Mười bốn năm sau, anh nhập học đại học, tra tên trên bảng vàng vô tình phát hiện danh xưng thân thuộc kia. Bất quá, thiếu nữ năm xưa não tàn không có nhận ra anh, lại sinh ra dị thường tính cách không gần nam sắc. Dạ Trạch bức bối hóa liều mới lừa cô.
Thật không ngờ chuyện như vậy mà đã qua nhiều năm rồi. Lâu tới mức anh suýt chút nữa cũng quên mất giữa anh và cô hóa ra cũng có bí mật.
Thở dài một cái, anh trở về vấn đề đang bàn luận:
- Ba mẹ cậu đang ở Đế Đô, cậu không muốn quay về sao?
Lam Uyên nhướn mày:
- Không đúng, Đại Tỷ nói họ vẫn ở nhà cũ cơ mà? Nếu không tôi làm thế nào an phận...
Giọng cô nhỏ dần. Phải rồi, nếu như Đại Tỷ đưa cô đến Thượng Hải, chuyện bố mẹ thế nào ở trong tay Vân Triệt càng không được tiết lộ - để tránh cô làm loạn!
Rất nhanh, Lam Uyên quyết định:
- Đợi một chút nữa, một chút nữa thôi... Đợi tôi đủ lớn mạnh, nhất định sẽ đi đòi lại tất cả từ tay hắn!
Tròng mắt Dạ Trạch co rụt lại, hận ý của cô gái bên cạnh anh từ khi nào đã lớn mạnh như vậy? Mới phút trước có thể thoải mái vô tư nói đùa, nay lập tức một mặt tư thù dồn nén.
Anh biết, có lẽ cô đã hiểu nhầm ý tứ của Vân Triệt mới có thái độ như vậy. Bất quá, thời điểm cô tức giận càng không nên giải thích nhiều. Đàn bà con gái chính là không thích nói lý.
Dạ Trạch tiến lại khoác vai Lam Uyên lôi cổ cô vào bếp:
- Được rồi, tôi theo cậu. Đi ăn trưa thôi!