, trong thần điện trang nghiêm có cảm giác như thần thánh.

Nghe tiếng trả lời, Mạnh Kỳ Thiên nhân tiện nói: "Thuộc hạ thám thính được Vương lệnh của lính đánh thuê xuất hiện tại Nước Tây Nhung, hôm nay thế lực các nơi trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp đã hội tụ về Nước Tây Nhung, kể cả Người của Thành Tu La!"

Sau rèm lụa không có động tĩnh, sau phút trầm mặc, Thánh quân chậm rãi mở miệng: "Đã bao năm rồi, rốt cuộc Vương lệnh của lính đánh cũng xuất hiện."

Mạnh Kỳ Thiên cúi đầu, không dám nói lời nào, phía sau Mặc Liên lại càng không nhúc nhích, đối với hắn chuyện không quan hệ với mình, hắn sẽ không xen vào. Vương lệnh của lính đánh thuê có thể hiệu lệnh lính đánh thuê trong thiên hạ, nhưng với hắn lại không đáng một đồng, không làm hắn có cực nhỏ xao động.

"Thánh quân, các nơi lính đánh thuê đều hội tụ ở thành Kỳ Dương, đủ chứng minh Vương lệnh của lính đánh thuê là thật. Nếu lính đánh thuê trong thiên hạ hội tụ thành lực lượng lớn, sợ rằng đối chúng ta bất lợi." Mạnh Kỳ Thiên tỉnh táo trần thuật chuyện lợi hại.

Thánh quân tựa hồ không có phản ứng gì đặc biệt, trong thần điện vẫn bình thản nhẹ nhàng, hào khí, nhưng bọn hắn lại cảm thấy trái tim bị treo lơ lửng, không cẩn thận chút sẽ bị chia năm xẻ bảy!

Sau một hồi trầm mặc, Thánh quân chậm rãi mở miệng: "Mặc."

Mặc Liên đang bất động nghe thấy ngẩng đầu một chút, không lên tiếng đáp ứng, chỉ ngước con ngươi mờ mịt trống rỗng.

Cả Điện Quang Diệu sợ rằng chỉ có mình hắn có dũng khí đáp lại lời Thánh quân.

"Ngươi thật sự muốn nhìn thấy ánh sáng?"

Mặc Liên trịnh trọng gật đầu, nói: "Muốn."

Mạnh Kỳ Thiên chợt hiểu, hóa ra Mặc Liên quỳ ba ngày trước mặt Thánh quân là muốn nhìn thấy ánh sáng, lần trước hắn hỏi làm thế nào mới có thể nhìn thấy ánh sáng. Bản thân mình đã thuận miệng xui Mặc Liên van cầu Thánh quân, không ngờ tên Mặc Liên đơn thuần này thật sự đi cầu Thánh quân.

Nhưng Thánh quân sao dễ dàng đáp ứng hắn như vậy? Cái giá để đổi lấy đôi mắt rất cao, nếu không, lấy sự ân sủng của Thánh quân đối với Mặc Liên, đã sớm cho Mặc Liên nhìn thấy ánh sáng.

Thánh quân thấp giọng cười, chậm rãi nói: "Ngươi đem Vương lệnh của lính đánh thuê về đây, ta sẽ cho ngươi đôi mắt."

Trên gương mặt tái nhợt của Mặc Liên xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, hai mắt mờ mịt không nhìn thấy gì, nhưng tựa hồ toàn bộ đèn đuốc huy hoàng trong thần điện Quang Minh đều phản chiếu lấp lánh trong ánh mắt hắn.

"Vâng" Mặc Liên đứng lên, không thể chờ đợi được nữa muốn rời đi.

"Mặc." Thánh quân lần nữa lên tiếng dặn dò, "Người nọ có thể chiếm giữ được Vương lệnh của lính đánh thuê, nhất định là nhân vật không thể khinh thường, ngươi đoạt Vương lệnh của lính đánh thuê xong cũng không nên giữ lại tính mạng người đó, tránh hậu họa."

Mặc Liên gật đầu, rất vui vẻ đi giết người.

Mạnh Kỳ Thiên cũng khom người cáo lui, trong lòng có chút nghi hoặc: Mặc Liên là hạng người gì? Từ nhỏ tàn nhẫn hung tàn, lãnh khốc vô tình, hắn xuống tay tuyệt sẽ không lưu lại người sống! Thánh quân hiểu rõ Mặc Liên, không thể không biết tính cách Mặc Liên, lấy được Vương lệnh của lính đánh thuê, người kia khẳng định phải chết.

