"Ba, mẹ, đây là bạn gái con!" _ Câu nói đầu tiên phát ra khi anh bước vào cửa nguyên văn như vậy.
Lam Uyên mặt tái nhợt. Cách đây không quá một tiếng, cô vừa nhổ vào mặt anh, còn vô cùng cao ngạo nói hai người đã không thể sống chung dưới một bầu trời... Tràng cảnh hiện tại giống như muốn vả vào mặt cô mấy trăm cái.
Từ đầu đến cuối chỉ có Vân Triệt đối thoại với nhị vị phụ huynh, Lam Uyên chỉ phụ trách tồn tại. Thậm chí, khi đến Ủy ban nhân dân, cô mới giật mình thảng thốt, hình như câu tạm biệt trước khi rời đi của họ Doãn kia chính là:
"Chúng con đi đăng kí kết hôn đây!"
Lam Uyên vốn thuận theo Vân Triệt liền sững người nhìn lên tấm biển lớn kia mồn một hàng chữ "Ủy ban nhân dân" lần nữa, bàn tay nhỏ buông thõng vô lực.