Mục lục
Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chủ nhân, cao thủ cùng thủ lĩnh lính đánh thuê mỗi nước tụ tập trong hội quán võ, mong gặp người một lần, ngài có muốn gặp hay không?"

Nến Đỏ nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt bình yên vô sự trở về liền yên tân, song nói về chuyện của lính đánh thuê lại đầy vẻ lo lắng.

Ngoài dự kiến của Nến Đỏ, Hoàng Bắc Nguyệt hào phóng nói: "Gặp chứ! Sao lại không gặp?"

"Chủ nhân?" Nến Đỏ ngây người một chút, tưởng mình nghe không rõ, thấy trước đây chủ nhân không quan tâm tới chuyện của lính đánh thuê, sao hiện tại đột nhiên thay đổi ý nghĩ?

"Là Vua của lính đánh thuê, thống lĩnh bọn họ bụng làm dạ chịu!" Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, thay đổi một bộ quần áo màu đen tinh sảo sạch sẽ đi ra nói "Đi thôi!"

Tại hội quán võ!

"Chư vị là thủ lĩnh lính đánh thuê mỗi nước, tin tưởng tới nơi này đều hiểu rõ phải trung thành như thế nào đối với Vua của lính đánh thuê." Thủ lĩnh Thượng Quan Vô Vân của Đoàn Lính đánh thuê Phệ Diễm đứng lên nói giữa đông đảo thủ lĩnh của lính đánh thuê.

Hắn luôn luôn có địa vị giữa đám lính đánh thuê. Một câu nói của hắn cũng khiến các đoàn lính đánh thuê lớn không thể coi thường.

"Thượng Quan các hạ đừng lo, chúng ta đã tới đây thì đương nhiên hiểu rõ! Nhớ lời thề lúc trẻ khi trở thành lính đánh thuê, đến nay chưa từng quên!"

"Đúng! Quang minh lỗi lạc, thẳng thắn trung thực! Thuần phục vua của lính đánh thuê! Những lời thề này không ai quên được!"

"Hôm nay thế đạo chính loạn, Thành Tu La cùng Điện Quang Diệu gây tội ác, đây là lúc tất cả lính đánh thuê chúng ta liên hợp lại! Quân lính tản mạn không thể thành công được!"

Nhìn mọi người bảy miệng tám lời nói chuyện, Thượng Quan Vô Vân nhất thời có cảm giác ưu việt chưa từng có, đó là niềm tự hào khi trở thành một gã lính đánh thuê!

Trước đây, đoàn lính đánh thuê Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp làm theo ý mình, không biết cũng có một ngày đoàn kết như thế!

Những điều này đều do cô gái kia ban tặng!

Một trận đại chiến vừa rồi đã cho mọi người thấy rõ ràng thực lực của cô gái, chứng minh là người tốt nhất thống lĩnh lính đánh thuê trong thiên hạ.

Kỳ thật lúc ấy đại chiến, sương mù nặng nề, tầm mắt không rõ ràng, sau Mặc Liên xuất hiện, ánh chớp mạnh mẽ quá chói mắt nên những lính đánh thuê không nhìn thấy Tu La vương đột nhiên xuất hiện cứu Hoàng Bắc Nguyệt đi. Nếu không, những người này nhất định sẽ nghi vấn thân phận Vua của lính đánh thuê!

Lúc ấy bọn họ chỉ nhìn thấy Mặc Liên ra tay, sau đó Ma thú Vương tộc của Thành Tu La đột nhiên xuất hiện, khí thế quá cường đại, trăm dặm chung quanh bị liên lụy, những lính đánh thuê lúc ấy chỉ kịp chạy trốn bốn phía, bởi vậy cũng tưởng rằng Ma thú Vương tộc đến vì cướp Vương lệnh của lính đánh thuê!