Nhưng nếu Thánh quân hiểu rõ, vì sao còn cố ý dặn dò Mặc Liên lấy tánh mạng người kia đây?

Rời khỏi thần điện, Mạnh Kỳ Thiên xoay người đóng cửa lại, xa xa nhìn sâu trong thần điện, nơi ánh sáng chiếu rọi có bóng dáng Thánh quân như ẩn như hiện.

Đều nói Mạnh Kỳ Thiên trên trời dưới đất không gì không biết, nhưng so với Thánh quân, hắn thua kém hơn nhiều.

Thánh quân phảng phất không gì không biết, cái gì cũng không chạy khỏi ánh mắt của hắn, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay hắn!

"Mặc Liên tôn thượng!" Mạnh Kỳ Thiên sau khi đóng cửa bước nhanh đuổi theo Mặc Liên.

Mặc Liên dừng chân bước, quay đầu lại nói với hắn: "Đôi mắt."

Mạnh Kỳ Thiên gật đầu nói: "Ta hiểu, ngươi rất muốn đôi mắt, nhưng chuyện về Vương lệnh của lính đánh thuê, để ta giúp ngươi điều tra một chút rồi hành động, tránh phát sinh biến cố."

"Không, ta muốn đôi mắt." Mặc Liên cố chấp lắc đầu, không gì ngăn được hắn.

"Ta đi tìm Hồng Liên tôn thượng, để cô ta đi cùng ngươi." Mặc Liên không nhìn thấy gì, một mình đi ra ngoài dễ lạc đường, thật lo cho hắn. Nhưng Mặc Liên lại giơ tay lên, chuẩn xác chỉ về hướng Tây nói: "Kỳ Dương."

Đó là phương hướng thành Kỳ Dương, hắn biết.

Mạnh Kỳ Thiên ngẩn ra, "Nhưng..."

Mặc Liên không đợi hắn nói xong, đã triệu hồi ra Huyễn Linh Thú, nhảy lên lưng nó, trong nháy mắt biến mất trong tầng tầng lớp lớp mây. Tốc độ của hắn mấy ai đuổi được.

Mạnh Kỳ Thiên bất đắc dĩ thở dài, cũng được, dù sao giết một người cũng không khó đối với Mặc Liên. Người nọ ngay cả có Vương lệnh của lính đánh thuê, làm sao có thể chống đỡ được Tử Thần của Điện Quang Diệu đây?

"Mặc Liên đi đâu thế?" Hồng Liên chớp mắt từ xa xa đi tới cạnh Mạnh Kỳ Thiên, nhìn bóng người màu đen biến mất không thấy tăm hơi liền trầm giọng hỏi.

"Thánh quân phái hắn đi lấy Vương lệnh của lính đánh thuê, hẳn là sẽ rất nhanh trở về."

"Hắn đi một mình?" Hồng Liên giật mình trợn to mắt, thấy Mạnh Kỳ Thiên gật đầu, nàng cả giận nói: "Ngươi cùng hắn đi ra ngoài nhiều lần như vậy còn không biết hắn thế nào sao? Hắn không nhìn thấy thì sao tìm được Vương lệnh của lính đánh thuê!"

Mạnh Kỳ Thiên nói: "Đây là ý tứ của Thánh quân, cũng do Mặc Liên không cho bất kỳ kẻ nào đi theo, kể cả ngươi."

"Ngươi hy vọng hắn gặp chuyện không may đúng không?" Hồng Liên giận quá cười khẩy, "Mạnh Kỳ Thiên, ngươi lòng lang dạ sói, ngươi rắp tâm muốn Mặc Liên gặp chuyện không may để thay thế vị trí của hắn đúng không?".

"Hồng Liên tôn thượng, không thể nói lung tung, ta Mạnh Kỳ Thiên tự biết mình là ai, sao lại muốn thay thế Mặc Liên tôn thượng?" Mạnh Kỳ Thiên cũng giận tái mặt, nữ nhân này điêu ngoa nói quá đáng!

"Hừ! Đừng tưởng rằng ngươi có thể che giấu được dã tâm, Ta sẽ không che giấu cho ngươi!" Hồng Liên nói xong, xoay người đi.

Cho dù mọi người mặc kệ Mặc Liên, nàng sẽ không mặc kệ. Lúc trước nói hay lắm, nếu sống cùng một chỗ, vậy chết cũng phải cùng một chỗ!

