Sau khi hạ sinh cặp long phụng khả ái Đại Tỷ và Đại Ca được ba năm, bà chẩn đoán mắc ung thư máu.
Tin tức này vốn chính là bí mật lớn nhất của nhà họ Hoắc, chỉ có huyết thống thân cận mới biết.
Y học phát triển nhưng không có khả năng chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh của bà. Sau bốn năm găn liền với những túi máu tươi truyền vào cơ thể, Văn Hoàng Liên qua đời.
Đại Ca không biết thuở ấu thơ bà đã khóc khi sinh ra hắn như thế nào, không biết bà đã vì hắn nhọc nhằn chăm sóc như thế nào, tất cả đều không biết. Chỉ là, thời điểm hắn bắt đầu có khả năng ghi nhớ, ký ức đầu tiên lại là hình ảnh hắn sau mỗi giờ tan học ở lớp mẫu giáo tới thăm Văn Hoàng Liên truyền máu trong viện và bà luôn chờ đón hắn với nụ cười tươi đẹp rạng rỡ nhất: "Bảo bối của mẹ về rồi nha!".
Mỗi tuần hắn được cô giáo khen thưởng phiếu bé ngoan, bà đều âm thầm chuẩn bị một món quà. Thậm chí, những thức quà ấy còn chẳng được coi là bất ngờ, vì đằng nào đi nữa hắn vẫn sẽ giành được tờ giấy khen thưởng kia thôi. Hoặc, nếu như hắn thật sự không đạt được, bà vẫn sẽ chuẩn bị quà cho hắn. Vì đơn giản đối với bà, bảo bối nhỏ lúc nào cũng là bé ngoan.
Hắn vốn không ngây thơ như người chị của mình, nghĩ rằng mẹ sẽ luôn ở đó chờ bọn họ sau mỗi giờ học, không vô tư ôm lịch đếm đến nửa đêm như nàng chỉ để xem rốt cục đến năm bọn họ 100 tuổi gia tài của mình sẽ có tất thảy bao nhiêu món quà... Đại Tỷ không biết còn trách hắn vô tâm, lạnh lùng, không yêu thích đồ mẹ tặng.
Có một buổi chiều, hắn cố tình mang bông hoa gấp được ở trên lớp về tặng mẹ, cuối cùng lại phát hiện mẹ vừa nhìn hai gói quà của hắn và chị gái vừa khóc. Khi đó, hắn bảy tuổi, đã cảm nhận được sự kết thúc của quãng thời gian êm ấm bên gia đình.
Ngay đêm ấy, mẹ mất, tập đoàn bảy nổi ba chìm, ông bà, ba và chị gái suy sụp, hắn là đứa trẻ duy nhất có thể vực dậy tinh thần của mọi người.