Vốn tưởng rằng sau trận đại chiến kia, Vua của lính đánh thuê chết chắc rồi, mà Vương lệnh của lính đánh thuê kiểu gì cũng rơi vào tay Thành Tu La hoặc Điện Quang Diệu. Những lính đánh thuê vẫn lo lắng có nên thuần phục thế lực tà ác đó hay không.

Không ngờ tin tức truyền ra rằng Vua của lính đánh thuê không những không chết mà vẫn bình yên vô sự xuất hiện trở lại.

Chuyện khó mà tin nổi khiến trong lòng những lính đánh thuê nhiệt huyết sôi trào! Chưa bao giờ có cảm giác vinh dự tự hào như vậy. Có thể tránh được một kiếp lớn như thế, Vua của lính đánh thuê xứng danh tên gọi!

Bởi vì chứng kiến như vậy, những lính đánh thuê mới đoàn kết chưa từng có.

"Thượng Quan các hạ, rốt cục Vua của lính đánh thuê có xuất hiện không?" Lính đánh thuê càng nói càng kích động, ngồi không yên, la hét ầm ĩ muốn gặp Vua của lính đánh thuê!

Thượng Quan Vô Vân lộ vẻ khó xử, hắn đã phái nhiều người liên lạc cùng cô nương Nến Đỏ, nhưng đến nay không được đáp lại. Hắn cũng rất muốn biết Vua của lính đánh thuê rốt cuộc có xuất hiện hay không!

Phía dưới nói nhao nhao ồn ào, toàn tạp âm, không ai chú ý tới bước chân trên khán đài vang lên. Đến khi đội trưởng La Thuần của Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải ngẩng đầu, đột nhiên kinh hô một tiếng thì không khí chung quanh đã dần dần lạnh xuống.

Đám lính đánh thuê tựa hồ có cảm giác, lập tức âm thanh la hét ngừng lại, sau đó cùng nhau ngẩng đầu lên như hẹn trước.

Trên khán đài, Hoàng Bắc Nguyệt vừa vặn đi tới, tay vịn lan can, mỉm cười với đám lính đánh thuê bên dưới.

Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó đồng thanh hô lên: "Vua Lính đánh thuê! Tới! Tới!"

Thượng Quan Vô Vân lộ ra nụ cười an tâm, sau đó dẫn dắt đám lính đánh thuê quỳ xuống.

"thủ lĩnh Thượng Quan Vô Vân của Đoàn Lính đánh thuê Phệ Diễm, cùng mười hai vị trưởng lão tham kiến vua của lính đánh thuê!"

"Đội trưởng La Thuần của Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải, cùng bảy vị phân đà Đà chủ tham kiến vua của lính đánh thuê!" La Thuần cũng lập tức quỳ xuống.

Có hai thủ lĩnh của đại đoàn lính đánh thuê dẫn đầu, tất cả đoàn lính đánh thuê khác cũng đều quỳ xuống, chỉnh tề có trật tự tự giới thiệu.

"Liệt Dương đoàn lính đánh thuê...."

"Cửu kiếm đoàn lính đánh thuê..."

................

Mấy trăm đoàn lính đánh thuê to to nhỏ nhỏ báo danh xong, Hoàng Bắc Nguyệt nâng tay, tất cả mọi người an tĩnh lại, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn nàng.

Nhìn từng khuôn mặt từ trẻ đến già, Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng rất xúc động, từ nay về sau, nàng phải dẫn những người bước về phía trước, có lẽ sẽ không có đường quay đầu.

"Ta là Hoàng Bắc Nguyệt của Nước Nam Dực, sở hữu Vương lệnh của lính đánh thuê, các ngươi nguyện ý đi theo ta, ta sẽ dốc toàn lực mang theo các ngươi, tái hiện tên tuổi trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp! Nếu không muốn đi theo cũng không sao, giờ phút này rời đi ta sẽ không coi là phản loạn!"