*** Bắc Nguyệt hoàng triều *

Mấy ngày nay, đoàn lính đánh thuê trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp lục tục tới Thành Kỳ Dương, quy mô khổng lồ làm quốc sư Thiên đại Mê Ly không dám thất lễ.

Trước đây tưởng những người này đuổi giết Hoàng Bắc Nguyệt, muốn gặp người trọng yếu của Nước Tây Nhung. Nhưng sau khi biết rõ chuyện mới hiểu tất cả những người này đều đến bái kiến Vua của lính đánh thuê! Mà Hoàng Bắc Nguyệt vốn bị đuổi giết lại bình yên vô sự ở trong cung.

Chuyện này quá đột ngột, quốc sư hoàn toàn như lọt vào sương mù, chỉ có thể thả Thiên đại Đông nhi đang bị giam giữ nhiều ngày ra, để nàng đi hỏi thăm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Từ ngày Thiên Đại Đông nhi theo Thiên đại Mê Ly rời đi không được gặp lại, nếu không phải Bắc Đường Du nói Đông nhi không có việc gì, Hoàng Bắc Nguyệt sợ rằng sẽ lặng lẽ lẻn vào Thánh Huyết Cung tìm hiểu tình huống.

"Không ngờ ngươi lại có được Vương lệnh của lính đánh thuê, Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đúng là một đối thủ không thể xem thường." Sau khi hiểu rõ sự tình, Thiên đại Đông nhi liền cười nói.

"Trùng hợp mà thôi." Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt, "Được rồi, lần này ngươi đối nghịch với quốc sư, vì sao bà ta vẫn thả ngươi?".

Thiên đại Đông nhi thu liễm nụ cười trên mặt, chậm rãi uống trà, nói: "Bởi vì ta đáp ứng bà sẽ giết ngươi."

Hoàng Bắc Nguyệt nụ cười càng sâu, "Vậy sợ rằng ngươi lại bị giam tiếp".

"Chưa chắc." Thiên đại Đông nhi nhấp khẽ một ngụm trà, "Hiện ở bên ngoài thủ lĩnh các đoàn lính đánh thuê lớn chờ gặp ngươi, ngươi không ra để bọn họ bái kiến?"

"Bái kiến miễn đi, việc này có Nến Đỏ thu xếp, không cần ta quan tâm, ta hiện tại chỉ chờ người trong Công hội lính đánh thuê xuất hiện."

"Người của bọn họ trăm năm khó gặp, ngươi xác định gặp được bọn họ?"

Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhíu mày sầu lo, "Thành thật mà nói không chắc chắn lắm"

"Ngươi cẩn thận một chút, Vương lệnh của lính đánh thuê xuất hiện gióng trống khua chiêng như thế, Thành Tu La cùng Điện Quang Diệu sao lại ngồi yên?" Thiên đại Đông nhi hảo tâm nhắc nhở nàng.

"Người của bọn họ hẳn là cũng sắp đến rồi, tuy nhiên muốn cướp Vương lệnh của lính đánh thuê khỏi tay ta không dễ như vậy!"

Thiên đại Đông nhi cười nói: "Thành Tu La không nói, Mặc Liên của Điện Quang Diệu tình cảm sâu nặng với ngươi, sẽ không xuống tay với ngươi".

"Nói mò gì? Mặc Liên cái gì cũng không hiểu, còn là một đứa trẻ đấy." Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu cười khẽ, cảm tình với Mặc Liên cũng coi là một việc vui mừng, tuy nhiên, cảm tình này không liên quan đến tình yêu.

"Ngươi đối xử với hắn như trẻ con?" Thiên đại Đông nhi hơi kém cười to, "Ngươi không nhìn thấy, lúc hắn không tìm được ngươi có bao nhiêu sốt ruột nha."

"Hắn quả thật có chút tính ỷ lại, tuy nhiên dần dần sẽ hiểu, chúng ta khác phe cánh nhau." Hoàng Bắc Nguyệt buông chén trà đứng lên, "Thiên tử hạ triều, ngươi nên đi gặp nữ hoàng."

Thiên đại Đông nhi cũng không nhiều lời, có một số việc phải biết điểm dừng là được.

"Du các hạ nói với ta, nữ hoàng tính cách kiệt ngạo, quốc sư bất mãn với nữ hoàng, ý muốn lập tân quân nhu thuận hiểu biết khác, việc này nếu ta có thể giúp đỡ, bảo Du các hạ không cần khách khí."

"Chuyện này đúng là cần ngươi." Thiên đại Đông nhi cảm kích nhìn nàng một cái, liền đi tiền điện gặp nữ hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK