Lại nói, cơ thể cô một thời gian tiếp thu quá nhiều chất an thần, hiện tượng sinh lý cơ bản của nữ giới bị rối loạn, kinh kỳ không đều. Trước đây mỗi lần tới tháng cô ngoại trừ một hai ngày đầu mỏi lưng mỏi eo không đáng ngại còn đâu sinh hoạt long hổ bình thường. Hiện tại, không chỉ chu kỳ bất thường mà có thêm cả thống kinh, hại cô đau sống đi chết lại, toàn thân nhức mỏi, nằm xụi lơ trong văn phòng.
Lam Uyên mồ hôi lạnh toát ra ướt lưng áo, người cuộn lại như con tôm, thầm mong cơn co thắt mau giảm bớt.
Mộc Đào đi vào nhận lịch trình liền tá hỏa lao vào lắc lắc vai cô:
- Quản lý Vũ? Chị bệnh à? Có cần đi bệnh viện không?
Hiếm khi thứ não tàn cậu ta thông minh, cô nén đau lắc đầu:
- Không sao, không cần đi viện. Nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ.
- Nhưng trông chị như sắp chết rồi...
- Chết thì cậu càng thoải mái chứ sao...
Tiểu Đào Tử ôm lấy lồng ngực ra vẻ như bị tổn thương sâu sắc, ôm chặt lấy tay cô, há miệng muốn kêu gào. Lam Uyên thở dài, đổi tư thế nằm, bơ đẹp cậu ta.
Mộc Đào định thăm hỏi cô thêm một chút thì Lăng Quán mở cửa tiến vào, dẫn theo một nam nhân lạ mặt.
- Quản lý Vũ, có người tìm chị!
Lam Uyên lười biếng không thèm trả lời, giơ ngón tay giữa hướng về phía bọn họ.
Người kia khuôn mặt có chút tái xanh, mất kiên nhẫn gằn giọng:
- Còn muốn nằm đây đến bao giờ?
Họ Vũ vểnh tai lên nghe rõ giọng nói người tới là ai, tức khắc ngồi dậy, đôi môi nở nụ cười chói chang.
Nhưng mà cô không kéo dài niềm vui được quá một giây, cơn đau dưới hạ thân đã truyền đến, hai tay bản năng ôm lấy bụng dưới.