Phía dưới trong các đoàn lính đánh thuê chỉnh tề không ai dao động, bởi vì một câu nói: tái hiện tên tuổi trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt trang nghiêm nói: "Các ngươi được khế ước trận lựa chọn, trời giao nhiệm vụ, gánh vác trọng trách có biết không? Đi theo con đường không thấy điểm cuối, hơn nữa có thể lưu đầy máu tươi, các ngươi sợ không?"

"Sẽ không!"

"Thề đi theo Vua của lính đánh thuê! Tuyệt không lui về phía sau!"

"Chết có gì đáng sợ? So với sống uất ức để người ta bắt nạt, không bằng thẳng thắn phản kháng! đánh một trận hết mình, chết cũng ngẩng cao đầu!"

Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay lên, nắm tay hướng lên trời, cất tiếng nói lảnh lót: "Ta Hoàng Bắc Nguyệt thề với trời, chỉ cần ta sống một ngày sẽ không bỏ rơi các ngươi! Chỉ cần ta còn hơi thở cuối cùng thì còn đối địch với Điện Quang Diệu cùng Thành Tu La"

"Vua của lính đánh thuê!"

Phía dưới lập tức dậy lên tiếng hoan hô sôi trào, đều là dạng cao thủ nên giọng nói vang dội như muốn phá tan căn phòng.

Tiếng hô quá to, truyền ra bên ngoài khiến vô số lính đánh thuê ngoài thành cũng nghe được, phấn chấn hoan hô theo.

"Vua của lính đánh thuê!"

"Vua của lính đánh thuê!"

Vô số tiếng hô như sóng lớn quay cuồng, lan tỏa ra xa, bay lượn trên bầu trời.

Giờ khắc này sẽ vĩnh viễn được ghi khắc lại để lưu truyền cho thế hệ lính đánh thuê đời sau. Vị kia một lần nữa mang ánh sáng tới Đại lục Tạp Nhĩ Tháp. Một năm mùa đông của Nước Tây Nhung, tại Thành Kỳ Dương, Vua của lính đánh thuê Hoàng Bắc Nguyệt chính thức thống lĩnh lính đánh thuê trong thiên hạ.

Tại thời đại này, thời thế tạo nên anh hùng, mà anh hùng viết nên lịch sử!

Lần đầu tiên trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, có một nữ tử xé rách bầu trời, như một luồng sáng sắc bén xuyên thủng bóng tối.

Các đoàn lính đánh thuê lớn trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp đều tập kết tại Thành Kỳ Dương, ủng hộ vua của lính đánh thuê vương. Chuyện này quy mô quá lớn, cả thủ đô của Tây Nhung bị chấn động. Thành Kỳ Dương mấy ngày liền đều phái trọng binh canh gác, tăng binh không ngừng. Nguyên nhân là do quốc sư Thiên đại Mê tưởng những lính đánh thuê tập kết muốn cướp quyền ở Nước Tây Nhung.

Đáng tiếc sau một trận an bài của quốc sư, lính đánh thuê lại bắt đầu chậm rãi rời đi, tự hồi hương chính mình.

Chuyện này gây náo động quá lớn, chủ yếu là điều động quá nhiều binh lực đến Thành Kỳ Dương bảo vệ hoàng đô, nhưng cuối cùng gây náo loạn như trò hề. Nữ hoàng tức giận, lần đầu tiên trên triều phá lệ giáo huấn quốc sư vài câu.

Thiên đại Mê Ly sau khi trở về nổi trận lôi đình, trách mắng đệ tử Thánh Huyết Cung vô năng, không tra nổi đám lính đánh thuê tập kết là có dụng ý gì.

"Quốc sư đại nhân đừng tức giận, lúc này, kỳ thật là một cơ hội tốt a!" Đi theo Thiên đại Mê Ly nhiều năm, trưởng lão Thiên đại Linh của Thánh Huyết Cung thấp giọng nói.

"A? Đại trưởng lão có kiến giải gì?" Thiên đại Mê Ly miễn cưỡng nói, bề ngoài cao quý xinh đẹp, kỳ thật che giấu tâm địa rắn rết bên trong.

Thiên đại Linh tuổi sấp sỉ bảy mươi, trên mặt cũng không nhiều nếp nhăn, có thể thấy là cao thủ tu luyện! Bà phụ tá hai đời quốc sư của Nước Tây Nhung, trí mưu xuất chúng, được khá nhiều người tôn kính.

"Quốc sư đại nhân, mấy chục vạn quân đội từ các nơi điều động tới đây, đang tụ tập ở ngoài hoàng đô, chỉ cần quốc sư ra lệnh một tiếng, bọn họ tuyệt đối phục tùng"

Thiên đại Mê Ly nheo đôi mắt xinh đẹp nói: "Ý của trường lão..."

"Nữ hoàng trẻ người non dạ, lại bị Bắc Đường Du nắm trong tay, không rõ lí lẽ, kiêu căng ngang ngạnh, một vị vua như thế sao có thể gánh vác trọng trách? Mà quốc sư đại nhân có huyết mạch hoàng thất của Nước Tây Nhung, hơn nữa địa vị của ngài hoàn toàn thích hợp kế thừa đế vị, tuyệt đối không ai dám phản đối!"

"Đại trưởng lão, đây là mưu phản đấy." Thiên đại Mê Ly thản nhiên nói, trong ngữ khí không hề có ý tứ bài xích gì.

Thiên đại Linh nói: "Đế vị là dành cho người có tài, Doanh công chúa còn quá trẻ, không thể làm việc lớn được".

Thiên đại Mê Ly dựa vào ghế, nhẹ nhàng hạ cái khăn che mặt nhẹ hàng hạ xuống, che một nửa khuôn mặt. Bà nhẹ nhàng dùng tay chống cằm, động tác ưu nhã, trong mắt dần né một tia âm độc, nói: "Đại trưởng lão nói không phải không có lý, nhưng hiện tại vẫn thiếu cái gì đó."

"Quốc sư đại nhân nói Đông nhi sao?" Thiên đại Linh lạnh lùng cười, "Nhiều năm qua Thánh Huyết Cung không bạc đãi cô ta, hiện tại là lúc cô ta nên báo ân!"

Thiên đại Mê Ly mỉm cười: "Đông nhi thiên phú không tồi, có chút đáng tiếc"

"Chúng ta vốn cần cô ta thuần khiết không tỳ vết, cuối cùng mới giữ lại tính mạng cho cô ta." Thiên đại Linh nói.

Thiên đại Mê Ly chậm rãi gật đầu: "Như vậy phiền Đại trưởng lão đem Đông nhi tới đàn tế đi, việc này kết thúc nhanh để Ma thần đại nhân cao hứng mà ban thưởng bổn quốc sư thánh huyết."

"Vâng" Thiên đại Linh âm lãnh cười rộ lên, sau đó khom người đi ra ngoài.

Thiên đại Mê Ly cũng đứng lên, chậm rãi bước vào sâu trong Thánh huyết cung.

Đuổi lui mọi người, bà ta mở cửa ngầm phía sau ghế ngồi dành cho cung chủ, chậm rãi đi tới trước, trong tay giơ một viên ngọc sáng to lớn, bước đi trong mật đạo tối mịt sâu thẳm.

Xung quanh truyền đến từng trận tiếng dã thú kêu rống, hai mặt vách tường dày đặc nhưng không biết gió lạnh từ đâu thổi tới làm người ta khiếp sợ.

Thiên đại Mê Ly lạnh rùng mình, bởi vậy bà không phát hiện ra có một người đã ẩn nấp ngay từ lúc bà cùng Thiên đại Linh mật đàm. Kỹ sảo ẩn nấp cao siêu, năng lực hành động quỷ mị, ở hiện đại, ngay cả máy móc công nghệ cao cũng đều bó tay trước nàng, huống hồ thời đại này, ai có thể phát hiện ra nàng chứ?

Ban đầu nàng vốn chỉ muốn ẩn núp xem bộ dáng của Thánh Huyết Cung theo lời đồn là thế nào, không ngờ vô tình đánh vỡ âm mưu của Thiên đại Mê Ly.

Họ muốn đưa Thiên đại Đông tới đàn tế, hiến Ma thần gì đó? Sau đó đạt được thánh huyết.

Thánh Huyết Cung tồn tại vẫn rất thần bí, chuyện này hẳn là lời giải cho sự thần bí ấy, bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt không đắn đo đi theo Thiên đại Mê Ly xuống dưới.

Lát nữa Thiên đại Đông nhi bị mang xuống thì cứu luôn, hiện tại nàng không có thời gian phái người đi thông tri Đông nhi

Đi thật lâu, mật đạo vẫn kéo sâu xuống dưới, hẳn là nơi sâu đến tận cùng.

Hàng năm Nước Tây Nhung mưa dầm không ngừng, mặt đất ươn ướt, nhiều sông, mạch nước ngầm lại càng không kể xiết, bởi vậy muốn xây mộ tòa mật thất dưới đất khẳng định hao phí rất lớn tiền của và công sức.

Theo ánh sáng yếu ớt phía trước, nàng thấy rõ hơn hình thức xung quanh, mật đạo này nhất định có lịch sử mấy trăm năm.

Rốt cuộc nhìn thấy phía trước hình như có ánh lửa, xem ra đúng là tới rồi.

Thiên đại Mê Ly thu hồi minh châu, chậm rãi đi ra ngoài, mấy người che mặt thoạt nhìn đã cao tuổi ở Thánh Huyết Cung đi đến, cung kính hành lễ với bà.

Thiên đại Mê Ly hỏi: "Ma thần đại nhân thế nào?"

"Bẩm cung chủ, lâu rồi không hiến tế, Ma thần đại nhân rất mất hứng."

Thiên đại Mê Ly "ừ " một tiếng, liền đi lên phía trước, càng đi càng trống trải, rốt cuộc tới một đàn tế rộng thênh thang phía trước, xung quanh đốt vô số ngọn đèn dầu, chiếu đến mức chỗ nào cũng sáng chói, một bóng dáng lớn đứng thẳng phía sau đàn tế.

"Mê Ly, ngươi còn nhớ đến thăm ta a?." giọng nói âm trầm như tiếng nghiến răng vang lên phía sau đàn tế khiến người nghe không thoải mái.

Thiên đại Mê Ly quỳ gối xuống đến, nói: "Ma thần đại nhân, lâu không tìm được người thích hợp nên không dám tới quấy rầy ngài, xin giáng tội."

"Vậy lần này ngươi đã tìm được người thích hợp rồi?"

"Đúng, tại hạ tự mình bồi dưỡng, thuần khiết không tỳ vết." Thiên đại Mê Ly cung kính nói.

Hoàng Bắc Nguyệt buồn bực, bóng dáng thật lớn kia đến tột cùng là vật gì?

Ma thần, chẳng lẽ là ma thú? ma thú dám xưng thần, cũng quá trâu bò đi.

"Yểm, ngươi biết tên kia sao?" Trong lòng thấp giọng hỏi Yểm.

Yểm lười biếng nói: "Ta đã quên."

"Chỉ biết ngươi đến thời điểm mấu chốt không dựa dẫm được!" Hoàng Bắc Nguyệt khinh thường nói.

"Hứ, loại nhân vật này ta làm sao có thể biết a!" Yểm bất mãn nói, "Ngươi cho rằng ma thú trên thế giới ta biết hết sao? Ngươi có biết hết toàn bộ nhân loại không?"
Truyện đang hot:
Chồng Yêu Bá Đạo
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK