Phong Liên Dực có chút bất đắc dĩ, nha đầu này cũng quá giảo hoạt đi, đây rõ ràng là đem hắn đẩy vào trong hố lửa mà…
“Dực Vương tử, ta rất ngưỡng mộ trình độ cầm nghệ của ngươi, nhà ta mặc dù là võ đạo gia truyền, thế nhưng phụ thân ta hi vọng…” Tôn lão sư ngượng ngùng nói.
Phong Liên Dực mỉm cười, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khẽ gọi một tiếng: “Tôn lão sư.”
Tôn lão sư đang ngượng ngùng không thôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa vặn thấy được hai tròng mắt màu tím nhạt. Nàng sửng sốt một chút, ánh mắt trong phút chốc trở nên đờ đẫn.
Phong Liên Dực lần nữa nhếch môi, nói: “Tôn lão sư, ngươi vừa mới nói Nam Cung trưởng lão kêu chúng ta trở về tập hợp sao?”
“Hả? À…ừ!” Tôn lão sư sau chốc lát thất thần, rốt cục mờ mịt gật đầu.
“Vậy thì đi thôi.” Phong Liên Dực lễ phép hướng nàng cười cười, sau đó đi trước.
Tôn lão sư nhìn theo bóng lưng hắn, trong đầu hoàn toàn không nhớ rõ chuyện vừa rồi, chỉ cảm thấy mơ hồ có chút hối hận, cơ hội tốt như vậy sao mình lại không nói vài câu với hắn chứ!
Hoàng Bắc Nguyệt đi được vài bước, quay đầu lại thì trông thấy Phong Liên Dực đã theo kịp. Nàng hơi giật mình, âm thầm bội phục thủ đoạn cao cường của hắn. Tên này nhanh như vậy đã giải quyết xong một nữ nhân ái mộ hắn.
Trong con ngươi của Phong Liên Dực bao phủ một tầng ý cười đạm nhã, nói: “Ngươi còn nhỏ mà đã tinh quái như vậy, xem ra ta không thể xem thường ngươi nha.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhướng nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng, ôm tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ đi về nơi hạ trại.
Nhìn đội ngũ đã được chỉnh đốn tốt, trong lòng nàng không khỏi có chút thất vọng, vốn tưởng rằng lần này đến Phù Quang rừng rậm sẽ có thể thu hoạch không ít, nào ngờ lại phải trở về sớm như vậy.
Ài, kế hoạch không theo kịp biến hóa a! Nhưng không sao, so với những người khác, thu hoạch của nàng cũng coi như khá phong phú rồi.
Một con Thần thú Hoàng Kim Thánh Hổ giai đoạn ấu thú, một con Chức Mộng Thú hiếm thấy, tùy tiện đem một cái ra cũng sẽ khiến người khác đố kỵ tới mức đỏ mắt!
“Tam muội!” Trông thấy nàng, Tiêu Trọng Kỳ nhanh chân đi tới, kéo nàng qua một bên.
“Đại ca có chuyện gì không?” Hoàng Bắc Nguyệt cười cười hỏi.
Tiêu Trọng Kỳ sắc mặt khó coi, nghẹn một hồi mới thấp giọng nói: “Đến bây giờ ta còn chưa có tin tức của Nhị muội, Nam Cung trưởng lão đã hạ lệnh trở về, lẽ nào chúng ta phải bỏ Nhị muội một mình ở lại nơi này sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt giả vờ kinh ngạc: “Nhị tỷ còn chưa trở lại sao?”
Tiêu Trọng Kỳ ngưng trọng gật đầu: “Nói thế nào cũng là huynh muội chung huyết thống, ngươi là quận chúa được Hoàng Thượng sủng ái nhất, chỉ cần ngươi nói một câu với Nam Cung trưởng lão, Nam Cung trưởng lão nhất định sẽ phái người đi tìm.”
“Nhị tỷ là đệ tử của Linh Ương học viện, nàng mất tích, Nam Cung trưởng lão tự nhiên sẽ phái người đi tìm. Bây giờ chuyện liên quan đến mọi người, chúng ta cũng không thể bắt mọi người chờ một mình Nhị tỷ nha, nhiều người như vậy, ai sẽ đồng ý đây?”
Tiêu Trọng Kỳ cũng nghĩ tới điểm này, dù sao hiện tại mọi người đều lấy an nguy của bản thân làm trọng, ai lại rảnh rổi đi quan tâm người khác? Bởi vậy hắn mới đi tìm Hoàng Bắc Nguyệt, nhờ nàng suy nghĩ biện pháp.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn dáng vẻ do dự của hắn, cười nói: “Đại ca yên tâm đi, tuy Nam Cung trưởng lão đã hạ lệnh ly khai, thế nhưng chắc chắn hắn vẫn sẽ lưu lại vài người tiếp tục tìm kiếm Nhị tỷ. Ngươi bây giờ vốn là nê Bồ Tát quá giang (ý chỉ một người ngay cả mình cũng không bảo vệ được, sao còn có hơi sức để ý tới việc cứu người khác), bây giờ lại vì Nhị tỷ đắc tội người ta, cái này đáng sao?”
“Nói thế nào cũng đều là huynh muội chung gốc mà!” Tiêu Trọng Kỳ còn chưa chịu tán đồng.
Hoàng Bắc Nguyệt nở nụ cười: “Nếu như đổi lại người mất tích là ngươi, ngươi nghĩ Nhị tỷ có nóng nảy muốn đi tìm ngươi hay không?”
Tiêu Trọng Kỳ thủy chung vẫn là con của Cầm di nương, tính tình cũng không khác mấy, ngoài mặt phách lối, kỳ thực nội tâm lại rất mềm yếu!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK