Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn một cái, chỉ thấy trên gương mặt tuấn mỹ của hắn tràn ngập vẻ tiếc nuối, nàng không khỏi sửng sốt: “Ngươi phải về nơi nào?”
“Bắc Diệu Quốc.”
Trong nháy mắt, Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy đầu mình trở nên trống rỗng, có chút mờ mịt không biết phải làm sao, hắn phải về Bắc Diệu Quốc, cũng có nghĩa là hắn sẽ không còn ở Nam Dực Quốc nữa sao?
Trái tim một trận trống trải, Hoàng Bắc Nguyệt khô khốc mở miệng: “Chúc mừng ngươi, ngươi có thể về nhà rồi.”
“Nơi đó không phải là nhà.” Phong Liên Dực bật cười, chỉ là nụ cười đó lại không hề có nửa phần tình cảm.
Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, nàng có thể nhìn thấy phần bất đắc dĩ cùng đau khổ hàm chứa trong nụ cười đó. Từ khi còn nhỏ đã bị đưa tới Nam Dực quốc làm con tin, cố quốc đối với hắn mà nói, đến tột cùng có còn chút ý nghĩa nào hay không?
Đã sinh ra trong hoàng thất thì phải chịu mệnh thân bất do kỷ, điều này cũng không thể trách ai.
“Không sao, khi trở về, ngươi sẽ nhanh chóng tìm lại được cảm giác thân thuộc thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt tận lực làm cho thanh âm của mình nhẹ đi một chút: “Ta sẽ đi du lịch thiên hạ, khi đi đến Bắc Diệu Quốc, ta sẽ đi thăm ngươi một chút.”
Phong Liên Dực trong lòng khẽ động, nha đầu này mạnh miệng nhưng lại mềm lòng, ngoài miệng mặc dù không thèm để ý, thế nhưng trong giọng nói vẫn bao hàm vẻ quan tâm, điều này làm cho hắn rất cảm động.
“Được, một lời đã định, ta ở Bắc Diệu Quốc chờ ngươi.”
“Một lời đã định!” Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay, cùng hắn vỗ tay ước hẹn.
Từng ngọn hứa nguyện đăng từ xa chậm rãi trôi tới, ánh lửa chói lóa khẽ chiếu lên hai gương mặt trẻ tuổi, vô cùng sống động.
* Bắc Nguyệt hoàng triều *
Ba ngày sau, sứ giả Bắc Diệu Quốc và sứ đoàn của Thái tử Đông Ly quốc cùng nhau tiến vào Lâm Hoài thành.
Trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục, tứ đại cường quốc cùng tồn tại, các tiểu quốc còn lại chỉ có thể phụ thuộc vào tứ đại quốc gia để sinh tồn. Vài chục năm nay, tứ quốc nghỉ ngơi lấy sức, chiến loạn không có xảy ra, thế nên mậu dịch rất phát triển, các quốc gia thường xuyên qua lại trao đổi với nhau.
Lần này Đông Ly quốc phái Thái tử đến, lấy lý do là ngưỡng mộ nền văn hóa của Nam Dực quốc, hy vọng xúc tiến mối quan hệ giữa hai quốc gia.
Mà Bắc Diệu Quốc lần này tới chính là đi nghênh đón Cửu hoàng tử làm con tin ở Nam Dực quốc tròn mười năm trở về. Hai nước trao đổi con tin, hiện nay tứ hải thái bình, cũng tới lúc phải đem con tin trở về.
Nghe nói cách đây không lâu, Hoàng thượng cũng đã phái sứ giả đi Bắc Diệu Quốc, nghênh đón Tam hoàng tử làm con tin ở Bắc Diệu Quốc trở về.
Sứ giả mà Bắc Diệu Quốc phái tới là Quyền vương đương triều. Quyền vương quyền cao chức trọng, tay cầm trọng binh, là thân thúc thúc của Phong Liên Dực, cũng là đại Triệu hoán sư đức cao vọng trọng của Bắc Diệu Quốc!
Phái một nhân vật lợi hại như vậy đến đây, có thể thấy được Bắc Diệu Quốc cũng rất coi trọng vị Cửu hoàng tử này.
Quyền Vương của Bắc Diệu Quốc xe ngựa đơn giản, so sánh với sự kiêu ngạo phách lối của sứ đoàn Thái tử Đông Ly quốc thì quả thật khiêm tốn hơn rất nhiều.
Để biểu đạt thành ý, Hoàng thượng cũng phái Thái tử Chiến Dã cùng Tĩnh An vương đi ra nghênh đón, trước đem sứ giả đón vào dịch quán, sau đó buổi tối lại thiết yến ở trong cung để khoản đãi.
Dịch quán của Lâm Hoài thành được xây dựng vô cùng xa hoa, bởi vì người được tiếp đãi đa số đều là khách quý của mỗi nước, đây là nơi dùng để biểu thị phong phạm của đại quốc, tự nhiên là không thể keo kiệt rồi.
Sứ giả của Bắc Diệu Quốc cùng Đông Ly quốc chia ra ở dịch quán phía nam và phía tây, chỉ cách nhau một cái hoa viên.
Thái tử Đông Ly quốc vừa vào dịch quán liền lấy cớ đi đường mệt mỏi, đóng cửa nghỉ ngơi.
Lần này, Đông Ly quốc phái rất nhiều cao thủ đi theo Thái tử, Cửu tinh Triệu hoán sư có đến hai vị, còn lại đều là cường giả thực lực không tầm thường!
Mặc dù như vậy, bóng dáng quỷ dị của Hoàng Bắc Nguyệt vẫn nhẹ nhàng né qua đám cao thủ đang thủ vệ bên ngoài, lặng lẽ đến bên ngoài căn phòng của Đông Ly Thái tử.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK